Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 91: Giấc mơ sáng suốt (3)



Editor: Hà Vĩ

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Mạc Y Phi

Nghe nói triệu chứng thiếu oxy của Hòa Thi Nhụy vẫn còn tiếp diễn, nhưng sáng ngày hôm sau, việc thẩm vấn vẫn tiến hành như thường lệ.

Hòa Thi Nhụy mặc bộ váy dài ngày hôm qua, mái tóc dài được búi gọn ra sau, nhìn rất đoan trang và yên tĩnh.

Giả Á Liệt sửa lại cổ áo đồng phục, hắng giọng, nghiêm túc lên tiếng: “Hòa Thi Nhụy, chúng tôi biết cô đã phải chịu nỗi đau khổ mà người bình thường khó có thể chịu đựng được. Nhưng tất cả đều đã qua, bây giờ cô vô cùng an toàn, vậy nên không cần sợ. Tào Nghĩa Lê phát huy tác dụng gì trong quá trình Tằng Đại Cường nhốt cô, cô hãy kể lại với chúng tôi.”

Hòa Thi Nhụy mấp máy môi rồi khẽ nhếch miệng, cô ta không quá sẵn lòng để nhớ lại chuyện cũ lần nữa.

“Lúc ấy tôi không biết Tằng Đại Cường từng nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi. Hành vi theo dõi tôi của Chương Tĩnh Minh vẫn chưa dừng lại, vì thế tôi thường xuyên cảm thấy chán nản, tính tình cũng trở nên tệ đi. Tất cả mọi người đều đang tìm việc, có mấy công ty để tôi trực tiếp tới phỏng vấn nhưng tôi không có tâm trạng. Khoảng ngày 11 tháng 4, từ người bạn ở Học viện Luật, tôi biết được trong danh sách sinh viên tốt nghiệp ưu tú có tên Chương Tĩnh Minh, tôi rất tức giận, cảm thấy mình là tên hề buồn cười nhất thiên hạ. Ngày 12, tôi và bạn cùng phòng tới thư viện, hắn lại xuất hiện quấy rối tôi, tôi mất hết lý trí, có suy nghĩ cá chết lưới rách nên rút dao vẫn giấu trong túi ra. Nếu không phải bạn cùng phòng cố gắng giữ chặt tôi thì tôi đã đâm vào mặt hắn rồi. Cũng chính bởi vậy mà bạn cùng phòng của tôi bị thương. Tôi hốt hoảng nên đến bệnh viện trong trường với cô ấy, trên đường đi cô ấy cứ khuyên tôi, thật ra tôi không nghe vào đầu chữ nào cả. Tôi có một quyết định vô cùng to gan, đó là muốn đi tìm Tào Nghĩa Lê, nếu như ông ta tiếp tục thờ ơ thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Quyết định đánh cược tất cả, vậy nên không để ý đến vết thương và khả năng bạn cùng phòng sẽ bất mãn, cô ta bỏ lại Hủy Toàn, đi tìm Tào Nghĩa Lê. Bởi vì so với sự bất mãn của bạn cùng phòng thì nỗi phẫn nộ và áp lực trong lòng Hòa Thi Nhụy càng cần được giải tỏa hơn.

“Giống với tình huống mà chúng ta nắm giữ ngay từ đầu.” Thẩm Tử Bình khẽ nói với Nhiếp Vũ Tranh, giơ ngón tay cái khen anh.

Giả Á Liệt nói, “Ngày cô mất tích, chúng tôi đã xem toàn bộ camera theo dõi có thể tìm được ở trường mà vẫn không thấy cô.”

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mình chưa đi được quá xa thì gặp phải Tào Nghĩa Lê, cụ thể là ông ta và xe của ông ta. Tôi không nghĩ nhiều mà lên xe luôn, trên xe còn một người đàn ông nữa, sau này tôi mới biết, đó là Tằng Đại Cường. Ác mộng của tôi… đã bắt đầu từ khi đó.” Cô ta rụt cổ, có vẻ như rất lạnh, bưng cốc nước ấm uống một ngụm, lại bắt đầu cào lên thành cốc, “Ở sau xe của Tào Nghĩa Lê, Tằng Đại Cường khiến tôi… hắn ra tay rất nặng, thậm chí tôi còn nghĩ mình sẽ bị hắn đánh chết.”

Cô ta run rẩy, lại uống mấy ngụm nước, hai tay che mặt, ra sức hít sâu, bả vai nhô lên hạ xuống.

Nhiếp Vũ Tranh ra hiệu nghỉ ngơi, vài phút nữa tiếp tục.

Cốc của Hòa Thi Nhụy được đổ thêm nước ấm, cô ta siết chặt cốc, khoảng năm phút sau, sắc mặt mới khôi phục bình thường. Vài phút nữa trôi qua, cô ta nói tiếp: “Tôi hôn mê rất lâu, sau này mới biết Tằng Đại Cường đã tìm Tào Nghĩa Lê để tống tiền từ lâu rồi, không biết hai người bọn họ thỏa thuận được gì. Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối, không biết mấy giờ, chỗ đó hoàn toàn lạ lẫm với tôi, tôi bị nhốt. Các anh có thể tưởng tượng đó là một nơi thế nào không?...”

Trong phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cánh điều hòa chuyển động, ai cũng nín thở chờ cô ta nói tiếp.

“Đó là một căn phòng chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta tuyệt vọng! Vách tường không phải màu trắng, mà là kiểu đã mọc nấm mốc xanh trắng, ở các cạnh tường còn có những vết bẩn màu vàng, tạo thành rất nhiều vết chảy xuống dọc mặt tường. Mái nhà như một cái nồi úp ngược, trong góc toàn là mạng nhện tối tăm, trên đó còn có cả xác những con côn trùng khô khốc, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Rèm cửa sổ cũ rích bẩn thỉu, được treo trên vòng sắt rồi móc vào cột sắt. Không có các đồ dùng trong nhà, trên bàn được phủ bằng một chiếc khăn trải bàn bằng nhựa dẻo, dính đầy dầu mỡ, mùi tanh và mùi gia vị trộn lẫn vào nhau. Trong bồn rửa đều là bát đũa chưa rửa, không biết ăn gì mà cạnh bát đen sì.”

Giả Á Liệt lắng nghe, có cảm giác kỳ lạ như bị kéo vào một màn sương đen, trái tim cũng không ngừng nhói đau, cảm thấy khó chịu, không khỏi nhớ tới lúc mình còn nhỏ: khoảng tầm sáu bảy tuổi, bố mẹ bận rộn công việc, sợ anh ta ra ngoài chơi sẽ gặp chuyện nên mỗi lần đi làm đều nhốt anh ta ở trong nhà, có một lần anh ta va phải thứ gì đó rồi giẫm chân lên nó, máu chảy đầy đất, nhưng làm thế nào cũng không thể mở được cửa, khóc đến mức khàn giọng. Khi đó còn bé nên anh ta sợ sắp ngất. Kể từ đó, anh ta rất ghét những không gian kín và nhỏ hẹp, bình thường cố gắng không đi thang máy nhiều nhất có thể, ngay cả nhà cũng mua ở tầng thấp.

Vẻ mặt của Thẩm Tử Bình cũng trở nên ngượng ngập, không khỏi ngây người nghĩ đến tin tức gần nhất mà mình đọc được rồi toát mồ hôi lạnh: một cặp bố mẹ đáng chết lại có thể quên đứa con 3 tuổi của mình ở ghế sau xe, đến khi nhớ ra, vội quay lại thì đứa bé đã không còn thở, trên trán có vết thương do va đập, thì ra đứa bé ở bên trong xe không chịu được nên trong một phút cuối cùng của sinh mệnh, bản năng muốn sống đã thúc đẩy nó đập đầu vào cửa sổ xe…

Anh ta nhớ tới việc mình luôn đi sớm về trễ, khi về thì con trai 2 tuổi đã ngủ từ lâu, nhẩm tính thử, đã gần một tháng con trai không nhìn thấy mặt bố lúc còn thức rồi. Trong lòng anh ta bỗng áy náy, đứa bé đáng thương ở ghế sau xe và dáng vẻ khi con trai ngủ cứ quanh quẩn trong lòng khiến anh ta mất hồn mất vía, cảm thấy bản thân không xứng làm người!

Hòa Thi Nhụy hạ giọng, giảm tốc độ nói chuyện, vừa miêu tả tỉ mỉ vừa quan sát biểu cảm của ba người, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn gương mặt Nhiếp Vũ Tranh, thấy anh vô cảm như đã rơi vào cõi thần tiên thì nói tiếp, “Tôi giãy giụa, cố gắng liều mạng xông về hướng cửa sổ, không thể mở cửa chính nên tôi định mở cửa sổ, kéo bức rèm ra, bên ngoài tối om, bụi trên tấm rèm phả vào mặt tôi, còn có rất nhiều xác ruồi chết trên bệ cửa sổ…”

“Tiểu Tranh, mẹ của con… cô ấy.” Trong đầu Nhiếp Vũ Tranh vang vọng tiếng nói khàn đặc đau khổ của bố mình năm đó, nhân viên y tế đi lại như những bóng trắng di chuyển trước mặt anh, nhìn anh có vẻ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã bị móng tay đâm chảy máu từ bao giờ. Mẹ đột ngột bị thuyên tắc nước ối (1), khiến mọi người trở tay không kịp. Túi máu không ngừng được vận chuyển tới phòng phẫu thuật, tựa như dòng máu đang không ngừng xông thẳng lên não anh, một cuộc chạy đua đọ sức với thần chết, thế mà anh lại chỉ có thể ngồi ở bên ngoài trong sự chờ đợi vô tận và không biết nên cầu nguyện với vị thần linh nào. Cuộc phẫu thuật kéo dài mười tám tiếng đồng hồ, anh và bố không ngủ không nghỉ, nhìn y tá đưa tổng cộng năm mươi ba túi máu vào bên trong, cuối cùng nhận được tin tức mẹ biến nguy thành an, theo sau là tin em gái mới sinh vì thiếu oxy dẫn đến co giật không ngừng, toàn thân sưng vù, sống chết chưa biết…

(1) Thuyên tắc nước ối đề cập đến các biến chứng nghiêm trọng trong khi sinh, trong đó nước ối đột nhiên xâm nhập vào tuần hoàn máu của mẹ và gây ra tắc mạch phổi cấp tính, sốc phản vệ, đông máu nội mạch lan tỏa, suy thận hoặc tử vong đột ngột. Tỷ lệ mới mắc là 4/ 100.000 đến 6/ 100.000.

Ký ức hoảng sợ và đau đớn khiến tinh thần của Nhiếp Vũ Tranh hỗn loạn, anh nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, Chúc Cẩn Niên cũng sẽ phải đối mặt với nỗi đau đớn và nguy hiểm không biết trước khi sinh con, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có xuất phát từ nội tâm như vi khuẩn nhanh chóng sinh sôi nảy nở, lan ra toàn thân, cảm giác bất lực rất lớn bủa vây trái tim anh, trong lòng bàn tay như đang nắm lấy cát mịn, không thể khống chế, để mặc chúng chảy qua kẽ tay, lý trí cũng như cát, biến mất hầu như không còn.

Màu đỏ tươi và trắng bệch dần dần biến thành bóng tối, từng chút một mở rộng trước mắt, không nắm được hạt cát, không giữ lại được Chúc Cẩn Niên, anh sắp mất đi cô, cuối cùng sẽ vĩnh viễn mất cô…

Bóng tối vô tận trước mắt bỗng xuất hiện một chút màu xanh óng ánh.

“Chồng ơi em yêu anh…”

Lời tỏ tình chứa toàn bộ sức lực của Chúc Cẩn Niên vang lên phía xa, thình lình xuyên qua không gian lao tới, như một tia chớp xé ngang màn đêm, cứ thế kéo lý trí của anh về.

Nhiếp Vũ Tranh mở mắt, anh hiểu ra, nhìn đôi mắt Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt đang không có tiêu cự, bỗng nhiên đẩy mạnh cái cốc trên bàn xuống mặt đất.

“Choang!” Tiếng thủy tinh vỡ rất chói tai.

Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt bị âm thanh này đánh thức, đột nhiên hoàn hồn, tìm kiếm âm thanh, thấy mình như vừa tỉnh từ một giấc mơ, cũng không biết vừa nãy bản thân bị làm sao.

“Xin lỗi.” Dù nói thế nhưng Nhiếp Vũ Tranh không hề có vẻ xấu hổ. Khôi phục lý trí, anh nhìn Hòa Thi Nhụy, ánh mắt sắc bén khác thường, như giám thị trong cuộc thi phát hiện học sinh gian lận.

Hòa Thi Nhụy hít một hơi thật sâu, khẽ cắn chặt răng.

Một cảnh sát trẻ tuổi chờ ở bên ngoài cầm đồ lau nhà bước vào, dọn dẹp xong mặt sàn thì rót thêm một cốc nước nữa.

“Có cần hoãn vài phút không?” Nhiếp Vũ Tranh nhìn Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt.

Hai người họ đồng thời sững sờ, vội lắc đầu.

***

Trong văn phòng của cục cảnh sát khu tự trị Xương Đóa, mấy cảnh sát đến từ chi đội thành phố Bằng chia thành hai nhóm, một nhóm xem xét máy tính cũ mà Hòa Thi Nhụy thường dùng để lên mạng, một nhóm khác do Trần Dục dẫn đầu, thu thập tài liệu và hỏi từng thành viên trong đoàn thám hiểm từng thuê cô ta làm người dẫn đường.

Cảnh sát hình sự Tiểu Chu của đội hai vừa mới đến Xương Đóa ngày hôm qua, nghiên cứu cả buổi thì phát hiện được một vài điểm mấu chốt, “Những đoàn mà cô ta từng dẫn đường, bất kể là số lượng nhiều hay ít thì đều có một hai người đến từ thành phố Bằng chúng ta. Hơn nữa trong tài liệu cần gửi để cô ta “xem có duyên phận hay không” lại bao gồm cả trường đã tốt nghiệp, từng có một người từng tốt nghiệp ở đại học Chính Pháp Đông Nam nhưng không cùng khóa với cô ta, người đó tổ chức một đội thám hiểm nhưng bị cô ta từ chối, dù tăng giá gấp đôi thì vẫn không đồng ý.”

Trần Dục ừ một tiếng, “Rõ ràng cho thấy cô ta sợ bị bạn cùng trường nhận ra.”

“Những người đến từ thành phố Bằng đều nói, lúc trò chuyện với bọn họ, người dẫn đường từng hỏi thăm về chuyện ở thành phố Bằng, ví dụ như những chuyện hot, giá nhà các kiểu, còn hỏi vị trí của các khu nhà cao cấp… anh xem người có nickname là “Trứng ngâm trà tại giang hồ” này đi…” Tiểu Chu chỉ vào một bản ghi chép, “Anh ta nói cô gái dẫn đường rất hứng thú với nhà ở thành phố Bằng, nhất là khu nhà cao cấp, anh ta hỏi vì sao thì cô ta đáp thành phố Bằng là một trong những thành phố có giá nhà cao nhất toàn quốc nên cô ta tò mò.”

“Vừa sợ người khác nhận ra vừa nói chuyện với người ở thành phố Bằng về giá nhà đất… Dù cô ta cầm hai mươi vạn mà Tào Nghĩa Lê mang đến hai lần thì việc muốn mua nhà ở thành phố Bằng đã là chuyện không thực tế, lại còn rất nguy hiểm, hơn nữa còn là khu nhà cao cấp…” Trần Dục nhỏ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên trong đầu sáng lên, "Không phải điều mà cô ta muốn nghe chính là khu nhà cao cấp Tiêu Dao Du xảy ra chuyện gì lớn, sau đó ảnh hưởng tới giá nhà hay không đấy chứ? Sau khi có tin đào được thi thể Tào Nghĩa Lê trong vườn ở khu nhà cao cấp của Khang Kiên Dương, nghe nói những người nhà giàu định vào đó sống chẳng những không chịu mà còn muốn bán nhà nữa ấy, giá còn thấp hơn giá trung bình hiện tại ở Tiêu Dao Du.”

“Những người làm ăn rất kiêng kị điều này.” Tiểu Chu ra vẻ có thể hiểu được, sau đó nói: “Nếu như mấy năm trước Hòa Thi Nhụy đã bắt đầu nghe ngóng chuyện này thì chứng tỏ cô ta biết nơi chôn thi thể Tào Nghĩa Lê, hơn nữa rất quan tâm việc ông ta có bị người khác phát hiện không. Giả sử chúng ta biết Tào Nghĩa Lê đã chết từ vài năm trước và có xác định mới về cái chết của Tằng Đại Cường thì có khi đã tìm được cô ta từ lâu rồi.”

“Trước mắt, người duy nhất có thể làm giả hiện trường Tằng Đại Cường bị giết chỉ có Hòa Thi Nhụy, chỉ cần thi thể Tào Nghĩa Lê chưa bị phát hiện thì cô ta vẫn an toàn.” Trần Dục mắng chửi, “Người phụ nữ này mưu mô lắm, khó trách cô ta và Tiểu Chúc giống nhau đến vậy mà năm đó tổ trưởng Nhiếp lại không theo đuổi cô ta…”

“Hả? Liên quan gì đến tổ trưởng Nhiếp nữa vậy?” Tiểu Chu mờ mịt hỏi.

“À... ha ha ha ha!” Trần Dục cười gượng cho qua.

Một thành viên khác của tổ kỹ thuật kiểm tra máy tính cũng có phát hiện mới, bọn họ đã tìm thấy các từ “thành phố Bằng”, “Tiêu Dao Du”, “Hài cốt”, “Hung án” trong số các từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất, còn cả một vài thư mục về tâm lý học như “tâm lý giáo dục”, “tâm lý học thực nghiệm”, “tâm lý sinh học” vân vân…

Trần Dục nhìn kết quả kiểm tra rồi nói: “Phiền các anh lập tức gửi những nội dung này đến hòm thư điện tử của tổ chuyên án.”