Nô Lệ Của CEO

Chương 37



Tôi thuê một căn chung cư nhỏ, bắt đầu mua sắm một số đồ đạc của mình ở đây, tôi xếp từng bộ quần áo đã gấp vào tủ. Sau khi chuẩn bị xong xuôi cho căn nhà mới của mình, tôi từ từ ngồi xuống chiếc giường ngủ và ngắm nhìn xung quanh phòng.

Đây là ngôi nhà mới của tôi, đây là nơi cuộc sống mới của tôi bắt đầu.

Tôi cười nhẹ rồi ôm cái bụng nhỏ của mình rồi tôi cúi xuống nhìn nó.

"Con có thích khung cảnh xung quanh không, con yêu? Chúng ta không còn ở Thành Phố B nữa, chúng ta đã cách xa những người đã làm tổn thương chúng ta."

Tôi quay đầu lại lần nữa, đập vào mắt tôi là một tấm rèm lớn che góc ban công.

Tôi từ từ đứng dậy và bước đến chỗ nó. Tôi từ từ vén tấm rèm ra, nắm lấy tay cầm của cánh cửa để mở nó.

Một nụ cười thật tươi nở trên môi tôi vì những gì tôi đã thấy.

Tôi thấy những ánh đèn tuyệt đẹp từ thành phố San Francisco. Nó thật đẹp, thật yên tâm khi nhìn xung quanh, nó mang lại sự bình yên cho trái tim tôi. Cảm giác thật tuyệt khi được ở một nơi khác, thật tuyệt khi tránh xa những rắc rối, những nổi đau.

Tôi nắm lấy thanh chắn ban công, định mở miệng hét thật to, nhưng ngay khi tôi định làm điều đó, tôi nghe thấy một tiếng hét lớn gần ban công căn hộ của tôi ở.

“Aaaaaaa….”

Tôi nhướn mày nhìn người đã hét lên bên cạnh căn hộ của tôi. Mắt tôi mở to khi tôi nhìn thấy anh ta.

"Lại là anh?" Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía anh ta. Anh ta ngay lập tức chú ý đến tôi vì những gì tôi đã làm.

"Này! Cô nàng xinh đẹp. Cô đấy à?" Người đàn ông tôi gặp ở sân bay là người đàn ông sở hữu căn hộ bên cạnh tôi.

"Chà! Có vẻ như chúng ta rất có duyên đấy nhỉ?" Rồi anh cười lớn.

"Anh đang theo dõi tôi sao?" Tôi sẽ hỏi.

"Không, ah. Tại sao tôi phải theo dõi cô?"

"Này, anh đang làm gì ở đây vậy?"

"Hả? Đây là khách sạn tôi đặt."

"Anh giống như là một kẻ đang theo dõi tôi vậy?"

Tôi nghe thấy anh ta cười lớn vì những gì tôi nói. "Tùy cô thích nghĩ như thế nào, thì nghỉ." Sau đó, anh ta bước vào phòng của mình sau cuộc nói chuyện này.

Tôi chỉ có thể phớt lờ nó và quay trở lại phòng của mình.

Ngày hôm sau, sau khi tắm rửa sạch sẽ và sẵn sàng, tôi nghĩ đến việc đi ra ban công để ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố vào buổi sáng. Nhưng khi tôi bước ra, người đàn ông đó lại ở đó, tên anh ta là gì? Có phải Hạ Tuy không?

"Này, tiểu thư xinh đẹp. Chào buổi sáng."

"C-Chào buổi sáng nữa," tôi nói với giọng nghi ngờ.

“Cô định đi đâu sao.”

“Tôi đi tìm một công việc mới.”

“Cô định làm công việc gì? Hửm”

Tôi đang nghĩ. "Trước đây tôi từng là thư ký, vì vậy tôi nghĩ, tôi sẽ nộp đơn xin việc tương tự ở đây."

Tôi nghe anh ta cười. "Được rồi, chúc may mắn với việc tìm kiếm

công việc mới." Nói rồi anh ta quay vào phòng.

Sau đó, tôi vội vã ra ngoài, đi đến chỗ thang máy. Trong khi tôi đang đứng trước thang máy và đợi nó.

"Chào buổi sáng lần nữa."

"Chào- Huh? Lại là anh à?" tôi đã nói khi gặp người hàng xóm bên cạnh nhà mình.

"Cô sinh ra cảm giác hoảng loạn sao? Hình như trong người cô đang rất căng thẳng."

"K-Không, bởi vì nó giống như-" Tôi cảm thấy anh đẩy nhẹ vai tôi trước khi anh tiếp tục.

"Có lẽ chúng ta thực sự có rất có duyên đó," anh nói khi nở một nụ cười ngốc nghếch và một nụ cười ngớ ngẩn. Tôi lén liếc nhìn vẻ ngoài của anh.

Anh ta mặc một bộ vest đen và đang cầm một chiếc túi da. Tóc anh ta được chải gọn gàng, có thể anh ta chuẩn bị đi làm. Tôi cũng chú ý đến vẻ ngoài của anh ta hiện tại. Có thể nói anh ta cũng rất đẹp trai. Anh ta đeo một chiếc bông tai ở tai trái và bạn không thể rời mắt khỏi đường cong trên môi anh ta. Lông mi của anh ra dài và lông mày của anh ta khá dày, làm nổi bật cho vẻ ngoài của anh ta.

Cho đến khi mắt chúng tôi chạm nhau.

“ Này, tôi có thể tan chảy nếu cô cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy đó."

Tôi không nhận ra là anh ta đang nhìn tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ khi bị anh ta phát hiện và ngay lập tức tôi chuyển ánh mắt sang ánh sáng của thang máy.

Tôi nhanh chóng bước vào thang máy khi nó mở ra.