Nơi Đâu Bình Yên

Chương 13



Thiên Quốc nhún vai, cái mặt câng câng quay sang nghênh lên nhìn tôi:

– Cô không những vô ơn mà còn cực kỳ cơ hội.

Tôi nóng ran mặt mũi, cảm giác muốn đập cho anh ta một trận, thế nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết anh ta đang nắm giữ tính mạng tôi lúc này, đành nuốt một cục tức nói:

– Vậy ý anh là sao hả?

– Cô chẳng có gì trả cho tôi hết. Từ bỏ ý định nhờ vả tôi đi!

Chó má thật! Tôi cắn răng vào môi, quay mặt đi hướng khác để đè nén cơn điên trong lòng. Đúng là tôi không nên trông đợi gì ở anh ta mà! Anh ta cứu tôi là sự thật nhưng đồng thời cũng quăng thêm cho tôi một quả bom, giờ anh ta bỏ mặc tôi muốn gỡ sao thì gỡ!

Một hồi anh ta hỏi:

– Cô ở đâu?

Tôi chán nản đáp:

– Ngõ 98 phố M.

Chẳng thể trông cậy được ở ai ngoài bản thân mình, tôi chỉ có thể tự xốc lại tinh thần. Tôi sẽ tìm đến cảnh sát báo cáo những thương tích trên cơ thể, dù cho sau đó tôi có được an toàn hay không tôi cũng chẳng thể biết. Đằng nào thì tôi cũng đang đối mặt với nguy hiểm mọi lúc! Lúc này anh ta đưa tôi về nhà là đủ. Tôi cần lấy một ít giấy tờ rồi mới ra công an được.

Vậy mà anh ta đưa tôi đi cái đường khỉ gió nào, tôi bực mình:

– Này, anh có biết đường không thế?

Thiên Quốc không trả lời, phóng thẳng xe vào sân một bệnh viện tư nhân. Sau vài phút ngỡ ngàng thì tôi cũng hiểu ra, anh ta muốn đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe toàn diện trước bộ dạng tàn tạ rách nát này. Tôi lập tức nói:

– Thôi… tôi không cần kiểm tra sức khỏe đâu, anh đưa tôi về nhà được không? Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi!

Tôi nói vậy thôi chứ thực chất tôi muốn giữ nguyên bộ dạng này đến trụ sở công an, không muốn mất thời gian ở bệnh viện. Chẳng biết anh ta có hiểu ý đồ của tôi hay không mà dứt khoát bước sang mở cửa ghế phụ chờ đợi. Tôi thở hắt một hơi, quyết định theo anh ta vậy, dù sao kiểm tra một chút cũng tốt cho tôi.

Tôi vẫn còn choáng váng sau những hành hạ tàn bạo cả về thể xác lẫn tinh thần, thế nên vừa bước khỏi xe, ánh nắng tháng bảy chiếu rọi đỉnh đầu làm tôi lả đi, mày choáng mắt hoa loạng choạng ngã vật ra nền gạch.

Chẳng biết qua bao lâu, tôi lơ mơ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. Trên người, tôi đã được thay một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, những vết bầm tím khắp nơi trên cơ thể được thoa thuốc gel mát lịm làm dịu đi kha khá. Vấn đề ở đây là, ai đã làm những việc này cho tôi, nếu không phải Hoàng Thiên Quốc đang ngồi đối diện nhìn tôi đăm đăm!

– Cô tỉnh rồi à?

Anh ta nheo nheo mắt. Tôi nóng bừng mặt mũi gượng dậy, cảm giác đau nhức toàn thân đến nhăn trán nhíu mày, vừa ngại ngùng vừa cảm kích hỏi:

– Quần áo của tôi… ai thay cho tôi thế này? Cả mấy vết thương trên người tôi nữa… ai bôi thuốc cho tôi vậy?

– Có quan trọng hay không?

– Thì… có.

Thiên Quốc không trả lời, chỉ bĩu nhẹ môi:

– Cô nhóc, cô nên ăn uống nhiều vào rồi hãy trao đổi chuyện ban nãy với tôi!

Đây… đây chính là lời khẳng định! Hơn thế nữa, anh ta vẫn ghim chuyện ban nãy tôi có ý “đổi tình” với anh ta, còn thẳng thắn chê bai. Tôi đâu có nhỏ bé như anh ta nói, chỉ là so với chiều cao anh ta thì chiều cao một mét sáu lăm của tôi có hơi thấp mà thôi. Mặt đỏ tía tai, cơn tức giận lấn át cả cảm kích, tôi vùng bước khỏi giường, loạng quạng thế nào lại… ngã đúng vào lòng anh ta! Chính xác thì anh ta đã đỡ được tôi đúng lúc.

Má tôi áp vào khuôn ngực nở nang vững chãi dưới lớp áo sơ mi trắng. Hương thơm cơ thể anh ta làm tôi choáng ngợp, tự nhiên toàn thân tôi cứng đờ như robot hết pin. Tôi càng ngại hơn, sau giây phút khựng lại, mặt mũi như than hồng tôi lập tức đẩy anh ta khỏi người, ngại quá hóa giận gắt:

– Anh mặc kệ tôi đi!

Tôi không quên quần áo trên người mình thuộc sở hữu của bệnh viện, cũng không quên tôi vào đây làm gì, thế nên đành hỏi:

– Bác sĩ đã khám cho tôi chưa?

– Xong rồi. Chấn thương phần mềm mười hai chỗ, không vào xương. À… xem ra cô biết giữ mình hơn tôi tưởng!

Anh ta hơi cười phán một câu làm hai má tôi lại càng nóng ran. Chắc hẳn khi nãy bác sĩ đã kết luận cho anh ta biết mọi tình trạng cơ thể tôi. Tôi không thể phủ nhận cảm giác cảm kích lúc này mình dành cho anh ta. Có lẽ vì sợ tôi bị gã Hiển x.âm hại nên anh ta ép tôi vào đây nhờ bác sĩ kiểm tra.

Tôi nhún vai biện bạch. Thực tình không nghĩ có lúc tôi lại nói ra điều này với Thiên Quốc, thế nhưng tự nhiên tôi không muốn anh ta hiểu lầm thêm nữa.

– Nếu tôi nói với anh, tôi chưa từng có suy nghĩ dựa vào gã đàn ông nào… trước anh, thì anh có tin không? Hôm đó thằng Bảo nó vu oan cho tôi, loại như nó có cho tôi cũng không thèm. Nó đẩy tôi vào phòng rồi định hấp diêm tôi, may mà tôi thoát được. Kể mà nó thông minh hơn một chút thì tôi đã bị nó xơi rồi!

Lần này Thiên Quốc cười thật, hai mắt anh ta cong cong híp lại thành hình cánh cung làm tôi cũng hơi bất ngờ. Nhìn anh ta thế này, tự nhiên trái tim tôi bất giác khẽ rung lên.