Nô Lệ Của CEO

Chương 24: Ngoại Truyện



Tôi nhanh chóng rời bệnh viện nơi Yên Nhi và gia đình cô ấy đang ở. Cho đến bây giờ, tôi nghĩ rằng mình ổn, rằng tôi đã sẵn sàng để đối mặt với người đó. Người duy nhất mà người mẹ quá cố của tôi từng yêu.

Tôi vẫy một chiếc taxi và nhanh chóng bước lên. Khi tôi ngồi bên trong, tôi không thể ngăn tâm trí mình quay ngược thời gian một lần nữa. Những lúc đó cuộc sống của chúng tôi đầy rẫy những khó khăn, mẹ tôi phải làm việc trong một quán bar bán thân mình kiếm sống qua ngày.

Mẹ tôi yêu người đàn ông đó từ lâu, từ khi họ còn đi học cùng nhau, nhưng vì người đàn ông đó đã có người mình yêu.

Mẹ tôi đã buộc phải trao thân xác của mình cho người đàn ông đó trước khi ông đến với người phụ nữ mà ông thực sự yêu. Buộc ông phải chịu trách nhiệm với mẹ tôi.

Nhưng dù giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫn chọn đi theo tiếng gọi của trái tim mình.

Mẹ tôi bị bỏ lại một mình, mẹ phải gánh trách nhiệm nuôi nấng tôi, mẹ đã làm tất cả để tôi có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng số phận thật trớ trêu, bởi trong phút chốc, mẹ tôi đã ra đi. Có một tai nạn đã xảy ra nơi bà làm việc, bà ấy nằm trong số những người thiệt mạng bởi vụ tai nạn đó.

Những nghiệt ngã, đau đớn ập đến trong cuộc đời tôi, không biết tôi đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt cho những bất hạnh mình gặp phải.

Nhưng dù khó khăn, dù phải gồng gánh mọi thứ, tôi vẫn đứng dậy và đến trường. Tôi không ghét người đàn ông đó, bởi người đó là bố tôi, và đó cũng là tâm nguyện cuối cùng của mẹ trước khi bà ra đi. Bà bảo tôi không được hạnh ông ấy.

Dù tôi làm công việc gì, sống ở đâu, tôi vẫn như một con mèo hoang không ai muốn nhận nuôi.

Vì thông minh và chăm chỉ học nên tôi đã nhận được học bỗng của một trường đại học có tiếng. Và ở đó, tôi đã gặp Sở Nhiễm, anh ấy rất nổi tiếng trong trường vì anh ấy là rất đẹp trai và là một người có tiếng giàu nhất trong trường của chúng tôi.

Tôi cố gắng đến gần anh, tôi cố gắng tiếp cận anh rồi chiếm lấy trái tim của anh, cho đến khi, bức tường lớn ngăn cách giữa hai chúng tôi dần dần sụp đổ.

Tôi sẽ thừa nhận, tôi ích kỷ. Tôi thừa nhận tôi có ý đồ với anh, nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi không muốn tiếp tục nghèo khổ nữa. Tôi đã quá mệt mỏi với việc cầu xin lòng thương xót từ người khác, đây là cơ hội để tôi có một cuộc sống giàu sang và nâng bản thân mình lên một tầm cao khác cuộc sống nghèo khổ của mình hiện tại.

Phải, nói cách khác, tôi không thực sự yêu Sở Nhiễm, tôi chỉ thực sự muốn anh ấy trở nên giàu có và giúp tôi thoát khỏi cuộc sống nghèo nàn trước kia.

Sở Nhiễm đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhờ có anh ấy mà tôi đã có thể điều tra, nắm được thông tin về nơi ở của bố tôi. Và nhờ đó, tôi đã gặp em gái mình-Yên Nhi.

Lúc đó tôi đang đi đến nơi họ sống, tôi đã chuẩn bị để vạch trần thân thế bản thân trước mặt họ. Tôi bỗng nhìn thấy Yên Nhi đang trên một cây cầu, mắt tôi mở to trước những gì cô ấy định làm.

Tôi ngay lập tức ra khỏi xe và vội vàng ngăn cô ấy lại. Cô ấy không biết tôi, cô ấy nghĩ tôi chỉ là một người lạ đi ngang qua, cô ấy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với gia đình anh ấy.

Cô ấy kể lại những khó khăn mà mình đã trải qua, nếu họ phát hiện ra cha mình có con với người khác thì sao? Kế hoạch vạch trần sự thật của tôi bất ngờ bị phản tác dụng, đột nhiên tôi sợ nói ra sự thật về thân thế của tôi với họ.

Cho đến khi, tôi không nghĩ mình nên nói với họ về thân thế của mình. Điều quan trọng là tôi được ở bên cạnh em gái và tôi được gần bố của mình hơn.

Và tôi biết, một ngày nào đó tôi cũng sẽ nói được mình là ai. Ngày đó đến, tôi sẽ lại một lần nữa có một gia đình thuộc về tôi như tôi hằng mong ước.