Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

Chương 15



17.

Tôi ôm chiếc hộp đi vào phòng ngủ, mở ra.

Bên trên là một xấp thư vô cùng dày, càng đi xuống, chữ viết trên mặt bìa càng non nớt, xuyên suốt mười lăm năm chúng tôi xa cách.

Tôi đếm đếm, chín mươi chín phong thư.

Tôi ngồi trên giường, mở phong thư ra, đọc thư từ dưới lên trên.

Trong thư là hỉ nộ ái ô trong mười lăm năm tôi và Tống Lân xa cách.

Bên dưới thư là máy bay giấy, yoyo, những viên bi đầy màu sắc, rubik và một đống thứ nhỏ bé linh tinh. Khi còn bé tôi và Tống Lân từng chơi chung, vẫn còn những ký ức lẻ tẻ.

Bên dưới đáy có một tấm ảnh Tống Lân, có nhiều chỗ đã bị thời gian ăn mòn.

Trong ảnh, anh không nhìn vào ống kính, mà lại quay sang nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời với người đang làm mặt quỷ là tôi ở phía bên cạnh.

Tôi để hình sang bên cạnh, thế mà tấm ảnh lại bị gió lật sang mặt kia, sau lưng có hai chữ viết rất nhạt, loáng thoáng có thể nhìn thấy là: Chờ anh.

Tôi nhìn hai chữ này, trong lòng đầy đủ cảm xúc.

Lúc đó tôi nảy lòng tham với sắc đẹp của Tống Lân, mỗi ngày đều viện đủ cớ để gặp anh, chỉ hận không thể đi loanh quanh bên cạnh anh suốt ngày.

Chúng tôi cùng học chung, cùng nhau về nhà, xem như thanh mai trúc mã.

Anh ấy không thích nói chuyện cũng không thích cười, chịu đựng sự bắt nạt của tôi, có đôi khi cũng sẽ bắt nạt lại tôi.

Nhưng lúc thấy tôi bị bắt nạt, anh luôn luôn đứng cản trước mặt tôi.

Những năm qua, tôi gần như đã quên anh sạch sẽ, còn anh chưa bao giờ rời xa…

Đêm đó ăn cơm, tôi mang hộp đi đến nhà Tống Lân.

Anh liếc nhìn thứ trong tay tôi một cái, hơi sửng sốt, khoé miệng hiện lên nụ cười nhạt: “Còn giữ sao.”

“Vật về với chủ.” Tôi nhét cái hộp vào lòng anh.

Anh ôm lấy chiếc hộp, nụ cười trên mặt anh biến mất, không nói tiếng nào xoay người lập tức đi vào thư phòng.

“Ôi, sao thế.” Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh suy sụp như thế, nhanh chân bước theo.

Ai ngờ anh lại đột nhiên dừng bước, tôi không kịp thắng lại, sóng mũi đập vào lưng của anh