Nô Lệ Của Anh

Chương 57: Không cần anh thương hại



Tử Lâm chợt mở mắt, nhướng mày nhìn Thảo Nhi đầy chán ghét, rồi bất ngờ đẩy ả ra " Ghê tởm."

Thảo Nhi đáng thương, đôi mắt buồn rười rượi, trĩu xuống đầy thương tâm.

Trong thoáng chốc, Mặc Tử Lâm lại không biết vì sao ánh mắt này giống với Ngọc Dao, gương mặt đen lại đầy giận dữ quát lên.

" Đừng trưng cái bản mặt đấy ra, kinh tởm."

Rồi xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại, vừa đi Tử Lâm vừa lấy tay chùi chùi đôi môi, trong đầu cứ nhớ tới hình ảnh của Ngọc Dao, rồi lại so sánh với Thảo Nhi.

" Hôn loại phụ nữ phóng khoáng đấy, tởm hơn mình nghĩ. Vẫn là Tiểu Dao Dao có sức hút nhất."

Lúc này Ngọc Dao nằm trong phòng, cô cứ nằm vậy mà suy nghĩ, nguyên một ngày không ăn không uống, đôi mắt cứ như một kẻ không có hồn nhìn ra ngoài cửa sổ không có điểm đích.

Mặc kệ ai gọi, cô cũng không muốn quan tâm, cũng không hiểu vì sao nước mắt cứ chảy ra. Người thân không có, đến tình yêu cũng không xứng đáng có được.

Nước mắt nhạt nhoà, sống mũi lại cay cay. Bản thân dù chảy máu cỡ nào cũng không khóc. Vậy tại sao lại vì một người luôn gây tổn thương cho mình, mà khóc đến thấu tâm can?

Ngọc Dao chầm chậm nhắm đôi mắt lại, nụ cười nhàn nhạt đến chua xót, âm thanh khẽ nói:

" Không yêu thì sẽ không đau."

Mệt rồi, cô muốn ngủ, để có thể mơ một thứ nào đó tốt đẹp, hơn là thế giới hiện thực tàn khốc này.

Không biết là ngủ được bao lâu, Ngọc Dao bị đánh thức bởi tiếng gọi của một nữ hầu.

" Phu nhân, ông chủ gọi phu nhân lên lầu ba."

Ngọc Dao hé mở mắt, cô biết Tử Lâm gọi cô như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì, cố gắng chống tay xuống giường, lồm cồm bò dậy rồi bước xuống.

Vài phút sau, nữ hầu dẫn Ngọc Dao tới mà nơi Tử Lâm đã dặn. Cũng không có gì ngạc nhiên, nơi đây lại là sòng bài của anh, nhưng anh kêu cô tới đây làm gì?

Không lẽ, lại muốn đem cô ra cá cược như lần đầu tiên?

Nhìn từ xa thì thấy Tử Lâm đang chơi bài cùng với ai đó.

Nhưng khi vừa mới bước đến chỗ Tử Lâm, trái tim Ngọc Dao như chết lặng, đứng im tại chỗ khi thấy hình ảnh đau lòng hiện hữu ngay trước mặt mình.

Áo Tử Lâm bị cởi mấy nút trên như một lãng tử phong lưu, để lộ phần ngực săn chắc. Ngồi trên đùi anh còn có một người con gái, không ai khác lại chính là Thảo Nhi, ả ta đang ôm ấp, đôi tay lần mò, những cử chỉ vô cùng thân mật.

Thảo Nhi liếc nhìn thấy Ngọc Dao thì lên tiếng giễu cợt.

" Ai đây? Nô lệ Âm Ngọc Dao? Sao mày lại tới đây? Tới xem tình cảm vợ chồng ân ái của tao sao?"

Ngọc Dao nắm chặt tay vào gấu áo, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà trả lời " Tôi đến theo lệnh của ông chủ."

Nghe hai từ ông chủ từ miệng Ngọc Dao, Tử Lâm lại càng thêm khó chịu, nhìn cô với ánh mắt không hài lòng. Đã vậy anh sẽ làm theo những gì mà cô mong muốn.

Đưa tay ôm chặt Thảo Nhi vào lòng, nâng nhẹ cằm ả lên mà trầm thấp giọng.

" Bảo bối! Em đói không?"

Thảo Nhỉ như được cưng chiều, tỏ ra nhõng nhẽo trước mặt Tử Lâm, cũng như cố ý muốn chọc ngoáy để cho Ngọc Dao nhìn thấy.

" Nãy giờ em chưa ăn gì hết. Em đói, con chúng ta cũng đói rồi này."

" Vậy anh sẽ bảo người đem đồ ăn tới cho em."

" Ừm ừm...Tử Lâm, anh thật tốt." Rồi vòng tay ôm lấy cổ anh còn đặt một nụ hôn lên má.

Ngọc Dao nhìn thấy, nhưng cô vẫn cố gắng đang kìm nén cảm xúc, đặc biệt là những giọt nước mắt đang muốn trào ra.

Rõ ràng là không muốn anh liên quan đến bản thân mình, nhưng khi anh ở cùng người con gái thì lại đau lòng. Nó nhói lên như bị hàng ngàn kiến lửa cắn xé, rất đau đớn.

" Còn đứng đấy làm gì? Bê đĩa thức ăn bên đó qua cho bảo bối của tôi."

Ngọc Dao chỉ có thể cúi đầu im lặng mà nghe theo, đi tới cái bàn có để vài cái bánh trên đó, bước đi nặng nề rồi đưa tới trước mặt Thảo Nhi, nhỏ giọng.

" Của cô đây."

Thảo Nhi nham hiểm, muốn dày vò Ngọc Dao thêm nữa, ả ta nhõng nhẽo không chịu " Tử Lâm, em khát rồi, em muốn uống nước."

" Không nghe bảo bối của tôi nói gì sao? Còn đứng đực ra đó làm cái gì?" Tử Lâm nhìn Ngọc Dao mà quát lên.

Cô chợt giật thót, cúi đầu " Tôi xin lỗi." Rồi nhanh chóng đi lấy nước cho Thảo Nhi.

Bị sai vặt còn hơn là cả một osin trong nhà. Không, phải nói đúng hơn bản thân cô vốn đã là một nô lệ rồi.

Chịu đựng những tụi nhục, cô chỉ muốn sống yên ổn thôi nó khó đến vậy sao?

Ngọc Dao vẫn cố gắng cam chịu, đi lấy nước cho Thảo Nhi, tiếp tục đưa đến trước mặt ả. Nhưng một tên gần đó đã cố ý gạt chân cô, làm cô vấp ngã hất đổ nước lên người ả ta.

" Á." Thảo Nhi hét lên.

Ngọc Dao vội vã đứng dậy, cuống cuồng lên " Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý."

" Tử Lâm, cô ta hất nước muốn làm hại con chúng ta. huhuhu..." Thảo Nhi khóc toáng lên.

Mọi người xung quanh cũng hiếu kỳ, ngó qua xem rồi chỉ trỏ bàn tán Ngọc Dao, cô ấm ức muốn bật khóc, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bản thân khóc trước mặt người khác, đặc biệt là Tử Lâm và Thảo Nhi.

Ngọc Dao không muốn hai người đó thấy sự yếu đuối của cô.

Mím chặt môi, vội vàng cúi xuống lấy tay lau lau đi vết nước trên áo Thảo Nhi, miệng không ngừng nói.

" Tôi sẽ giúp cô làm sạch."

" Mày đừng chạm vào tao." Thảo Nhi quát lên, đẩy mạnh Ngọc Dao ngã ngồi bệt ra phía sau.

Tử Lâm thấy vậy thì đau lòng, muốn đẩy Thảo Nhi ra ngay lập tức, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Ngọc Dao. Ánh mắt ấy như biết nói:

" Không cần anh thương hại."

Gượng mặt Tử Lâm đen lại, nghĩ trong đầu " Em nhất quyết đẩy tôi cho người phụ nữ khác sao?" Anh nghiến răng gắt gỏng nói:

" Âm Ngọc Dao, tự xé áo của mình ra mà lau cho bảo bối ngay lập tức."

Khoé miệng Ngọc Dao khẽ cười nhạt, đó là nụ cười giống như thay thế cho những giọt nước mắt, ruột gan cô đang thắt lại, trái tim nó đang không ngừng kêu gào, như có linh tính muốn nhắc nhở cô " Dừng lại đi."

Giọng cô the thé " Đ...được! Tôi lau."