Nô Lệ Của Anh

Chương 67: Cầu xin em, đừng bỏ anh...



" Phu...Phu nhân."

Một hầu nữ gần đó la lên, chứng kiến cảnh tượng này, không màng nguy hiểm mà chạy tới ôm lấy Ngọc Dao lo lắng, giọng nói lắp bắp " Phu...Phu nhân à! Người cố lên, ông chủ sắp về tới rồi."

Sắc mặt Ngọc Dao tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, mím chặt môi để chịu đựng cơn đau. Máu không ngừng chảy ra, mỗi lúc một nhiều, hầu nữ cố gắng dùng tay giúp cô bịp lại miệng vết thương nhưng cũng không có tác dụng gì.

Ngọc Dao yếu ớt, đôi môi trắng bệnh vì mất quá nhiều máu, bám chặt vào tay áo hầu nữ, thều thào từng chữ.

" Nếu tôi chết, xin hãy chuyển lời lại giúp tôi rằng... Cầu xin anh tha cho ba của tôi."

" Phu nhân! Người sẽ không sao đâu, đừng nói linh tinh." Hầu nữ cố gắng trấn an.

Cô mỉm cười khẽ lắc đầu " Không đủ sức." rồi khụ khụ vài tiếng, càng động đến vết thương dưới bụng, túa máu nhiều hơn.

Cô hiểu tình trạng bản thân hơn ai hết.

Ý thức của Ngọc Dao dần mờ đi, hai đồng tử cứ đảo liếc như muốn giữ tỉnh táo, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn bắt đầu nhạt nhoà. " Không ổn rồi, mình chưa muốn chết." Tiếng nói trong đầu lại vang lên, âm thanh đầy tiếc nuối, rất còn nhiều điều chưa làm.

Tuyệt đối không thể chết, nhất định phải sống.

Nhưng vết thương quả thật quá nghiêm trọng, đầu cô ong ong vài tiếng, rồi bắt đầu nhỏ đi, dần dần lại biến mất vào khoảng không vô tận, yên tĩnh đến lạ thường. Cơ thể như không còn chút sức lực nào nữa, bàn tay cầm chặt cánh tay hầu nữ tự động dần buông thõng.

" Buồn ngủ quá đi." Giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên trong đầu.

Ngọc Dao không thể trụ được nữa, cơn buồn ngủ khiến cô không thể cưỡng lại, đầu óc dần trở nên trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa.

Hai mí mắt rưng rưng, rồi dần dần cụp xuống.

Theo đó là hàng lệ chảy dài đến tận cùng, đau đến thấu tâm can.

" Phu nhân, người đừng ngủ, phu nhân à. Chúng tôi biết ăn nói sao với ông chủ đây." Hầu nữ chợt bật khóc, vẻ mặt lo lắng đến đáng thương.

Trước khi đi, Tử Lâm đã dặn mọi người nhất định phải chăm sóc tốt cho Ngọc Dao, vậy mà bây giờ cô nằm một đống ở đây, thử hỏi tất cả còn có thể sống trong ngôi nhà này được nữa không?

Thấy Ngọc Dao bất động, có lay thế nào cũng không tỉnh. Ông Trình đứng đó " Hừ." lạnh một cái " Tưởng thể nào chứ? Cũng chỉ là hạng dân bình thường. Giết người thì đến mạng, đây chính là cái giá mà cô ta phải trả."

Đám người Tử Lâm không dám cãi lại, chỉ biết cúi đầu im lặng lắng nghe.

Thảo Nhi hả hê trong lòng, quay qua khoác tay ông Trình nũng nịu.

"Ba à! Vậy là được rồi, cháu của ba coi như có thể an nghỉ ở thế giới mới."

" Được!" Ông Trình xoa đầu Thảo Nhi, mỉm cười đầy cưng chiều.

Rồi liếc trừng mắt nhìn đám người của Tử Lâm, hùng hổ thách thức.

" Người là do tao giết. Hắn có gan thì đến tìm tao mà tính sổ."

Kể từ giây phút này, hai nhà lớn nhất trong giới xã hội đen. Trực tiếp trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau, không hợp tác, không có hậu thuẫn, việc ai người đấy tự lo.

Hai cha con sau khi đạt được mục đích, thì cũng rời đi ngay sau đó.

Mọi người lập tức muốn đưa Ngọc Dao tới bệnh viện, nhưng hình như cô không còn thở nữa. Khuôn mặt trắng bệch, cơ thể buông thỏng như một con búp bê. Khiến ai cũng tái xanh mặt mày.

" Các ngươi tụ tập ở đây làm cái gì?"

Giọng nói trầm ấy vang lên, càng khiến cả đám hoảng sợ, trái tim trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài tới nơi.

Mặc Tử Lâm đã quay về, anh xử lý đám người FBI vô cùng thuận lợi. Nhưng khi bước vào thì thấy đám người bu lại một chỗ làm anh cảm thấy khó hiểu.

" Tôi đang hỏi các người đang làm gì ở đây?"

Không biết giải thích thế nào cho Tử Lâm nghe, tất cả mang theo tâm trạng lo lắng, run rẩy mà tách ra thành hai hàng.

Một người hầu nữ đang ôm người con gái trong lòng, nằm trên vũng máu.

Tử Lâm kinh ngạc trong lòng, ngay sau đó là ánh mắt dừng lại chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô. Anh nhận ra nó, đó chính là chiếc nhẫn đặc biệt mà anh đã trao cho cô vào ngày cưới.

" Phu...phu nhân..."

Mặc Tử Lâm như hiểu ra mọi chuyện, anh im lặng, đôi mắt bỗng chốc trở nên vô hồn, bước đi nặng nhọc từng bước tiến về người con gái đang nằm trong vũng máu kia, giọng run rẩy, miệng khẽ gọi.

" Tiểu Dao Dao."

Anh đi tới, bề ngoài đang cố tỏ ra bình thản nhất, khom người nhẹ nhàng đón lấy cơ thể mềm nhũn của Ngọc Dao mà ôm vào trong lòng, bế cô lên lạnh giọng hỏi.

" Là ông ta đúng không?"

" Vâng! Vâng ạ!"

Hầu nữ đó run rẩy đáp lại.

Tử Lâm không hỏi gì thêm, anh đoán trước được việc này, chỉ là không ngờ ông ta lại ra tay sớm như vậy. Đã thế còn lựa ngay lúc anh đang có việc bận với bọn FBI.

Gương mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ bước đi vào trong. Từng giọt máu nhỏ xuống sàn, theo những bước đi của anh.

Không một ai dám lên tiếng, cũng không ai dám phát ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

Vài phút sau, anh bế cô vào một căn phòng, đặt cơ thể cô ngay ngắn lên trên giường. Giọng nói dịu dàng trầm thấp.

" Tiểu Dao Dao, mệt thì ngủ một chút, đừng có ngủ mãi đấy."

Anh đi lấy một hộp cứu thương rất đặc biệt. Đó là đồ anh luôn dùng, vì là một xã hội đen nên chém giết bị thương là điều không thể tránh khỏi, những thuốc tốt để cầm máu tất cả đều ở đây.

Anh ngồi bên cạnh cơ thể cô. Bàn tay cứng rắn, thô ráp cởi từng lớp áo ra, miệng vết thương vẫn còn chảy máu, anh cầm bông thấm, cẩn thận lau đi những vết máu bên ngoài, miệng lẩm bẩm.

" Tôi đã bảo em ở yên trong này chờ tôi quay lại cơ mà? Tại sao em không chịu nghe lời hả?"

Vừa nói trách móc, anh vừa đổ thuốc gì đó vào miệng vết thương. Mặc dù biết tình trạng của Ngọc Dao, nhưng anh không chấp nhận sự thật này, vẫn ân cần, dịu dàng băng lại vết thương cho cô trong đau khổ tuyệt vọng.

" Tôi chỉ cho em ngủ nốt ngày hôm nay thôi, ngày mai tỉnh lại, phải nấu đồ ăn cho tôi. Em nghe thấy không?"

Giọng nói càng lúc càng trở nên nghẹn ngào " Em nghe thấy không?" Lúc này đôi mắt anh không còn giống như một con thú hoang đầy đáng sợ nữa, mà thay vào đó là cặp mắt đỏ hoe, nhạt nhoà đang rưng rưng những giọt lệ hối hận.

Một hàng lệ bỗng rơi xuống, theo đó là sự nối tiếp không ngừng nghỉ của những giọt lệ phía sau, chảy dài rơi vào trong khoé miệng, cảm nhận sự mặn chát của nước mắt.

Hoá ra, đây là mùi vị của nước mắt sao?

" Tiểu Dao Dao, anh giúp em xử lý vết thương rồi này. Tiểu Dao Dao, anh bôi thuốc cho em rồi, không còn đau nữa. Tiểu Dao Dao, anh băng lại vết thương cho em xong rồi. Tiểu Dao Dao, lát nữa tỉnh dậy, anh muốn ăn cơm chiên. Tiểu Dao Dao, anh..."

Nói tới đây, Tử Lâm như không thể nói được nữa. Nước mắt rơi lã chã khắp gương mặt, giọng nói khàn đi nghẹn ứa không thể thốt lên lời. Anh lúc này trông thật yếu đuối, cứ như một đứa trẻ bị lấy mất đi thứ mình thích, ngồi khóc nức lên đến thương tâm.

Cho dù có nói ngàn lần thì đáp lại anh vẫn là không gian yên tĩnh, một cơ thể bất động.

" Anh sai rồi! Đừng bỏ anh mà! Tiểu Dao Dao."

Trong căn phòng ấy, tiếng khóc của người đàn ông vang lên đến thấu tận tâm can, không thể kiềm chế được cảm xúc, ôm người con gái ấy vào lòng mà bật khóc như một đứa trẻ.

" Em có thể tức giận, có thể ghét anh, thậm trí không quan tâm anh. Nhưng cầu xin em... đừng bỏ rơi anh, đừng ngủ nữa. Có được không?"