Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 77: Con của chúng ta



Lục Bách Phàm gần như chạy đến trước cửa phòng bệnh. Anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang co mình ngồi một góc trong bóng tối, lại thấy gương mặt trắng bệch của mẹ mình, trái tim anh nhất thời như bị xé ra, sự bình tĩnh lúc này cũng biến mất, giọng anh khản đặc: “Tiểu Bảo sao rồi?”

Phải qua một lúc lâu sau mới có người trả lời câu hỏi của anh: "Tiểu Bảo, được cứu rồi.”

Một người đàn ông đứng nép bên cạnh Tử Hi bất ngờ lên tiếng, ban nãy vì quá gấp nên Lục Bách Phàm đã không chú ý tới.

Chỉ là, người đàn ông này đến cả vẻ ngoài lẫn khí chất đều rất oai phong lẫm liệt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Lục Bách Phàm mất một lúc mới nhớ ra người này là ai, Thượng tướng trẻ tuổi nhất cũng là người lập được nhiều chiến công nhất của Đế quốc - Nguỵ Thập.

Mà, trên hành lang lúc này còn có rất nhiều người, thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lục Bách Phàm khẽ gật đầu như lời chào đến người kia, sau đó tiến đến chỗ bác sĩ, hỏi: “Có chuyện gì không ổn sao?”

Vị bác sĩ trung niên nhớ lại gương mặt của cậu bé trong phòng bệnh rồi không chút kiêng dè nói: “Không có, cậu tự xem kết quả đi!"

Không đợi Lục Bách Phàm kịp trả lời, vị bác sĩ nói xong liền rời đi.

Lục Bách Phàm mơ hồ nhìn giấy kiểm tra trên tay.

Quan hệ huyết thống 99,9999%.

Đây là cái gì?

Bên trên tờ giấy là hai cái tên được in rất ngay ngắn: Lục Hạo Hiên và…Tử Hi?

Trong phút chốc đầu óc Lục Bách Phàm trở nên trống rỗng, Tử Hi vốn đang thất thần ngồi ở một góc, đột nhiên tiến đến cướp lấy tờ xét nghiêm trên tay anh.

Ánh mắt cô chậm chạp lướt đến phần kết quả cuối cùng của báo cáo, ngay sau đó đồng tử trong mắt bỗng siết chặt lại.

Căn cứ vào kết quả phân tích DNA kết luận: có cùng quan hệ huyết thống Mẹ - Con với độ tin cậy 99,9999%.

Tử Hi có cảm giác như mình đang nằm mơ, Tiểu Bảo là con của cô, là đứa bé năm đó, nó vẫn chưa chết!

Nhưng nếu Tiểu Bảo là con của cô, vậy người đàn ông kia…

Ánh mắt cô dần dời sang Lục Bách Phàm, gương mặt anh có chút mệt mõi, nơi khóe mắt còn động lại một ít nước.

Lục Bách Phàm cũng nhìn cô, anh cất giọng nói đã khàn đục của mình lên: “Tiểu Bảo là con của chúng ta, là con của anh…và em…”

Tử Hi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cô nói với giọng run rẩy: “Em…đang nằm mơ đúng không?”

“Em không nằm mơ, Tiểu Bảo thật sự là…con của chúng ta!” cả người Lục Bách Phàm như mất hết sức lực mà dựa vào Tử Hi, miệng không ngừng lặp lại ba từ “anh xin lỗi”.

Trong khi mọi người đều đang xúc động với cảnh tượng trước mắt thì vị bác sĩ trung niên lúc nãy bất ngờ quay lại.

Ông nhét một tờ giấy xét nghiệm khác lên người Tạ Mạnh, rồi nói: "Ở đây vẫn còn một cái!”

Tạ Mạnh đưa mắt nhìn bóng lưng vị bác sĩ đang rời đi sau đó mới cẩn thận xem lại tờ giấy trong tay mình. Tờ giấy mỏng đến nỗi chỉ một làn gió nhẹ cũng có thể thổi bay vậy mà giờ phút này lại nặng đến khó tin.

Theo kết quả so sánh ADN giữa Nguỵ Thập và Tử Hi, độ tương thích đạt đến mức chuẩn xác nhất, xác nhận cùng chung huyết thống.

Chỉ trong một ngày, Tử Hi nhận được hai kết quả xét nghiệm, cùng lúc biết được hai bí mật.

Đứa bé mà cô cho rằng đã chết vào năm năm trước vẫn còn sống, thậm chí còn sống rất tốt.

Và mẹ cô, người phụ nữ chỉ sống được một nửa cuộc đời ấy lại là thiên kim nhà họ Ngụy, là đứa con gái tưởng chừng đã chết trong biển lửa vào bốn mươi năm trước.

Cho đến hiện tại, Tử Hi thật sự không biết bản thân nên vui hay buồn. Vui vì cuối cùng cô cũng có thể gặp được đứa trẻ mà bản thân mong ngóng từng ngày, buồn vì mẹ cô không thể đợi được ngày trở về với gia đình thật sự của chính mình.

Những khổ cực đắng chát mà Tử Hi đã trãi qua cho đến thời khắc này có lẽ người khác vĩnh viễn không hiểu được. Nhưng khi cô biết, cô vẫn còn có người thân trên thế giới này, một mái ấm mà cô vốn thuộc về…sự vui sướng bỗng chốc lấn át con người cô.

Thêm vào đó là một sự chua xót không thể diễn tả nổi…mẹ cô…người phụ nữ lận đận, mất từ khi còn quá trẻ.

Chắc bà ấy sẽ không bao giờ ngờ rằng, bản thân vốn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, có thể lớn lên dưới sự yêu chiều của người thân sau đó thuận lợi gả vào một gia đình giàu sang, sống một cuộc đời an nhàn hạnh phúc.

Chỉ tiếc là, Nguỵ gia đến muộn bốn mươi năm. Mẹ cô cũng đã bị nỗi mong nhớ người đàn ông phụ bạc kia gặm nhấm đến hao mòn, đến cùng chỉ có thể đem theo sự hoài nghi về thân thế mà cùng chìm vào lòng đất.

Tử Hi biết họ không hề cố ý, nhưng có lẽ thật sự đã quá muộn…

Nếu như họ đến sớm một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.