Nơi Đâu Bình Yên

Chương 26



Sau bữa trưa Thiên Quốc đưa tôi trở lại trường. Từ lúc đó anh ta cũng không trở lại biệt thự. Chiều hôm sau khi tôi đang ở trường, bất ngờ điện thoại của tôi đổ chuông. Người gọi cho tôi là Tùng.

– An, em đang ở đâu, anh muốn gặp em được không?

– Em ở trường thôi, anh đến thư viện, phòng Tự học 1 đi ạ!

Tùng nhanh chóng có mặt ở cửa phòng tự học nơi tôi ngồi, tôi gấp lại laptop bước ra. Nhiều ánh mắt đổ dồn về việc tôi đi cùng Tùng nhưng tôi mặc kệ. Lúc này Tùng là nhân vật có nhiều fan hâm mộ bậc nhất trong trường, nhiều nữ sinh còn chủ động tiếp cận anh nhưng anh luôn giữ khoảng cách.

Ra quán cà phê trong khuôn viên trường, Tùng nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt tha thiết anh nói:

– Anh xin lỗi hôm qua đã làm em khó xử, việc em không biết Yến ở đâu anh cũng đã hiểu, giờ… chúng ta cùng tìm Yến được không?

Tôi gật nhẹ nói ra lo lắng trong lòng:

– Việc chị Yến nợ nhà họ Vương hai tỷ… quả thực chúng em chưa biết phải xử lý thế nào? Nếu không có tiền trả thì nhà họ có thể đâm đơn kiện chị em.

– Cô ấy tự nguyện ký nhưng số tiền không có thật, nếu như nhà họ Vương không thể chứng minh số tiền đó có thật thì cô ấy sẽ không phải trả lại.

Tôi xúc động, hai mắt đỏ hoe sụt sịt nói:

– Việc này quả thực rất khó. Em đã tìm hiểu rồi… Khi đó chị Yến tự nguyện ký với sự chứng kiến của nhiều người, có cả video quay lại quá trình ký… Trong giấy vay nợ cũng ghi rõ tiền dùng để làm gì…

– Được rồi… chúng ta hãy cứ ra đến tòa, pháp luật sẽ bảo vệ lẽ phải. Yến cứ làm đơn trình bày trước tòa tất cả mọi chuyện! Em có trong tay các video quay lại cảnh gã điên hành hạ Yến, đúng chứ? Đừng sợ… số tiền hai tỷ đó chúng ta không nhất thiết phải trả lại! Còn… trong trường hợp phải trả lại, anh sẽ là người đứng ra lo cho chị em.

Tôi sững sờ trước người đàn ông tốt đến ngỡ ngàng trước mặt, nước mắt cũng vô thức lăn dài. Vậy là chị em tôi đã thực sự gặp được quý nhân, đã không cần phải nơm nớp lo sợ bị lũ thừa tiền thiếu đức kia bắt nạt. Tôi gạt nước mắt, gật nhẹ nói tiếp:

– Từ lúc chị em bỏ trốn, người nhà họ Vương vẫn luôn đe dọa em, chỉ cần em sơ sểnh có thể bọn họ sẽ ra tay trừng phạt em, như em từng một lần bị như vậy. Lần ấy… cũng may mà có anh Quốc cứu em.

– Hắn không thật lòng lo cho em, em nghĩ xem, nếu như hắn tốt thật thì đã giúp em kiện nhà họ Vương rồi, cũng đã không bắt em phải ký vào bản hợp đồng quái quỷ kia! Mục đích của hắn chỉ là ép em phải phụ thuộc hắn mà thôi!

Tùng nói đúng, đó cũng là những gì tôi nghĩ về Thiên Quốc. Anh ta cấu kết lợi ích với nhà họ Vương, thế nên không muốn Vương Gia bị ảnh hưởng khi những thông tin của vụ kiện cáo bị phát tán. Việc anh ta ép tôi phải phụ thuộc anh ta cũng chỉ vì… anh ta muốn chơi bời với tôi. Nếu anh ta thực sự tốt thì… anh ta đã làm như lời Tùng nói.

Tôi ngậm ngùi chấp nhận:

– Vâng… việc chúng ta đâm đơn kiện nhà họ Vương cũng sẽ trực tiếp gây hấn với Quốc. Quốc từng cảnh báo em như vậy.

Tùng hừ nhạt một tiếng khinh bỉ, anh đanh mặt nói:

– Chúng ta không cần phải sợ hắn. Hiện tại em hãy cắt đứt với hắn đi! Số tiền phải đền bù cho bản hợp đồng kia, anh sẽ giúp em.

Tôi không biết phải cảm ơn Tùng thế nào, cũng không biết hai chữ “cắt đứt” một khi thành sự thật sẽ khiến tôi cảm thấy thế nào. Lời từ người ngoài bao giờ cũng đơn giản, nhưng người trong cuộc còn có mối dây tình cảm khó lòng buông bỏ, đâu phải nói chấm dứt là chấm dứt ngay được, khi trái tim tôi luôn vương vấn hình ảnh anh ta, luôn đau đến thấu tim mỗi khi nhớ đến câu nói của anh ta.

Á…

Tôi sững sờ, trước mắt bỗng tối sầm. Thân hình cao lớn của Tùng choàng qua đỡ quả bóng chuyền từ phía sân thể dục đập chệch hướng đến thẳng đầu tôi, may mà Tùng phản ứng nhanh nếu không sợ tôi đã u đầu sưng trán rồi. Cả khuôn mặt tôi đập vào lồng ngực vững chãi của Tùng, thế nên tôi liền đẩy anh ra. Nhiều tiếng ồ òa vang lên trong giây phút thầy Tùng choàng người đỡ nguy hiểm cho một sinh viên nữ, những chiếc máy ảnh nhanh chóng giơ lên đúng lúc.

– Em có sao không?

– Anh có sao không ạ?

Tôi và Tùng đồng thời nói ra câu quan tâm. Tùng cười xòa gạt vai áo bẩn vì quả bóng nói:

– Anh không sao, may mà em gái chị Yến không làm sao cả! Yến luôn thương em nhất đấy!

Tôi cũng cười trước lời nói vô tư hiểu chuyện của Tùng. Bàn bạc thêm với Tùng về việc tìm chị Yến, một hồi tôi tạm biệt anh.

Sáu giờ chiều, vệ sĩ của Thiên Quốc đưa tôi trở lại biệt thự. Vừa bước qua cánh cổng đồng, tôi ngỡ ngàng mở to mắt, toàn thân dâng lên tức giận nhìn về sân gạch đỏ. Đồ đạc của tôi bị quăng hết ra sân. Từ trong nhà bước ra, một nhóm người ăn mặc vest đen kiểu vệ sĩ lạ mặt đứng thành hàng. Chẳng để tôi phải thắc mắc lâu, một gã trong số bọn họ ném vào mặt tôi những bức ảnh ban chiều đúng thời điểm Tùng choàng qua người tôi đỡ bóng, quát to:

– Ông Thiên có lệnh không để cô ở lại đây thêm, cô muốn đi đâu thì đi, đừng có bén mảng đến gia đình ông Thiên cũng như cậu Quốc nữa! Ranh con mà định bắt cá mấy tay à!