Ninh Mông Vũ

Chương 4: Phiên ngoại 1



Ninh Mông lại một lần nữa bước chân tới thành phố này. Bên ngoài trời mưa nặng hạt, giống như ngày nó ra đi vậy.

Bây giờ phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng phát ca khúc của nó, trong cửa hàng bán đĩa nhạc thì dán đầy poster có hình nó.

Tối qua khi đang ghi hình, người dẫn chương trình có hỏi nó vài vấn đề.

"Cô còn nhớ bài hát đầu tiên mình hát là bài gì không?"

"Là bài 'Thế giới bên ngoài'."

"Có phải cũng nhờ bài hát này mà cô lọt vào mắt xanh của người đại diện?"

"Vâng, lúc đó tôi đang gặp bế tắc nên đã đứng trên cầu vượt Bắc Kinh hát bài hát này."

"Bài hát này có ý nghĩa sâu xa gì sao?"

"Vì có một người rất thích nghe nó."

"Ninh Mông, tại sao sau khi đã bỏ đi tám năm, cô lại đột nhiên quay về?"

"Vì một người bạn."

"Là người yêu à?" MC quyết tâm truy hỏi đến cùng.

Nó chỉ mỉm cười không nói. Hình ảnh cô bé kia đã bắt đầu phai mờ, qua tám năm nữa, liệu tất cả ký ức về cậu ấy mình cũng sẽ quên mất? Nó cũng không biết nữa.

Thấy cô trầm mặc, các fan hâm mộ dưới sân khấu bắt đầu xôn xao.

Người dẫn chương trình không thấy nó trả lời liền hỏi tới: "Như chúng ta đều biết, Ninh Mông lúc trước có khả năng vẽ tranh vô cùng tuyệt vời. Tác phẩm 'My lover' của cô năm đó đã đạt giải nhất tại triển lãm Bắc Kinh. Cô có thể giới thiệu cô gái đó không?"

"Cậu ấy là... là người quan trọng nhất của tôi." Câu trả lời rất mập mờ, có điều mọi người không ai nghĩ theo hướng ấy.

"Gần đây cô có kế hoạch gì không?" Không khí của chương trình hơi trầm xuống, MC lập tức nói sang chuyện khác.

"À... Tôi muốn về thăm trường cũ một chút."

Ninh Mông ngồi trên xe nhìn những giọt mưa lớn không ngừng đập vào cửa sổ, để lại những vệt méo mó mơ hồ. Cảm thấy hơi đau đầu, nó nhắm mắt lại, dựa ra sau tựa đầu vào ghế.

Tám năm qua, nó chưa từng được một giấc ngủ ngon, vừa nhắm mắt, hình ảnh cô bé kia lập tức hiện lên trước mắt, câu nói "Cậu đừng rời bỏ tớ có được không, đừng bỏ tớ lại một mình được không?" kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nó.

Cho dù hình ảnh cô ấy đã trở nên mơ hồ, chỉ còn lại chút hình bóng mờ nhạt, nhưng câu nói kia vẫn lưu lại rõ ràng trong đầu nó như mới ngày hôm qua.