Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 22



Sau khi Giang Hàn nói xong câu nói đánh dấu chủ quyền kia, đầu óc Nguyên Ngôn Ninh nháy mắt mơ hồ.

Cô sững sờ hỏi anh, “Anh có ý gì?”

Môi cô gái nhỏ mím lại rồi hé ra mềm mại, quyến rũ như mang theo mùi thơm ngào ngạt, Giang Hàn cảm thấy cơ thể có chút nóng không rõ nguyên nhân.

Nói đến vậy cô còn hỏi anh có ý gì.

Đôi mắt anh sâu thẳm, anh kéo Nguyễn Ngôn Ninh vòng ra sau cột đá mà cô suýt đập vào, một tay luồn vào tóc cô, không cho Nguyễn Ngôn Ninh có cơ hội phản ứng, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.

Đây là lần thứ ba hôn nhau.

Cũng là lần đầu tiên Giang Hàn chủ động.

Động tác của anh dịu dàng, giống như đang đối xử với một bảo vật quý giá, nhẹ nhàng trằn trọc trên môi Nguyễn Ngôn Ninh.

Không hiểu vì sao Giang Hàn đột ngột hôn mình, Nguyễn Ngôn Ninh vừa thấy lo lắng lại vừa kích thích.

Cô hơi dùng sức nắm áo anh, theo bản năng đáp lại.

Giây tiếp theo, tiếng chuông đột nhiên vang lên trong bãi đậu xe dưới tầng hầm yên tĩnh.

Lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh thấy rằng có người không biết chọn thời gian để gọi điện.

Cô sờ lên vành tai nóng rực, vô thức lùi lại nửa bước, né tránh ánh mắt mãnh liệt của Giang Hàn, xấu hổ cúi đầu xuống.

Giang Hàn không nghe máy, trực tiếp tắt.

Nhưng đối phương cũng không có ý định buông tha, điện thoại vừa tắt người đó lại gọi đến tiếp.

“Tối nay có phải em định nói với anh điều gì không?”

Đúng là có nhưng tiếng chuông liên tục vang lên từ điện thoại anh khiến cô không thể nói nên lời. Hơn nữa sự chú ý của cô giờ đây đều đổ dồn vào bờ môi bị Giang Hàn hôn qua.

Cô đẩy tay Giang Hàn, “Chút nữa rồi nói, anh mau nghe máy đi nhỡ đâu có vấn đề quan trọng.”

Sắc mặt Giang Hàn nhìn qua có vẻ không tốt, Nguyễn Ngôn Ninh thấy anh nhận điện thoại dường như muốn nghiến răng nghiến lợi.

Không còn khách sáo chào hỏi, anh trực tiếp hỏi đối phương, “Chuyện gì?”

Nguyễn Ngôn Ninh mơ hồ nghe được có giọng nữ gọi Giang Hàn là, “Đàn anh.” Mấy câu tiếp theo cô nghe không rõ.

Cô chỉ thấy Giang Hàn hỏi đối phương đến lúc nào, giáo sư Buster có đến không.

Tắt điện thoại, Nguyễn Ngôn Ninh thấy Giang Hàn đồng ý tới đón đối phương nên cô thấp giọng hỏi, “Anh có việc bận?”

“Giáo sư bên Mỹ của anh đến, anh đến gặp ông ấy.” Anh dắt tay Nguyễn Ngôn Ninh đến trước cửa thang máy, giúp cô nhấn nút.

“Bây giờ sao?” Chuyến bay muộn như vậy.

“Anh cũng không rõ.”

Ngày hôm qua Lưu Kế Nghiêu nói với anh về cuộc họp thường niên. Bây giờ còn hơn một tuần nữa mới đến ngày diễn ra cuộc họp. Anh thậm chí chưa có thời gian gửi e-mail cho giáo sư Buster.

“Anh đi đi.” Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Nguyễn Ngôn Ninh bước vào trong xoay người vẫy tay tạm biệt với Giang Hàn.

“Về nhà rồi thì ngủ sớm đấy.”

Nguyễn Ngôn Ninh đỏ mặt gật đầu, chọn tầng mình muốn đến, khi cửa thang máy sắp đóng lại Giang Hàn bỗng nhiên đưa tay vào phía trong, cửa thang máy tự động mở ra.

“Sao vậy anh?” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy khó hiểu.

“Đợi xong chuyện này chúng ta dành thời gian nói chuyện, anh muốn hỏi em vài điều.”

Sắc mặt anh nghiêm túc, tuy rằng không biết anh muốn hỏi gì, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn đồng ý dù sao cô cũng muốn hỏi anh.

Giang Hàn xoa đỉnh đầu cô, xoay người rời đi.

Cô nhìn bóng lưng Giang Hàn biến mất khỏi tầm mắt, cảm nhận được nhiệt độ của Giang Hàn còn sót lại trên tóc, cúi đầu mỉm cười.

Giang Hàn lái xe đến sân bay, vừa tìm được cổng quốc tế số 11 lập tức nhìn thấy cô gái cao gầy, mặc chiếc váy dài màu xanh thẫm ở bên cạnh còn có thêm một chiếc vali không hề nhỏ.

Vẫn là phong khách như mọi khi của Thẩm Thanh Gia.

Cô ấy hiển nhiên thấy được Giang Hàn, mỉm cười tươi tắn, “Đàn anh!”

“Giáo sư có lịch trình khác không đến được nên cử em tới để thuyết trình nội dung trong cuộc họp thường niên của khoa tuyến tụy.” Thẩm Thanh Gia không khách sáo đưa hành ly của mình cho Giang Hàn.

Anh nhíu mày, “Em vừa nói trong điện thoại là giáo sư đến?”

Thâm Thanh Gia bĩu môi, “Nếu em không nói vậy thì anh đến đón em chắc? Em không muốn tự mình xách vali nặng thế này vào khách sạn đâu.”

“Tự gọi xe đi.” Nghĩ đến nụ hôn bị gián đoạn, Giang Hàn tức giận.

“Anh đừng nhẫn tâm như vậy được không? Thẩm Thanh Gia ngăn Giang Hàn lại, “Em là người giúp anh mau chóng được về nước đấy.”

Đây là sự thật, nếu không có Thẩm Thanh Gia giúp đỡ thì thí nghiệm của anh không thể nhanh chóng hoàn thành được.

Giang Hàn miễn cưỡng cầm giúp hành lý, xoay người đến nơi đỗ xe.

Thẩm Thanh Gia biết Giang Hàn đồng ý đưa mình đi nên vội vàng chạy theo, đang định mở cửa ghế lái phụ phía trước thì Giang Hàn tặng cô ấy một câu, “Ngồi phía sau.”

“Gì vậy?”

Giang Hàn cất hành lý vào cốp xe, nghe vậy thì cười chế nhạo, “Em ồn ào như vậy ngồi bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng lại xe của anh.”

Thẩm Thanh Gia không dám nói nhiều, ngồi xuống ghế sau.

Mặc dù muốn để cho Giang Hàn không gian lái xe yên tĩnh nhưng xe vừa lên đường cao tốc, Thẩm Thanh Gia không nhịn nổi nói, “Đàn anh Giang, có phải anh làm cùng bệnh viện với Lâm Thâm không?”

Giang Hàn nhíu mày.

“Lâu rồi em không gặp được Lâm Thâm, nhắn tin anh ấy không trả lời. Phải gọi điện anh ấy mới nghe máy nhưng nói được vài câu anh ấy đã tắt.”

Chuyện giữa Thẩm Thanh Gia và Lâm Thâm, Giang Hàn biết chút ít.

Hai năm trước Lâm Thâm ra nước ngoài đến phòng thí nghiệm tìm anh vô tình gặp được Thẩm Thanh Gia xinh đẹp nên trò chuyện vài câu không ngờ bị Thẩm Thanh Gia cuốn lấy.

Thẩm Thanh Gia mặc dù là người Trung Quốc nhưng từ nhỏ đến lớn ở nước ngoài. Tính cách nhiệt tình, cởi mở làm Lâm Thâm không chống đỡ nổi ngay cả bữa cơm cùng anh cũng chưa ăn đã vội vàng trốn về nước.

Không ngờ hai năm trôi qua, Thẩm Thanh Gia còn nhớ thương Lâm Thâm.

Giang Hàn không trả lời, Thẩm Thanh Gia hỏi lại, “Hai người có làm cùng nhau không?”

“Cùng bệnh viện nhưng không cùng tòa nhà.”

“Vậy chắc không xa.” Thẩm Thanh Gia suy nghĩ, từ đằng sau vỗ vai Giang Hàn, “Ngày mai em tới bệnh viện anh làm.”

“Em tới làm gì?”

“Ở Trung Quốc có nhiều ca lâm sàng hơn ở nước ngoài. Giáo sư nói em có thể đến trao đổi kinh nghiệm, hơn nữa em tới đây thay mặt giáo sư dự buổi họp thường niên, việc thuyết trình do em phụ trách. Em mới xuống máy bay đã gọi cho chủ nhiệm Lưu, ông ấy hoan nghênh em tới tham quan.”

Biết tính Thẩm Thanh Gia, Giang Hàn không chút lưu tình vạch trần cô ấy, “Em nào muốn làm việc, đến bệnh viện tìm Lâm Thâm thì có.”

“Trung Quốc có câu, nhìn rõ tâm tư nhưng đừng nói ra.”

Dọc đường đi Thẩm Thanh Gia không ngừng nói, Giang Hàn lười nói mấy lời vô nghĩa cùng cô ấy. Sau khi đưa cô ấy tới khách sạn thì về nhà luôn.

Đèn hành lang ngoài cửa vẫn mở, hẳn là do Nguyễn Ngôn Ninh bật giúp anh.

Nụ hôn tối nay cô gái nhỏ không kháng cự, nghĩ đến thôi lòng Giang Hàn đã mềm nhũn.

Anh nhẹ nhàng bước đến cửa phòng cô, dựa vào cửa một lúc mới lặng lẽ về phòng.

° ° °

Vì nụ hôn với Giang Hàn mà cả đêm Nguyễn Ngôn Ninh không ngủ được cộng thêm mỗi sáng thứ sáu có tiết dạy học cô phải đến bệnh viện sớm. Lúc ra khỏi nhà đến chỗ làm mắt cô vẫn không mở nổi.

Theo như bình thường, sau khi tới khoa cô sẽ đi thay áo blouse trắng rồi tới phòng giao ban.

Nhưng vừa định bước vào phòng giao ban, Giang Hàn đã kéo cô lại.

Nguyễn Ngôn Ninh chưa kịp hỏi anh thì đã bị Giang Hàn nhét vào tay một chiếc bánh mì cốt dừa.

“Ăn sáng rồi hẵng đến họp.”

Có một dòng suối ấm nóng chảy róc rách đến trái tim cô, tuy nhiên cô vẫn phải nói với Giang Hàn, “Sắp muộn rồi, không kịp đâu.”

Giang Hàn ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, “Kịp, hôm nay không tổ chức tiết học.”

“Tại sao?”

Giang Hàn không giải thích nhiều, “Em cứ yên tâm ăn sáng, có 20 phút dành cho em.”

Nguyễn Ngôn Ninh còn muốn hỏi thêm nhưng thấy Trần Tinh Nguyệt đang đi tới nên ngậm miệng bước đến phòng nghỉ.

Cô không ăn một chiếc bánh trong vòng 20 phút.

Thấy Đường Đậu chưa ăn sáng, Nguyễn Ngôn Ninh chia cho cô ấy một nửa, cả hai người mất năm phút để ăn bánh rồi chạy đến phòng giao ban.

Chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu nhưng các giáo sư đều chưa đến ngay cả người chưa bao giờ đến muộn như Lưu Kế Nghiêu cũng không thấy bóng dáng.

Thấy phòng trống trải, thực tập sinh đưa mắt nhìn nhau.

“Sao thế này?” Đường Đầu huých tay Nguyễn Ngôn Ninh.

Cô lắc đầu, “Vừa nãy Giang Hàn nói hôm nay không dạy học, nguyên nhân thì mình không rõ.”

“Không có tiết dạy?” Đường Đậu nhỏ giọng mắng, “Không dạy còn bắt chúng ta đến sớm làm gì?”

Gần bảy giờ mọi người mới nối đuôi nhau đến, cuối cùng cũng thấy Lưu Kế Nghiêu.

Phía sau ông ấy còn năm sáu người.

Nguyễn Ngôn Ninh liếc mắt cũng thấy Giang Hàn, Giang Hàn cũng nhìn cô, trong giây lát ánh mắt hai người giao nhau.

Do tác dụng của nụ hôn tối qua nên Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy quan hệ giữa anh và cô hơi khác.

“Giáo sư Giang đang theo đuổi vợ à?” Đường Đậu nhìn ánh mắt đưa tình của hai người vỗ vai Nguyễn Ngôn Ninh.

“Cậu nói gì đó!” Mặt Nguyễn Ngôn Ninh có dấu hiệu nóng lên.

Đường Đậu lắc đầu, “Chỉ có lúc nhìn cậu ánh mắt giáo sư Giang mới dịu dàng.”

“Được rồi, cậu đừng nói.”

Khi hai người nói chuyện, Lưu Kế Nghiêu đã đưa người vào phòng họp, ông ấy ra hiệu cho mọi người yên lặng.

“Giới thiệu với mọi người, đây là bác sĩ từ Mỹ tới tham quan trao đổi Thẩm Thanh Gia.”

Lưu Kế Nghiêu nói xong đưa Thẩm Thanh Gia đến giữa trung tâm, “Bác sĩ Thẩm thay mặt giáo sư Buster đến tham gia cuộc họp hằng năm. Cũng sẽ đại diện cho phòng thí nghiệm bên Mỹ thành lập hợp tác nghiên cứu khoa học với chúng ta.”

“Lại là từ Mỹ trở về, ngoại hình xinh đẹp quá.” Phía dưới có người thấp giọng bàn luận.

Không biết ai hỏi cậu, “Là người làm cùng phòng thí nghiệm với giáo sư Giang à?”

Thẩm Thanh Gia nghe được, mỉm cười, “Tôi là đàn em của giáo sư Giang, trước khi làm cùng phòng thí nghiệm với anh ấy nhưng so với anh ấy tôi cần phải nỗ lực. Lần này về nước bởi vì thầy giáo tôi có việc bận nên mới may mắn được đến bệnh viện A tham quan học tập.”

Hóa là ra là đàn em của Giang Hàn.

Chẳng trách khi nghe cái tên này cô cảm thấy quen thuộc, Nguyễn Ngôn Ninh nhớ dưới các nghiên cứu của Giang Hàn có ghi kèm thêm tên của người này.

Khi Thẩm Thanh Gia nói chuyện, Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận nhìn cô ấy vài lần.

“Phòng thí nghiệm mà giáo sư Giang làm việc bên Mỹ có phải đều là người có IQ lẫn ngoại hình đẹp không?” Viên Hướng Vũ nhỏ giọng hỏi.

Đường Đậu cảnh cáo anh ấy, “Những mỹ nữ đó sẽ không để ý tới anh đâu, đừng nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Viên Hướng Vũ trêu đùa Đường Đậu, “Ếch còn biến thành hoàng tử được thì anh nhìn mỹ nữ sẽ không phạm pháp.”

“Viên Hướng Vũ, anh không biết xấu hổ.”

Lưu Kế Nghiêu đang thảo luận cùng các giáo sư khác, giáo sư Trương lên tiếng đề nghị, “Tiểu Giang và Tiểu Lâm có ý định đến Bắc Thành tham gia hội chuẩn đúng không? Nếu bác sĩ Thẩm quan tâm đến thì để cô ấy đi cùng, coi như giới thiệu cô ấy về cơ sở trong nước của chúng ta.”

“Có thể sao?” Thẩm Thanh Gia vừ nghe đã vui vẻ.

Lưu Kế Nghiêu cười, “Phải xem đàn anh của cháu có đồng ý không đã.”

Giang Hàn thấy hơi đau đầu bởi đề nghị này.

Nếu là người khác đi cùng sẽ không sao nhưng nếu là Thẩm Thanh Gia thì chuyến đi này không ổn chút nào.

Nhưng Thẩm Thanh Gia ở trước mặt mọi người biểu hiện ham học hỏi, anh không thể từ chối.

Chỉ đành gật đầu, “Đi cùng cũng được.”

Mọi người nói vài câu với nhau xong, Lưu Kế Nghiêu thông báo buổi học hôm nay hủy bỏ, các nhóm tự đến kiểm tra tình hình bệnh nhân.

Bởi vì Giang Hàn và chủ nhiệm Lưu phải tiếp đón Thẩm Thanh Gia nên chỉ có Viên Hướng Vũ dẫn Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu đi kiểm tra.

Đến giữa trưa, Giang Hàn gọi Nguyễn Ngôn Ninh đến phòng làm việc.

Nguyễn Ngôn Ninh vui vẻ đi theo anh, “Giáo sư Giang tìm em có chuyện gì vậy?”

“Hội nghị sáng nay em có nghe không?”

“Nghe gì ạ?”

Giang Hàn nhìn cô, “Sáng nay có nhắc đến việc anh sẽ đi đến bệnh viện Bắc Thành tham gia hội chuẩn.”

“Khi nào anh đi?” Không biết vì sao Nguyễn Ngôn Ninh sau khi bước vào phòng theo bản năng đóng cửa lại.

“Chiều nay anh đi, có lẽ ngày hôm sau sẽ về.”

Lịch trình của Giang Hàn đến quá đột ngột, giọng nói Nguyễn Ngôn Ninh buồn rầu hẳn đi, “Vậy hôm nay anh sẽ không về nhà?”

Giang Hàn vuốt tóc cô, “Chút nữa anh về nhà lấy vài thứ, em ở nhà một mình được không?”

“Có thể.” Nguyễn Ngôn Ninh nói vậy nhưng không chắc chắn, cô không thích ở một mình ở nhà rộng.

“Nếu em sợ thì có thể đến nhà ông nội hoặc trở về ký túc xá.”

Đường đến nhà ông nội hơi xa mà về ký túc xá cũng không gặp được Đường Đậu vì cuối tuần này là sinh nhật mẹ cậu ấy.

Do dự một lúc, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn quyết định ở nhà, tuần sau trường học có buổi phỏng vấn nghiên cứu, cô sẽ ở nhà tìm hiểu tài liệu trước.

“Em ở nhà.”

Nghe Nguyễn Ngôn Ninh quyết định xong, Giang Hán mới mở ví tiền đưa cô thẻ ngân hàng, dặn dò, “Nếu ở nhà buồn quá có thể rủ bạn bè đi mua sắm, đi ăn nhưng không được ăn đồ không lành mạnh và phải phải mở chuông điện thoại mọi lúc.