Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 640: Chiến đấu không công bằng



“Tốt.” Nàng nghĩ nghĩ, lôi kéo tay hắn, lặng lẽ đi tới. Tu tiên giả cũng sẽ không đem tài phú bình thường để vào mắt, càng sẽ không cân nhắc đến “đời đời con cháu”, người trong đoàn này, quả nhiên đều là phàm nhân! Nàng cam thấy hứng thú chính là, “người nọ” trong miệng những người này là ai, mà đồng ý trả một số tiền lớn để tìm phàm nhân đi vào, mục đích là gì?

Ở trong cảm giác của Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, những phàm nhân này tổng cộng có bảy người. Đầu lĩnh là một đại hán người Hồ mặt đầy mụn rỗ, người khác xưng hô hắn là Côn lão đại. Tính cả người đã chết kia, đội ngũ này vốn là có tám người.

Nghĩ lại cũng đúng, ở địa phương địch mạnh ta yếu, giơ tay không thấy được năm ngón này, số lượng người mạo hiểm đi đến đương nhiên phải tinh giản một chút, nếu không chỉ cần một kẻ ngu ngốc sơ sẩy một cái cũng có thể khiến cả đoàn bị diệt. Ở đây không phải một trò chơi, không có thêm một cơ hồ nào cả.

Lúc này Côn lão đại đang dẫn mọi người từ phòng nước quay lại cung điện dưới mặt đất. Có vài người lưu luyến quay đầu lại nhìn phòng nước một lần, có lẽ trong nội tâm cũng có mấy phần do dự. Con đường thủy này chính xác là cơ hội để bọn họ có thể rời khỏi cung điện dưới mặt đất hung hiểm này, lại bị bọn họ buông tha.

Dưới sự chỉ dẫn của Côn lão đại, đám người này quả nhiên hữu kinh vô hiểm mà tránh thoát ít nhất ba, bốn lớp Sơn Miêu tuần tra, tiếp tục đi sâu vào trong cung điện dưới mặt đất này. Nói thật ra, mấy người kia chống lại cả đoàn Sơn Miêu thật sự là quá yếu. Có điều Côn lão đại giống như vô cùng quen thuộc đối với kết cấu bên trong cung điện dưới mặt đất, mỗi lần đến thời điểm cấp bách đều có thể tìm được vật che đậy phù hợp.

Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn đi theo phía sau, càng thấy tò mò.

Nơi đây tối tăm nhiều năm, bọn người Côn lão đại không thể thắp đèn mà đi. Nếu không đối với bọn quái vật mà nói chính là một khối thịt mỡ sáng loáng. Thế nhưng đám người này đi đường thậm chí chạy trốn đều không có cảm giác đình trệ, tất nhiên là hai mắt cũng có thể nhìn thấy trong bóng tối.

Đây cũng không tính là kỳ quái, bởi vì đan dược lưu truyền trong dân gian, cũng có một vài loại sau khi ăn sẽ có tác dụng nhìn thấy vật trong đêm. Nhưng tài liệu luyện chế hơi quỷ dị, ví dụ như ngưu nhãn (mắt trâu), cẩu bảo. Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên chính là những kẻ phàm tục này lại có thể phong tỏa khí tức giống như tu sĩ.

Mỗi người đều có một mùi hương thuộc về mình, nữ tử yêu mỹ như Ninh Tiểu Nhàn càng sẽ phát ra Ngưng Hương Lộ, quanh thân có hương khí quanh quẩn.

Nhưng khi nàng lẻn vào cung điện dưới mặt đất này đã vận khởi thần thông, đem toàn bộ mùi trên người khóa lại, không cho tiết ra ngoài. Nếu không, khi gặp phải quái vật có khứu giác linh mẫn, chúng đã sớm nhào lên như gấu đen ngửi thấy mật ong rồi.

Những kẻ phàm tục này không biết đã dùng biện pháp gì mà có thể tiêu trừ mùi trên người. Chỉ cần mộ tđiều này đã đủ nói lên bọn họ nhất định có chỗ hiểu biết đối với cung điện dưới mặt đất này, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến.Nếu không có chỗ dựa vào thì chỉ sợ khi lần đầu nhìn thấy Sơn Miêu đã sớm chạy ra ngoài. Núi vàng biển bạc mặc dù tốt nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được.

Ở trong bóng tối bọn họ nhanh chóng chạy qua, không dám phát ra nửa điểm âm thanh. Chỗ này vốn an bình, miệng của Côn lão đại lặng lẽ niệm niệm, chắc là đang phân biệt phương hướng và đường đi. Cung điện dưới mặt đất này có kiến trúc rất nghiêm chỉnh, mỗi một hành lang đều có độ cao, độ rộng, độ hẹp giống như nhau, từng ngã rẽ đều vô cùng giống nhau. Cho dù là trí nhớ của Côn lão đại cũng phải so sánh đối chiếu nhiều lần.

Nhìn đến đây, Ninh Tiểu Nhàn cũng vững tin rằng hắn đã có được địa đồ nơi này. Nếu không thì sẽ không quen đường như vậy. Chuyện này thật thú vị, Địa Sát tuyệt mạch sớm đã bị cung điện dưới mặt đất này trấn trụ, cho đến trận động đất hơn nửa năm trước mới phá vỡ một lỗ hổng nhỏ ở nơi tuẫn táng, lại để cho địa khí tràn ra ngoài. Chủ nhân của đám người này là ai, lại có thể có được địa đồ của cung điện dưới mặt đất này?

Phía trước hơn sáu trượng, có hai con Sơn Miêu nhàn nhã đi ngang qua. Mọi người nín thở dừng bước, phảng phất như thân hóa gỗ đá, xúc tu trên đầu Sơn Miêu chỉa xuống đất, lại không cảm nhân được sự tồn tại của con người. Loại sinh vật này cũng có một ít đặc tính của kiến, xúc tu trên đầu có thể cảm nhận được độ rung trên mặt đất. Cho nên bọn người Côn lão đại nhìn thấy chúng, tất cả đều sớm đứng yên bất động.

Hiển nhiên khi hai con này đi xa, trong đội cũng có người nhịn không được mà nhẹ nhàng thở ra. Có điều thần kinh của con người không có khả năng kéo căng ở cường độ cao, nếu không sẽ phạm sai lầm, giống như bây giờ.

Một tiếng “Rắc… Kít…” vang lên, trong không gian trống vắng bỗng nhiên vang lên một âm thanh nhỏ, giống như là có người dẫm gãy nhánh cây.

Mặt đất ở đây bình thường là khá sạch sẽ, trên mặt đất cũng không phải là nhánh cây mà là một đoạn chi gãy của Sơn Miêu, cũng không biết nằm ở đây bao nhiêu năm, đã trở nên khô giòn. Vừa rồi người nói chuyện trong phòng nước không cẩn thận giẫm phải, nên mới phát ra âm thanh.

Âm thanh này vừa ra, mỗi người đều biến sắc, bởi vì thân hình của hai con Sơn Miêu sắp đi xa kia dừng lại, đầu dữ tợn đột nhiên chuyển hướng tới, sau đó sáu chân phát động, yên lặng nhào tới.

Chúng đã ở trong cung điện dưới mặt đất này sinh sôi nảy nở một đời lại một đời, ở trong hoàn cảnh hắc ám nơi đây đã sớm luyện được tai mắt linh mẫn. Địa phương tĩnh lặng như vậy phát ra tiếng động lạ, không phải thức ăn thì là địch nhân.

“Đáng chết.”Côn lão đại đè thấp âm thanh mắng gấp một tiếng. Đối phương cách bọn họ quá gần, không có khả năng lại thực hiện thí tốt giữ xe như lúc ấy vứt bỏ Từ Đinh Nhi, “Lão Tứ, ngươi tới.”

Bọn họ chiến đấu không chỉ muốn tốc chiến tốc thắng mà còn phải tận lực không gây ra tiếng động. Nếu không ở trong cung điện nguy cơ tứ phía như thế này sẽ đưa tới thêm nhiều địch nhân.Ví dụ như lửa, sấm, những thần thông gây ra động tĩnh như vậy là không thể sử dụng. Bị hắn gọi Lão Tứ kia là một nam tử trung niên, mặt gầy không thịt, dưới hàm có ba túm râu, bộ dáng có ba phần tiên phong đạo cốt nếu như mặc đạo bào. Chẳng qua, hiện tại hắn mặc một thân hắc y, chỉ có thể nhìn ra hắn khô quắt nhỏ gầy. Hắn bị gọi tên cũng không từ chối, miệng nhanh chóng niệm hai tiếng, tay ném ra hai tấm bùa màu vàng rồi quát lên: “Đến!”

Hai tấm bùa bay bổng rơi xuống mặt đất lập tức biến thành hai lực sĩ khăn xanh thân cao hai trượng, mắt báo lông mày vòng, quai hàm như yến, râu như hùm, quanh thân cơ bắp sôi sục, thoạt nhìn uy thế mười phần. Chỉ là hào quang trong mắt ngốc trệ, hiển nhiên lực sĩ được mời đến cảnh giới cũng không cao lắm. Thứ này, Ninh Tiểu Nhàn ở Nham Thành cũng đã thấy qua, chỉ là  “Lão Tứ” gọi chúng ra tựa hồ còn thuần thục hơn so với Phiền Chân Nhân trong Phủ Thành chủ ở Nham Thành năm đó. Xem ra là thuật nghiệp chuyên về tấn công.

Không biết tại sao, lúc này nàng đột nhiên nhớ tới Đằng Xà nho nhỏ mà Hoàng Phủ Minh đã từng triệu ra. Hai mắt của con rắn kia lãnh khốc vô tình, hiển nhiên là rất có linh tính. Lực sĩ do Lão Tứ này triệu ra có thể sánh bằng sao? Chỉ sợ rằng uy lực của cả hai cũng không giống nhau.

Hai lực sĩ khăn xanh vừa ra, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở phào. Quả nhiên hai kẻ này tiến nhanh về trước, nhắm ngay Sơn Miêu đang lao tới hung hăng cho một quyền. Nếu là đối trận với tu sĩ, hai lực sĩ này đều không thể sử dụng nhiều, đối phương cũng sẽ không đứng yên một chỗ mặc ngươi đến tấn công. Nhưng loài dị thú như Sơn Miêu này là dựa vào thân thể cường kiện, tốc độ nhanh, lập tức nhận ra hai con mồi không biết chủng loại đang xông lên thì cảm thấy đại hỉ, căng hàm răng ra mà cắn lên.

Người bình thường mà bị cắn như vậy, nửa người đã bị gặm mất.

Đôi hàm trên của chúng cực kỳ cứng rắn, thích hợp nhai nuốt, nhưng càng dưới lại yếu ớt như đa số các loài động vật. Hai lực sĩ này bị Lão Tứ điều khiển, ra quyền rất chuẩn, một cú đấm móc vào hàm trên nhất thời làm hai con này đau dến hí dài một tiếng. Nhưng mà chúng cũng lớn tựa như tuấn mã, lực va chạm này cũng khiến cho hai lực sĩ lui về phía sau hai bước.

Hai con Sơn Miêu hiển nhiên bị đánh đến mức não chấn động. Thời điểm Lão Tứ điều khiển hai tên lực sĩ, rõ ràng có thể phân tâm trong lúc niệm chú, ném ra hai lá bùa. Lúc này lại triệu hồi ra hai sinh vật thấp bé kỳ dị, cao chưa tới eo người, động tác nhẹ nhàng mau lẹ, móng vuốt cũng giống như tay người có năm ngón, nắm một thanh kiếm mảnh.

Ninh Tiểu Nhàn thấy rõ ràng, lá bùa này lại mô phỏng yêu miêu chồn. Bản tôn của loài sinh vật này bên trong Ẩn Lưu cũng có. Ở trong mười tên thích khách xuất sắc nhất của Tường Vi Đường, có hai người chính là yêu miêu chồn. Chắc hẳn Lão Tứ cũng có kinh nghiệm tương đối khá, đã nhìn ra Sơn Miêu tuy rằng hình thể cường tráng khí lực lớn, nhưng hai bên thân hình cũng chỉ có ba chân chống đất, chắc hẳn di chuyển cũng không dễ dàng. Bởi vậy triệu ra hai quái thú động tác tinh xảo linh hoạt, muốn một lần hành động hiệu quả.

Sau khi yêu miêu chồn xuất hiện, quả nhiên thân hóa tàn ảnh, cơ hồ là sưu một cái liền chui xuống dưới bụng một con Sơn Miêu. Một con yêu miêu chồn trong đó liền đâm thẳng kiếm mảnh lên cho đến phần bụng của Sơn Miêu. Một con khác lại vung kiếm chém chân của Sơn Miêu. Chủng loại sinh vật như kiến này thoạt nhìn bưu hãn, nhưng hình dáng bốn chân lại là chân khớp, có thể nghĩ các chỗ các đốt cũng tương đối yếu ớt, một khi bị đâm thì sẽ di chuyển không tiện.

Hai tiếng “Đinh”, “Đinh” nhẹ vang lên, sắc mặt Lão Tứ thay đổi.

Kinh nghiệm đối địch của hắn phong phú, phương thức tiến công trọn vẹn này cũng không có gì sai lầm, đáng tiếc hắn tính sót một chuyện. Chính là độ kiên cường dẻo dai của thân thể sinh vật trong nội cung này.

Vũ khí của hai con yêu miêu chồn chính xác đã chém trúng người của con Sơn Miêu, trong bóng tối phát ra hào quang lốm đốm, chính là hỏa hoa do kiếm ma sát cùng với xác ngoài của Sơn Miêu. Đáng tiếc đầu quái vật này cũng chỉ đau nhức hít hà một tiếng, rút lui hai bước, cúi đầu cắn xuống đồ chơi đang tác quái dưới bụng! Chúng bị sát khí thấm thuần đã lâu, gen trong cơ thể nhiều thế hệ tương truyền không biết đã bị biến dị bao nhiêu lần, ngoại giáp này thực sự chắc chắn vô cùng, kiếm mảnh của yêu miêu chồn rõ ràng không thể đâm vào, ngay cả da giấy dưới bụng của Sơn Miêu cũng không phá được!

May mắn có hai lực sĩ cản phía trước, những người khác cũng nhao nhao ra tay. Đối phó với những quái vật như vậy, vốn là hỏa công sẽ tốt nhất. Chắc hẳntrước khi bọn họ tiến vào cung điện dưới mặt đất cũng có chuẩn bị kỹ càng. Giờ phút này có một gã nam tử dáng người trung đẳng cấp tốc niệm bí quyết. Ninh Tiểu Nhàn vừa nghe đến bí quyết mà hắn niệm, đôi mi thanh tú liền nhướng lên. Đơn giản là oạn khẩu quyết này gần giống với thuật hãm địa mà tu tiên giả sử dụng.

Quả nhiên khi giọng nói của hắn cứng rắn hạ xuống, mặt đất dưới chân hai con Sơn Miêu đột nhiên nhũn ra, trở nên như bùn lầy. Hình thể chúng lớn như vậy, cho dù thể trọng kém tuấn mã nhưng cũng không nhẹ, dưới sự áp chế của lực sĩ cũng không thể phát lực mà chạy. Chỉ mấy hơi chậm trễ như vậy, chúng đã bị thể trọng của chính mình ép vào mặt đất mềm như vũng bùn kia. Mười hai cái chân bị cố định lại, không thể động đậy.

Ngoại trừ mãng xà ra, tất cả động vật có chân đều không thể tạo được uy hiếp gì, mọi người đại hỉ. Lúc này một con Sơn Miêu quơ quơ đầu, há miệng hướng lên tên lực sĩ phía trên, từ trong miệng bắn ra một dòng dịch nhờn màu xanh lá, toàn bộ đọng lại trên người lực sĩ khăn xanh.