Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 6



Sau sự cố khi nãy, hai người tách nhau ra.

Nguyễn Ngôn Ninh vào phòng thay đồ mặc chiếc áo blouse trắng, cúc chưa kịp cài vội vàng tới phòng giao ca.

Giang Hàn đã sớm có mặt.

Anh nhìn cô gái cẩn thận đi vào trong góc ngồi, nói với Lưu Kế Nghiêu, “Chủ nhiệm Lưu, đã đủ người.”

Lưu Kế Nghiêu mỉm cười, “Được rồi, chúng ta bắt đầu buổi giao ban hôm nay.”

Buổi họp sáng sớm chủ yếu là để bác sĩ trực ban báo cáo tìm hình tối qua của bệnh nhân. Sau đó các giáo sư và bác sĩ chính sẽ bàn kế hoạch phẫu thuật và phác đồ điều trị cho bệnh nhân.

Đối với sinh viên chưa tốt nghiệp như Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu thì cuộc họp này không liên quan đến họ lắm. Dù sao mấy phương án nghiên cứu phức tạp này cẩn thận nghe cũng khó hiểu được.

Bởi vậy Nguyễn Ngôn Ninh không lo lắng mà ngồi phía sau ngủ gật trong nửa tiếng.

Cuộc họp kết thúc, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ.

Ánh mắt cô phủ một tầng hơi nước, đang định hỏi Viên Hướng Vũ hôm nay cần làm những gì thì vai bị người khác vỗ xuống.

Giọng nói Đường Đầu từ phía sau vang lên, “Nguyễn Ngôn Ninh, cậu thành thật khai báo hôm qua đi chơi lêu lổng ở đâu?”

Nguyễn Ngôn Ninh đã quen tính cách làm quá của Đường Đậu, híp mắt bỏ tay cô ấy ra khỏi vai mình, “Hôm qua mình đã gửi wechat nói cho cậu biết mình về nhà. Nếu cậu không nhớ ra thì mình chân thành khuyên cậu nên tới khoa thần kinh khám lại xem đầu óc có vấn đề gì không.”

“Đây là cách cô gái nhỏ nói chuyện với chị đại thế à?” Đường Đầu tỏ ra ghét bỏ, “Cậu tự nhìn lại dáng vẻ mình đi, giống như người mất hồn vía khi về nhà ấy. Ai không biết còn tưởng rằng cậu chơi bời thâu đêm.”

“Mình thật sự về nhà mà.” Nguyễn Ngôn Ninh không lừa Đường Đậu, đúng là cô về nhà nhưng về nhà cùng người chồng trên danh nghĩa Giang Hàn.

Đường Đậu bán tính bán nghi, “Vậy sao nhìn cậu giống như không được nghỉ ngơi thế?”

Cô lấy ra xấp giấy chép phạt đưa cho Đường Đậu, ủ rũ mở miệng, “Cả đêm phải viết xong đống này, cậu xem có thể nghỉ ngơi thật tốt không?”

“Đây là gì thế?” Đường Đậu lật vài tờ xem thử, “Sao cậu phải viết cái này?”

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn về phía Giang Hàn đang thảo luận với chủ nhiệm Lưu, “Ngày hôm qua trong phòng phẫu thuật mình không trả lời được câu hỏi của anh ấy nên bị phạt. Ngay cả đàn anh cũng bị mình làm cho liên lụy.”

“Mẹ nó, đùa hả?” Đường Đậu không thể tin nổi, “Nhìn anh ấy đẹp trai mình còn tưởng là một giáo sư dịu dàng.”

Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, “Đừng có nhìn mặt mà đoán tính cách.”

“Nhưng mình vừa nghe Trương Tiểu Xuân nói sáng này anh ấy vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Trương Tiểu Xuân là một trong những thực tập sinh cùng trường bọn cô, chỉ là khác nhóm.

Nói đến chuyện này đầu óc Nguyễn Ngôn Ninh tỉnh táo hơn.

Chuyện xảy ra nửa giờ trước đó vẫn khiến tai cô nóng bừng.

Lúc đó đầu óc cô trống rỗng, phản ứng đầu tiên không phải giữ khoảng cách với Giang Hàn, mà là tiếp tục ôm chặt lấy anh.

Quan trọng hơn là cô đã bị bạn học cùng nhìn thấy, Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy về sau mình không còn mặt mũi làm người ở khoa phẫu thuật tuyến tụy nữa.

“Hai người thì thầm gì thế?” Vừa nhìn Viên Hướng Vũ là biết hôm qua anh ấy không được nghỉ ngơi tốt.

Đường Đậu nhanh mồm nhanh miệng, không để Nguyễn Ngôn Ninh ngăn cản mà chia sẻ chuyện bát quái [1] cho Viên Hướng Vũ nghe, “Ban nãy em nghe bạn cùng trường nói sáng nay thấy giáo sư Giang và bạn nhỏ Nguyễn Ngôn Ninh của chúng ta ở trước cửa phòng thân mật ôm nhau.”

[1] Bát quái: Chuyện phiếm trên trời dưới đất.

Viên Hướng Vũ nghe xong mở to đôi mắt, “Dưa [2] lớn như thế à?”

[2] Dưa: Là thuật ngữ trên mạng Trung Quốc, ý chỉ những tin đồn. Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.

“Đàn anh, anh đừng nghe cậu ấy nói bậy.” Nguyễn Ngôn Ninh đau đầu giải thích, “Sáng nay em suýt chút nữa bị dì lao công dùng túi rác lớn đập vào người, giáo sư Giang chỉ kéo em để tránh túi rác.”

“Cậu chắc chắn chứ?” Nói đến chuyện bát quái, hai mắt Đường Đậu sáng lên, “Trương Xuân Hiểu nói lúc đó mặt đàn chị Tinh Nguyệt đen lại nhìn hai người.”

Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, “Chuyện này liên quan gì đến đàn chị Tinh Nguyệt?”

Hai đương sự còn đang ở trong phòng, Đường Đậu đương nhiên không dám nói lớn. Cô ấy ngoắc ngoắc ngón tay với Nguyễn Ngôn Ninh và Viên Hướng Vũ, ý bảo họ mau sát gần đây.

“Không biết Trương Xuân Hiểu nghe được ở đâu nói rằng đàn chị Tinh Nguyệt khi là học sinh trao đổi ở nước ngoài đã gặp được giáo sư Giang. Hai người họ ở trong phòng thí nghiệm làm việc cùng nhau không ít lần. Nhờ vậy mà dường như đàn chị Tinh Nguyệt có tình cảm với giáo sư Giang, khi về nước vẫn nhớ thương anh ấy.”

“Nói cho hai đứa biết, người trong bệnh viện theo đuổi đàn chị Tinh Nguyệt nhiều lắm vậy mà chị ấy không thích ai cả.” Viên Hướng Vũ buồn bã vuốt vuốt bản chép phạt của mình, “Hai người bọn họ vừa đẹp vừa lạnh lùng tàn nhẫn như vậy quả thật xứng đôi.”

Đường Đậu không đồng ý, “Xứng chỗ nào?”

Viên Hướng Vũ bảo vệ quan điểm bản thân, “Nhìn là thấy hai người có họ tính cách giống nhau.”

“Tuy rằng bọn họ là một dạng người nhưng theo giác quan của đứa con gái như em thì em cảm thấy giáo sư Giang sẽ không thích người như đàn chị Tinh Nguyệt.” Dường như Đường Đậu nghĩ ra gì đó, quay sang nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Em khẳng định giáo sư Giang thích kiểu tiểu mỹ nhân ngọt ngào như Ninh Ninh.”

Nói xong, cô ấy không quên hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Cậu nói gì đi.”

Sắc mặt Nguyễn Ngôn Ninh so với khi nãy còn kém hơn, cô miễn cưỡng cười, “Anh ấy sẽ không thích người như mình.”

Nhiều năm như vậy, nếu Giang Hàn thích cô thì đã tiến đến từ lâu.

Đường Đậu cảm thấy câu trả lời này quá nhạt nhẽo, đành quay sang thảo luận vấn đề Trần Tinh Nguyệt hợp với Giang Hàn hay không cùng Viên Hướng Vũ.

Nguyên Ngôn Ninh nghe được thì cảm thấy khó chịu, lồng ngực như bị mắc nghẹn. Cô muốn ra ngoài hít thở không khí, nào ngờ vừa mới ra đến cửa Giang Hàn đã gọi lại, “Đừng chạy lung tung, sắp đến lúc đi kiểm tra phòng bệnh rồi.”

“Vâng.” Nguyễn Ngôn Ninh đành phải chờ ngoài cửa.

Giang Hàn cùng Lưu Kế Nghiêu đi ra, phía sau là các nhóm khác cùng với Viên Hướng Vũ và Đường Đậu.

Khi đi qua Nguyễn Ngôn Ninh, Lưu Kế Nghiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu tỉ mỉ đánh giá cô gái nhỏ trước mặt.

Mặc dù Lưu Kế Nghiêu là ông chú mập mạp dễ gần nhưng với chức danh chủ nhiệm và ánh mắt xăm soi kia đã khiến Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy hơi sợ.

Cô nghiêm túc đứng im không dám cử động.

Vốn cho rằng Lưu Kế Nghiêu sẽ nhắc nhở gì đó tuy nhiên vài giây sau ông ấy chỉ vô lưng Giang Hàn, “Là một cô gái ngoan.”

Giang Hàn chỉ cười, từ chối nói thêm.

Ngoại trừ Lưu Kế Nghiêu và Giang Hàn thì mọi người phía sau bao gồm cả Nguyễn Ngôn Ninh đều không hiểu hai người nói gì.

Đợi tới khi Lưu Kế Nghiêu tiếp tục đi lên phía trước, Đường Đậu mới lặng lẽ túm áo blouse trắng của Nguyễn Ngôn Ninh, “Câu nói khi nãy của chủ nhiệm Lưu có ý gì vậy?”

Nguyễn Ngôn Ninh nhún vai, “Người được nhắc đến là mình cũng không hiểu.”

Lưu Kế Nghiêu là chủ nhiệm khoa, hầu hết các bệnh nhân đều do nhóm của ông điều trị. Chỉ đi kiểm tra một vòng phòng bệnh thôi đã mất nửa tiếng.

Ngày hôm qua được dặn dò nên Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu không dám lơ là, cẩn thận đi theo Lưu Kế Nghiêu và Giang Hàn, nhớ kỹ lời họ nói.

Kiểm tra sắp xong thì Trần Tinh Nguyệt đột nhiên đi đến cùng tham gia.

Chị ta trực tiếp bước đến chỗ Giang Hàn, đưa bệnh án cho anh: “Giang Hàn, bệnh nhân mà anh mổ hôm qua tình trạng rất tốt sau phẫu thuật, có thể rút ống thông dạ dày.”

Giang Hàn tiếp nhận bệnh án, lật qua lật lại kiểm tra kết quả.

Trần Tinh Nguyệt nhìn về phía Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh, “Hai người có biết rút ống thở dạ dày không?”

“Em …” Đường Đậu chột dạ.

Lưu Kế Nghiêu nhận một cuộc điện thoại, ông ấy đang có một cuộc họp gấp, trước khi đi ông ấy ngăn chị ta, “Để Giang Hàn xem tình hình trước đã.”

Đây là một bệnh nhân nam khoảng 30 tuổi, mặc dù đã được chẩn đoán là bị ung thư u tuy nhưng chức năng cơ thể tốt hơn bệnh nhân cao tuổi nên việc phục hồi sau phẫu thuật sẽ nhanh hơn.

Giang Hàn đứng bên giường hỏi anh vài câu, kiểm tra tình trạng vết thương và lượng dịch chảy ra, sau đó vẫy tay với Đường Đậu và Nguyễn Ngôn Ninh, “Đến rút đi.”

Đường Đậu gần giường bệnh nhân hơn, đáng ra cô ấy phải bắt đầu làm.

Cô ấy cẩn thận bước đến giường bệnh, đeo găng tay y tế, chuẩn bị kéo phần ống dạ dày lộ ở phía ngoài hốc mũi.

Ống thông dạ dày dùng một lần thường được đưa vào dạ dày bệnh nhân qua đường mũi, phần lộ ra ngoài hốc mũi được cố định trên da bệnh nhân bằng băng y tế, sau đó sẽ gắn một túi dẫn lưu.

Trước khi tay Đường Đậu chạm vào ống thông dạ dày Trần Tinh Nguyệt ngăn lại, “Em còn chưa lấy băng dính ra sao có thể rút ống được? Thao tác đơn giản không thực hiện được, giáo viên không dạy em sao?”

“Em …” Đường Đậu bị nói đến mặt đỏ tai hồng.

Trần Nguyệt Tinh không bỏ qua cô ấy, nâng cằm nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Em làm đi.”

Mặc dù đã học thao tác phẫu thuật từ trước nhưng sinh viên bọn họ chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân thực sự bao giờ, hơn nữa Đường Đậu vừa bị Trần Tinh Nguyệt mắng không nói nên lời. Trái tim Nguyễn Ngôn Ninh đập nhanh thình thịch.

Cô thầm nhớ lại các thao tác đã học, sau đó bắt đầu.

Nhưng kết quả vẫn vậy, cô chưa chạm đến bệnh nhân đã bị chị ta nói dừng.

Nguyễn Ngôn Ninh không biết mình mắc lỗi gì, hai tay để trên không trung lúng túng.

Trần Tinh Nguyệt bình tĩnh liếc nhìn Giang Hàn, thấy anh không có phản ứng gì bắt đầu trách mắng Nguyễn Ngôn Ninh: “Hiện tại em đang đối mặt với bệnh nhân bằng xương bằng thịt, không còn là mô hình nữa. Việc đầu tiên phải làm là nói chuyện với bệnh nhân.”

Mấy lời đó phát ra tất cả mọi người từ người nhà bệnh nhân đến Giang Hàn, Viên Hướng Vũ, Đường Đậu đồng thời nhìn Nguyễn Ngôn Ninh không chớp mắt.

Gương mặt Nguyễn Ngôn Ninh nóng lên vì hoảng hốt.

Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy, “Đàn chị, em sẽ tiếp thu.”

Nguyễn Ngôn Ninh vừa mới lùi lại nửa bước, cơ thể đã bị người khác giữ lại. Cô quay đầu về phía sau, thấy con người thâm thúy trong mắt anh.

Giang Hàn không nói gì, anh chỉ đến gần giường bệnh, vỗ vai bệnh nhân, mỗi từ phát ra đều bình tĩnh trầm ổn, “Hai người vừa rồi là thực tập sinh trong nhóm chúng tôi, họ sẽ rút ống thông dạ dày giúp anh. Anh hãy yên tâm, thao tác của họ sẽ không gây tổn hại nào hết.”

Giang Hàn rất được bệnh nhân tin tưởng, đối với đề nghị của anh bệnh nhân không có ý kiến gì, “Bác sĩ Giang, tôi nghe theo cậu.”

Nhận được câu trả lời, Giang Hàn mới quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Em có làm được không?”

Đối với cô mà nói, bất kể trường hợp nào Giang Hàn đều giống như viên thuốc thần kỳ trấn an tinh thần cô.

Nhìn anh, Nguyễn Ngôn Ninh bỗng chốc bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu, chắc chắn gật đầu.

Giang Hàn nhường lại vị trí cạnh giường bệnh cho cô, lúc Nguyễn Ngôn Ninh đi ngang qua anh. Giang Hàn khẽ nói, dùng âm thanh vừa phải chỉ hai người nghe được, “Cứ bình tĩnh, sẽ không sao.”

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao năm tôi trở thành thực tập sinh ngành y lại không gặp được người như bác sĩ Giang?