Nôi Bất Hạnh

Chương 10: Đừng khóc, đánh! (10)



Khảo sát

"Được rồi, coi như cho cậu nợ 238 cái gập bụng còn lại vào buổi chiều, bây giờ đi ăn trưa." Bạch Trường Châu thấy Quý Sương đã không mở nổi mắt nữa, bèn thương xót cậu nhóc một chút vậy.

Anh lấy từ trong túi không gian ra một tờ giấy tùy tay thả xuống, trùng hợp lại rơi trúng mặt Quý Sương, khiến cho cậu nhóc tay nhỏ chân nhỏ đang nằm liệt trên sàn nom càng buồn cười.

"Cậu tự nấu ăn theo công thức này, nguyên liệu dùng của ta, nghiêm cấm đặt đồ ăn ngoài không lành mạnh, rõ chưa?" Bạch Trường Châu hạ mắt, giống như một người cha già đang nghiêm cấm con trai ăn đồ ăn nhanh rác rưởi.

Quý Sương ỉu xìu:"Vâng." cậu nhóc mặc dù không hứng thú mấy với mấy đồ ăn ngoài đã không sạch sẽ lại còn mắc tiền đó, nhưng dù sao Quý Sương cũng đang trong thời kì thiếu niên trưởng thành, bị quản thúc chặt chẽ như vậy cũng khiến cậu nhóc không vui vẻ mấy.

Dưới mệnh lệnh của Bạch Trường Châu, Quý Sương cuối cùng cũng ngồi dậy, lê từng bước một đi nấu cơm.

Chỉ để lại anh cầm cuốn sách dày cộm, suy tư.

Tính cách ngoan ngoãn nghe lời của Quý Sương vẫn không thể khỏi hoàn toàn, đó đã là bản tính của cậu nhóc, thích ỷ lại và không giỏi tự quyết định. Rời khỏi cha mẹ nuôi và Trương Lập Thành, bây giờ cậu nhóc lại tiếp tục dựa dẫm vào Bạch Trường Châu nên mới nghe lời anh như thế.

Mà như vậy cũng tốt, anh thà nuôi một đứa nhóc ngoan ngoãn nghe lời còn hơn nuôi một thằng oắt choai choai suốt ngày cãi cùn cãi cố. Nếu Quý Sương không giỏi tự quyết định, vậy Bạch Trường Châu anh sẽ rèn luyện cho cậu nhóc.

Trước mắt cứ để Quý Sương luyện tập ở nhà, ít nhất phải tăng được cái thể lực gà còi của cậu nhóc lên đã.

Quý Sương mở tủ lạnh ra, bên trong là một đống đầy ắp nguyên liệu, tươi sống đến từng lá rau, những tảng thịt còn đỏ hồng và ấm nóng.

Nhìn kĩ, nó không phải thịt lợn hay thịt bò, chỉ được cắt sẵn ra, tỏa ra mùi hương thơm dịu như loại thịt hảo hạng.

"Thịt này là thịt gì vậy ạ?" cậu nhóc mang theo thắc mắc quay đầu hỏi vọng ra, chỉ thấy sắc mặt Bạch Trường Châu như thường nhưng tay nâng tách trà đã khựng lại trong chốc lát.

Chỉ một giây sau, anh đạm nhiên trả lời:"Một loại thịt quý ở Ma giới, giúp tăng cường thể lực, hương vị cũng khá." Quý Sương gật gù, cũng không hỏi thêm nữa.

Thôi, tốt nhất không để thằng nhóc biết đó là thịt bò mặt quỷ và lợn sáu đầu thì tốt hơn. Mặc dù đó đều là đồ tốt, nhưng với tâm hồn mỏng manh của nhân loại thì quả thực rất cay mắt.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Quý Sương lại bị Bạch Trường Châu cho uống một tách trà, lần này nước trà là màu xanh đen tanh tưởi, tỏa ra mùi hương đắng gấp trăm lần thuốc bắc.

Quý Sương-siêu sợ đắng lập tức bịt mũi, mặt xanh xám tái nhợt, không thua kém gì lúc nói chuyện với Trương Lập Thành.

So ra, Trương Lập Thành vẫn còn kém một tách trà này nhiều lắm.

Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ và nụ cười không mấy tốt lành của quý ác ma, Quý Sương không còn gì luyến tiếc uống hết.

Sau đó, cậu nhóc lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, đấm thùm thụp vào ghế, bóp cổ họng mãi mới nuốt xuống được.

"Tập làm quen đi, từ giờ sau mỗi bữa ăn cậu đều phải uống." Bạch Trường Châu tàn nhẫn hạ xuống một câu.

Đó mới là cơn ác mộng thực sự.

Nhưng hiệu quả của thứ trà thoạt nhìn tà đạo này lại xa không lường được, dễ thấy nhất chính là sau khi hoàn thành 238 cái gập bụng, lại chạy bộ tại chỗ nửa tiếng, thế mà Quý Sương vẫn có thể đứng dậy được.

So với cái xác nằm la liệt trên mặt đất trước đó thì đã là tốt hơn nhiều rồi.

Cứ tưởng buổi huấn luyện đến đó là kết thúc, nhưng Bạch Trường Châu lại bồi thêm một câu chí mạng.

"Quý Sương, nếu không muốn trở thành một tên chỉ biết đánh đấm thì ngồi vào bàn học cho ta, ta sẽ giao bài tập cho cậu." đầu óc của Quý Sương chính là tiền vốn cho khả năng tránh né linh hoạt của cậu nhóc. Bạch Trường Châu còn muốn tăng cường nó thành kỹ năng tấn công và phòng thủ chuẩn tới từng góc độ, từng cm nên tất nhiên ngoài chuyện luyện tập thân thể, cậu nhóc còn phải rèn luyện đầu óc nữa.

"Đủ 238 bài thì nghỉ." anh tàn nhẫn tuyên bố.

Đau thay cho Quý Sương bị gập bụng và hít đất đè bẹp, bây giờ còn phải cắm mặt làm bài tập.

Bạch Trường Châu cầm cây thước kẻ kim loại trong tay, nhìn bóng lưng Quý Sương đang vùi đầu vào sách vở, nở nụ cười chân thật đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới này.

Với người như Quý Sương, nếu không làm cậu nhóc đủ bận rộn thì không biết cái đầu bé nhỏ đó sẽ suy nghĩ luẩn quẩn cái gì.

Đối thủ của bọn họ đều là những thiên tài kể từ khi chào đời, còn Quý Sương chỉ là một người thường vừa mới bộc lộ triển vọng trong âm thầm. Nếu muốn tung hoành tại Quý Thu, trong ba tháng này, Quý Sương cần thiết phải luyện tập đến chết đi sống lại.

Làm bài tập thẳng từ bốn giờ chiều đến tám rưỡi tối, còn may là cậu nhóc thông minh, hơn nữa Bạch Trường Châu cũng chỉ cho toàn đề ngắn nên cuối cùng Quý Sương mới dứt ra được khỏi bàn học.

Ăn cơm, giãn cơ, thiền, lúc Quý Sương lên giường đi ngủ đã là gần mười một giờ.

Cậu nhóc mang theo cơn đau nhức âm ỉ, từ từ mê man.

Bùm, mở mắt ra, trước mặt chính là cánh đồng lúa vàng rộng mênh mông lúc trước, còn có vị ác ma đang ngắm mặt trời óng ánh đỏ rực.

Tay chắp sau lưng, gió thổi cuồn cuộn, vạt áo choàng bay phấp phới, sườn mặt như ánh lên một bể dịu dàng.

Chỉ có Quý Sương đáng thương biết, vị ác ma kia rốt cuộc thích trêu ngươi và nghiêm khắc nhường nào.

Quý Sương: Đến trong mơ cũng chạy không thoát QAQ.

"Cảnh còn khá đẹp." Bạch Trường Châu cất tiếng khen ngợi, anh hiếm có mà không hề bay lơ lửng hay ngồi vắt vẻo, đứng thẳng tắp, thân mình mảnh mai tinh tế như một thanh kiếm sắc mảnh.

Anh cười nửa miệng, Quý Sương phát hiện ra Bạch Trường Châu rất thích cười, chỉ là nụ cười ấy luôn khiến cậu nhóc không rét mà run, càng dịu dàng càng đáng sợ.

"Đừng buông thả kể cả trong giấc ngủ, ta đã cho cơ thể cậu nghỉ ngơi, giờ thì đến lúc huấn luyện một linh hồn nhạy bén và cứng cỏi." anh nói xong, xoay người, ngọn lửa đỏ thâm trầm bùng lên từ gót giày tây bóng loáng, đốt cháy cánh đồng tiềm thức của Quý Sương.

Cậu nhóc hơi lui, khói mờ che mắt, kì lạ là Quý Sương không hề cảm thấy nóng bỏng hay khó chịu, dường như ngọn lửa ấy chỉ là ảo ảnh, bên tai cậu nhóc thậm chí còn nghe thấy phảng phất tiếng gió nổi lên và bông lúa va vào nhau sàn sạt.

"Ta sẽ đưa cậu đến một nơi mà chỉ trong một cái chớp mắt lơ là, cậu cũng sẽ chết. Nhưng đừng hoảng hốt, cơ thể cậu không ở đây, nên cậu sẽ không chết hẳn, không ngừng tái sinh, cho đến khi giết đủ số kẻ thù ta yêu cầu." bóng lưng Bạch Trường Châu từ từ bị ngọn lửa nuốt chửng, nhưng Quý Sương cũng không rõ rốt cuộc là cậu nhóc chìm trong lửa cháy hay là anh nữa.

Chỉ biết, nhiệm vụ trước mắt ngài Bạch giao cho cậu, chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Ngọn lửa chợt mà tắt đi, xung quanh hoang vu và cô quạnh đến đáng sợ, chỉ có trơ trọi xác cây khô héo và lớp bùn đen tanh tưởi dưới đất dính nhớp vào đế giày.

Một bóng đen nhào tới, ánh sáng từ thứ gì đó sắc nhọn lóe lên, cắt đứt làn da mỏng manh của Quý Sương.

Quý Sương:!!!

Dù cậu đã né tránh rất khéo léo, nhưng tốc độ của nó nhanh sáng ngang với một mũi tên.

Lùi xa vài bước, Quý Sương cuối cùng mới thấy rõ thứ gì vừa tập kích mình.

Đó là một con vật sống như bọ ngựa nhưng lại to như một cây đa, mắt lồi ra, bóng bẩy đến mức có thể soi được gương, màu đỏ lòm như nhiễu máu.

Quý Sương nhỏ gầy thậm chí còn không to bằng một cái càng của nó. Cặp càng to cứng như dao phay, sắc lẻm lóe sáng, va vào nhau kêu xoành xoạch.

Một chiếc lá khô héo vút qua, chưa kịp đến gần đã bị cặp càng xanh xám cắt thành vụn.

Mồm nó cứ mấp máy liên tục, hai hàm răng bị dính lại bằng nước bọt nhớp nháp, kéo dài thành sợi.

Bóng đen từ cơ thể khổng lồ cứng cáp của nó che khuất Quý Sương mặt mày u ám.

Quý Sương: Ngài Bạch ơi, như thế này...hình như không tốt lắm....

Mặc kệ Quý Sương đang nhảy nhót chơi đuổi bắt với quái vật, Bạch Trường Châu rời khỏi tiềm thức của cậu nhóc, thay quần áo chuẩn bị ra cửa.

Anh tiến vào thế giới này vì Quý Sương, bản thân Bạch Trường Châu cũng là một ác ma cao quý và hùng mạnh, nên ngoại trừ cậu nhóc thì nếu không có sự công nhận của anh, sẽ không có bất kì nhân loại nào có thể chủ động nhìn thấy Bạch Trường Châu.

Nhưng Bạch Trường Châu là một ác ma chú trọng hình tượng và vẻ ngoài, mặc dù không ai có thể nhìn thấy, anh vẫn sẽ ăn mặc như một quý ông.

Tất nhiên, là một quý ông giàu có thanh lịch.

Anh không dùng ma thuật trôi lơ lửng nữa, chỉ có sáu cánh đen tuyền sau tấm lưng mảnh khảnh, vừa đẹp vừa đáng kính.

Bay vút lên bầu trời cao, bên dưới là nên văn minh nhân loại, thành phố sáng rực ánh đèn tựa như những ngồi sao mọc trên đất, làm lu mờ cả mặt trăng.

Nhân loại ngu ngốc, bần tiện, nhỏ yếu là thật, nhưng những thành tựu của chúng cũng không phải dạng vừa.

Mắt trái của Bạch Trường Châu sáng lên, vàng rực, bị ánh đèn của thành phố bên dưới chiều vào khiến chúng trông lấp lánh như đá quý.

Đó gọi là đôi mắt của ác ma, được dùng bởi những ác ma cao quý để truy tìm những nơi tụ tập nhiều nhân loại mang chính khí.

Không giống như ác ma, nhân loại có muôn hình vạn trạng, và bản tính của chúng hiếm khi được bộc lộ ra vẻ ngoài.

Thứ duy nhất mà nhân loại không thể che giấu qua lớp mặt dối trá đó, chính là khí chất.

Người hướng thiện, làm việc tốt, hay đơn giản chỉ là đứa con của số mệnh, may mắn và suôn sẻ hơn những người khác đều tỏa ra một loại khí chất riêng biệt.

Đó gọi là chính khí.

Còn kẻ ác nhân, không phân phải trái, hèn kém, độc địa, chúng không tỏa ra bất kỳ khí chất nào, chỉ có mùi hôi thối như xác gia súc là quẩn quanh nơi đầu mũi của những ác ma tinh tường.

Mới nói, ác ma vốn được định sẵn và phô bày bản chất ra cho đời, vậy nên họ cũng được ban cho khả năng nhìn thấu bản tính của sinh vật khác.

Tất nhiên, bất kể thứ gì cũng chỉ mang tính tương đối, đối với những kẻ mang lên màu xám hỗn độn, không phân rõ thiên ác thì đến cả mắt thần cũng phải bó tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Đã thi thử đợt 1 xong, giờ thì ôn thi giữa kỳ(╥_╥)

Chương sau con trai thứ hai của tui lộ diện!!!