Nôi Bất Hạnh

Chương 8: Đừng khóc, đánh! (8)



Khi Quý Sương tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cậu cũng không rõ rốt cuộc mình ngủ hay là ngất, chỉ biết bản thân như lạc đến một cánh đồng lúa rộng mênh mông, vàng rực như đang cháy, đến cả cơn gió nhẹ cũng như nóng hổi.

Đến khi tỉnh dậy, lưng Quý Sương ướt sũng toàn là mồ hôi, mặt đỏ bừng, hóa ra cơn nóng đó cũng không phải chỉ là ảo giác.

Chiếc khăn lông vẫn còn hơi nước trượt xuống sàn trước mắt cậu, Quý Sương mím môi, yên lặng nắm lấy nó.

Một mặt lành lạnh, mặt còn lại đã bị trán cậu hun cho ấm lên.

Ngước lên, Quý Sương bỗng nhiên che lại mắt.

Không có cách nào, Bạch Trường Châu thật sự quá, ừm, chói mắt.

Anh ngồi giữa một chiếc ghế nạm vàng không nói, đến cả trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn cũng là vòng tay đính đá, không hề nữ tính mà chỉ thấy xa hoa.

Giống như một vị vua đang ngồi trên ngai vàng.

Quý Sương nghĩ, nếu mà có thêm một chiếc vương miện nữa thì vừa đẹp. Mái tóc đỏ của anh thật sự rất hợp với trang sức vàng và đá quý.

Những lần trước gặp mặt, tinh thần Quý Sương vẫn luôn trong trạng thái không ổn định, hoảng hốt chiếm phần lớn chứ đừng nói đến chuyện nghiêm túc chiêm ngưỡng mặt của Bạch Trường Châu, vậy nên khi vừa nâng mắt cậu đã thực sự bị choáng ngợp.

Thật sự rất may là ngài Bạch là ác ma chỉ mình Quý Sương nhìn thấy, nếu không để khuôn mặt này lộ ra dù chỉ đôi mắt, cũng đủ để khiến nhân loại phát điên.

Chính là loại vừa nhìn đã "lên".

Khuôn mặt Bạch Trường Châu hết sức tinh xảo, mọi đường nét như cô đọng thành một vệt thật chuẩn xác, đẹp đến choáng ngợp.

Quý Sương biết cậu có diện mạo rất khá, chỉ là hơi mềm yếu thôi, nhưng chỉ nhìn Bạch Trường Châu một cái, Quý Sương cảm thấy một trăm cậu cùng với những người được ca tụng là đẹp nhất nhân loại kia cũng không đủ để so với anh.

Bạch Trường Châu đẹp, nhưng anh lại không hề yếu mềm như Quý Sương, môi mỏng đỏ tươi, khóe mắt hướng lên, làn da trắng lạnh như tuyết tan, màu tóc đỏ nâu thâm thúy rực rỡ.

Một nốt ruồi điểm nhẹ dưới môi và dưới mắt, như chấm thêm cho anh vài nét mê hoặc. Ấy là vẻ đẹp của cám dỗ, của quyền lực và sức mạnh, một diện mạo cấm dục lạnh như tuyết lại không khỏi khiến cho người ta sinh ra ảo tưởng vô vàn.

Còn may, Quý Sương cậu đã trải qua sự dạy dỗ ác liệt của Bạch Trường Châu, trong lòng ngoài kính yêu ra thì không còn gì khác, nếu không Quý Sương cũng rất khó ngăn nổi phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Bạch Trường Châu thấy Quý Sương nhìn anh rồi tự nhiên đỏ mặt:?

Thở dài, đứa nhóc này bị ngốc à? Lần nào cũng đần mặt ra.

Anh hạ quyển sách trong tay xuống, Bạch Trường Châu đã thay một chiếc áo sơ mi lụa mỏng manh rộng rãi, cổ áo viền vàng lỏng lẻo theo động tác của anh trượt xuống, để lộ chiếc cổ trắng nõn và bờ vai gầy.

Quý Sương thấy, dường như trên xương quai xanh của ngài Bạch có một nốt ruồi nho nhỏ, gợi cảm đến mức dìm chết người.

Chuyển mắt xuống một chút, đó là vòng eo mỏng manh mềm dẻo chìm vào trong vải dệt tinh tế, đôi chân dài vắt chéo dưới lớp quần tây, và còn mắt cá chân quý giá lõa lồ ra bên ngoài không khí.

Quý Sương chôn mặt vào mu bàn tay, vén chăn xuống giường chạy vào đi đánh răng rửa mặt.

Bạch Trường Châu hừ khẽ một tiếng, tiếp tục đọc sách, chỉ là trên người đột ngột xuất hiện một chiếc áo choàng cổ cao đỏ thẫm, phủ lên da thịt trắng mịn như ngọc.

Không so đo với nhân loại vô tri.

Lúc Quý Sương đi ra, cậu bị Bạch Trường Châu gọi đến bên người, anh vươn tay, chạm vào trán Quý Sương.

Xem ra loại thuốc này còn rất hiệu quả.

Thứ gì đắt đỏ đều là thứ tốt, bây giờ, thiên phú của Quý Sương thoạt nhìn thì không có gì thay đổi, nhưng giới hạn của cậu đã bị nới rộng ra tới vô cùng.

Có nghĩa là chỉ cần Quý Sương đủ cố gắng, cậu nhóc có thể không ngừng mạnh lên.

Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi việc cơ sở của Quý Sương rất yếu, trước đó đánh bại được mấy người kia hoàn toàn là do ăn may cùng với đối thủ yếu kém.

Nếu Quý Sương gặp phải người dù chỉ mạnh hơn một chút, cậu cũng sẽ tiêu đời.

Quý Sương không rõ Bạch Trường Châu muốn cảm nhận cái gì, cậu nhóc chỉ thấy vầng trán mát lạnh mềm mịn, dịu dàng tựa như một cái ôm của cha.

"Quý Sương, lấy thứ lần trước lấy được từ chỗ đồ ghê tởm đó ra đây." Bạch Trường Châu dùng khuôn miệng xinh đẹp nhất, thốt ra một từ ngữ đầy miệt thị và ác liệt.

Thế mà Quý Sương cũng thần kì mà thích ứng được. Trước đây cậu nhóc rất không thích người khác sử dụng từ ngữ không lịch sự, nhưng giờ mấy từ thô tục ấy thốt ra từ miệng ác ma kia vào tai cậu nhóc lại tựa như hoa thơm chim hót, vô cùng thanh lịch.

Dù sao ngài Bạch cũng là ác ma, ngài ấy không thích con người cũng là chuyện bình thường.

Thế mà Quý Sương còn cảm thấy rất may mắn khi Bạch Trường Châu đã chọn phải cậu trong số vô số nhân loại ngoài kia. Được diện kiến anh chính là may mắn vạn phần.

Quý Sương không hề nhận ra, vậy mà cậu nhóc đã bị hào quang chói mắt nhưng hắc ám của Bạch Trường Châu tẩy não.

Cậu nhóc lập tức hiểu ngay "đồ ghê tởm" kia là ai, không đợi Bạch Trường Châu nói hai lời đã nhanh chóng lấy trong tủ ra bức thư đỏ chót kia.

Khi Quý Sương về nhà lần đầu tiên, cậu đã cất nó, tất nhiên là cùng với chiếc lông vũ đen của Bạch Trường Châu.

Lén lút, Quý Sương kẹp chiếc lông vũ vào một cuốn sách, tự cho là bí mật nở nụ cười.

Bạch Trường Châu khoanh tay nhìn, đây là cho rằng anh mắt mù sao? Ngây thơ.

Không chọc thủng chút tâm tư cỏn con kia của Quý Sương, nhìn cậu nhóc cầm bức thư kia trên tay, Bạch Trường Châu còn thấy nó khá là hợp với thẩm mĩ của anh.

Màu đỏ ngả nâu cam, rực rỡ như son, trên con dấu sáp vàng kim là một biểu tượng phức tạp.

Giống như một vương miện, đặt chéo là một thanh kiếm sắc mảnh đã rút khỏi vỏ.

Mặc dù Bạch Trường Châu đã đọc qua cuốn sách về thế giới này, nhưng con chữ suy cho cùng cũng không thể bằng hình ảnh, hơn nữa Quý Sương cũng chỉ là một nhân vật phụ thảm hại, vậy nên anh cũng không thể rõ ràng quá nhiều thứ về cậu nhóc.

Ví dụ như, rốt cuộc là thứ gì mà khiến Quý Khanh không tiếc bán đi anh trai để đổi lấy?

Rốt cuộc, Quý Khanh cũng đã giả thương giả mến với Quý Sương gần mười mấy năm, trước mặt cha mẹ nuôi, hai người vẫn là anh em tôn trọng nhau vô cùng.

Phải là thứ gì cực kỳ có lợi mới có thể khiến Quý Khanh chủ động phá vỡ thế cân bằng này?

Chỉ có vỏn vẹn một lá thư mỏng nhẹ như vậy, lại như là khởi đầu cho toàn bộ ác mộng của Quý Sương.

Nhìn sắc mặt anh, Quý Sương vươn tay run rẩy muốn mở ra lại bị Bạch Trường Châu đè lại.

Nghi hoặc, chỉ thấy anh cho bức thư lộng lẫy một ma thuật thanh tẩy.

"Phòng ngừa hơi thở của "đồ ghê tởm" kia vẫn còn sót lại." biết rằng lát nữa anh có khả năng sẽ phải chạm vào nó, Bạch Trường Châu nhanh chóng làm chút chuẩn bị.

Quý Sương cũng cái hiểu cái không gật đầu, rồi cẩn tách con dấu sáp khỏi mép thư.

Mở ra, bên trong chỉ có trơ trụi một tấm giấy mỏng manh, rách nát và ố vàng, đến cả mép giấy cũng sờn hết lại với nhau.

Một mặt trống huếch, mặt còn lại chỉ có lẻ tẻ vài chữ viết tay.

Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ làm Quý Sương giật nảy, còn Bạch Trường Châu thì nở nụ cười.

[Đại hội Quý Thu]

Thật trùng hợp làm sao, anh còn đang nghĩ cách lấy được thư mời của đại hội.

Đại hội Quý Thu là đại hội võ thuật lớn nhất cả nước, là sự kiện quan trọng của cuộc đời những người học võ.

Nơi đó quy tụ hàng ngàn thiên tài từ khắp các nơi, vô số bị cao thủ trong giới võ thuật đứng ra chủ trì, là sự kiện trọng đại có quy mô lớn được tất cả mọi người săn đón.

Đại hội chỉ được diễn ra vào những năm có mùa thu đẹp nhất, vậy nên việc có chờ được nó hay không đã là cả một vận may, mà để dành được một bức thư mời cũng là điều vô cùng khó khăn và xa xỉ.

Đại hội Quý Thu lần thứ 49 được tổ chức cách đây đã bảy năm, đó là một quãng thời gian dài đằng đẵng đối với những thiên tài trẻ trông ngóng được phô bày sức mạnh trước ánh mắt người đời.

Vậy nên ngay khi tin tức về Quý Thu sẽ được tổ chức vào mùa thu năm nay bị rò rỉ ra, tất cả các thế lực đều đang đổ xô tìm kiếm thư mời.

Chưa nói đến chiến thắng, chỉ cần thể hiện tốt trong đại hội này, những thiên tài non trẻ sẽ có thể lọt được vào mắt xanh của những ông lớn trong giới.

Hơn hết, những vị lão làng bình thường luôn rời xa thế tục cũng sẽ tụ hội tại Quý Thu, chỉ cần họ chỉ điểm một câu, bùn nhão cũng có thể trét lên tường.

Nói chi đến các "hạt giống tốt" được gia tộc tôn vinh lên tận trời kia.

Cuối cùng Bạch Trường Châu cũng nhận ra, gia huy trên con dấu sáp chính là của nhà họ Bùi, một gia tộc có thể gọi là cá mập trắng trong giới võ thuật và cả trên thương trường.

Giàu có, quyền lực, mạnh mẽ, đó là những gì người đời nói về Bùi gia. So với nhà họ Trương của Trương Lập Thành, hắn ta thậm chí còn không bằng một móng chân của con rồng khổng lồ đó.

Đặc biệt là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Bùi, trong sách cũng từng miêu tả, hắn trẻ tuổi, giàu có, dung mạo không chê vào đâu được, còn mang một thân lịch sử nhuốm máu.

Năm đó, Quý Thu lần thứ 49, tức cách đây bảy năm, họ Bùi kia bằng thiên phú kinh người mở ra một con đường máu, chính tay giết chết người anh trai đang chuẩn bị thừa kế ngôi vị gia chủ của hắn.

Người anh trai đó, tuy nói là cậu cả Bùi gia nhưng lại là con riêng của gia chủ lúc bấy giờ.

Mọi người lúc ấy cũng không khỏi dị nghị, rằng tại sao một đứa con riêng lại có thể được ông cụ yêu chiều như thế, thậm chí còn khiến ông ghẻ lạnh con trai ruột, trao lại quyền thừa kế cho gã.

Câu hỏi ấy không bao giờ được trả lời, nhưng chuyện cậu hai Bùi gia giết anh là thật, chính hắn đã đánh chết cậu cả trên sân đấu, dưới con mắt của bao nhiêu người.

Chỉ là khi bước lên sân, tuyển thủ đã ký lên giấy sinh tử, có chết cũng không truy cứu được.

Người đời lấy cho hắn cái danh tên điên, máu lạnh, và cậu hai Bùi gia đã dùng thực lực của mình để chứng minh: hắn điên cuồng là thật, nhưng không một ai có thể chế ngự con quái vật ấy.

Năm đó, hắn vô địch Quý Thu, trở thành quán quân mạnh mẽ nhất trong lịch sử.

Sau đó, khi đang trên đà vinh quang, hắn lui khỏi giới võ thuật, bỏ lại biết bao nhiêu thế lực muốn thu hắn vào dưới trướng.

Cậu hai trở lại Bùi gia, không một lời giải thích cho cái chết của anh trai hắn, bắt đầu một tay dựng lên đế chế vĩ đại như bây giờ.

Hắn đã cầm quyền được bảy năm, cho đến năm nay là vừa chạm ba mươi mốt tuổi, trở thành người đàn ông đứng đầu bảng giá trị con người.

Dù là võ lực, tài chính hay quyền lực, hắn cũng là hơn nhất.

Vì sao trong cuốn sách lấy Trương Lập Thành làm trung tâm lại có một nhân vật quyền lực to lớn như thế? Đó là vì, người ánh trăng sáng của Trương Lập Thành ngưỡng mộ chính là vị họ Bùi kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Rào trước với mọi người một chút xíu, bộ này khả năng có tinh tế, cận đại, mạt thế, nhưng chắc chắn không bao giờ có cổ trang và tu tiên đâu, đó không phải sở thích của tui.

Ờm, với lại tui cũng bên nhà ngoại á, sủng thụ vô điều kiện, chỉ ngọt không ngược, mà dù có ngược cũng không phải ngược thụ<( ̄︶ ̄)>

Với lại, mỗi thế giới công đều có dung mạo và tên giống nhau, giống như Trường Châu đều sử dụng một cơ thể duy nhất xuyên qua các thế giới á, chỉ không có ký ức và khác thân phận thôi.

Ok, mai tui thi thử, đi ôn đây_(°ω°」 ∠)_