Nơi Đâu Bình Yên

Chương 3



Tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt chua xót của chị tôi khi chị đến đón tôi từ phòng Ban giám hiệu. Chị xin lỗi các thầy cô giáo rồi dắt tôi vào toilet, rửa sạch mặt mũi chân tay cho tôi. Chỉ còn hai chị em, chị mới siết chặt lấy tay tôi, đáy mắt đầy căm hờn chị nhìn sâu vào mắt tôi. Lần đầu tiên chị nói những gì chất chứa suốt mười năm với tôi:

– An, em đã đủ lớn để hiểu, chị sẽ cho em biết điều này. Bố chúng ta năm xưa bị kẻ nào đó gài vào bẫy. Bố không phải là kẻ g.iết người, nhưng bố không có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch. Bố thừa nhận bố có đánh lão chủ vì lão nợ lương anh em sau bao ngày lão bắt nhóm thợ làm cả ngày cả đêm, cuối tuần cũng không được về, nhưng bố cam đoan không đánh chết lão. Số tiền ba mươi triệu đó ở trong ba lô của bố lúc nào bố cũng không biết, khi công an khám xét bố cũng ngỡ ngàng. Trước khi đi, bố dặn chị hãy tin bố, bố sẽ về với chị em mình, vậy mà… Bố chúng ta chết oan uổng, em đừng trách bố, cũng đừng tủi hổ vì là con bố!

Tôi đứng chôn chân, nước mắt tôi tuôn rơi trong uất hận nghẹn ngào. Bố tôi… không phải là kẻ g.iết người, tôi… không phải là con gái của kẻ g.iết người? Tại sao… tại sao số phận lại ác nghiệt giáng lên gia đình tôi như vậy? Bao năm qua bố tôi oan khuất, chị em tôi khốn khổ, bản thân tôi luôn mang trong mình mặc cảm chung dòng máu với quỷ dữ mà tự ghét bỏ chính mình. Kẻ nào… kẻ nào dã tâm như vậy? Tôi muốn tìm ra hắn, muốn bắt hắn phải chịu tất cả những gì khốn khổ nhất để đền tội cho bố con tôi!

– Năm đó chúng ta thân cô thế cô không có cách nào kêu oan, nhưng chúng ta không thể cứ thế mãi! Quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai phải khác! Thế nên lúc này em hãy chuyên tâm học hành, những điều khác hãy bỏ qua hết, nghe chị nhé An!

Tôi đanh mặt gật đầu. Chị tôi nói đúng, chúng tôi thân cô thế cô nhưng tương lai không thể như vậy mãi được! Chị vào nhà họ Vương, chịu khổ chịu nhục làm vợ một gã điên cũng vì muốn có nơi dựa dẫm, cũng vì tương lai của tôi.

Tôi đã có quyết định của mình. Những ngày sau đó, tôi chỉ tập trung vào việc học tập, mặc kệ những lời đồn thổi của những kẻ ác tâm ở trường từ miệng cái Chi, cũng như chấp nhận bị mẹ con nó kéo tôi vào nhà kho, tát tôi mấy cái giấu giếm mọi người cho thỏa mối hận bị tôi đánh đau hơn. Ngày hôm đó, có thế nào tôi vẫn đánh nó nhiều hơn chiều ngược lại.

Người ta nói mẹ nào con nấy, mụ Hoa dâu cả nhà này chỉ ăn chơi tiêu xài, còn giỏi ăn nói điêu ngoa lươn lẹo. Bà Vân vợ ông Vương Tôn, mẹ chồng mụ Hoa, cũng là mẹ chồng chị Yến rất ghét con dâu cả nhưng tính bà Vân lại theo kiểu mặc kệ chúng mày thích làm gì thì làm, miễn không làm loạn cái nhà này lên là được, thành ra bao nhiêu năm đại gia đình vẫn sống như thế. Cậu hai nhà này định cư bên nước ngoài nhiều năm, ngoài mấy lần gia đình con cái họ về nước thì tôi cũng không để ý.

Thời gian dần trôi, ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển đại học ngành Luật cũng là ngày chị tôi sẩy đứa con thứ mười ba. Bác sĩ từng nói tử cung của chị không thể giữ con ngay khi mất cái thai đầu tiên, nhưng chị vẫn cố gắng mang thai. Nhà họ Vương chỉ cần có kẻ chịu làm vợ cậu ba, chăm sóc đứa con trai điên cho họ nên họ chẳng thèm đoái hoài gì việc chị có sinh được con hay không. Gã Hiển biết mình thêm một lần mất con, nước mắt gã giàn giụa trên mặt nhưng không bao lâu cơn cuồng nộ kéo đến lại khiến gã trừng mắt lao vào chị như muốn trút hận thù.

Chị tôi trắng bệch như tờ giấy nằm lặng trên giường, hai mắt lơ đãng nhìn trần nhà, dường như chị đã quá quen với cảnh này. Giây phút tôi bước vào phòng thăm chị cũng chính là lúc gã Hiển đang lao về phía chị. Tôi dùng tất cả sức mạnh điên cuồng đẩy gã về phía sau, đáp một cái tát rát tay vào má gã, gào thét:

– Con mày chết, mày muốn vợ mày cũng chết mày mới tỉnh ra phải không? Hôm nay mày muốn chị tao chết thì tao liều chết với mày!

Tôi chưa kịp lao vào gã, bất ngờ gã quỳ thụp xuống, nước mắt gã lại lăn dài. Gã hu hu khóc như một đứa trẻ. Chị tôi gượng khỏi giường bước đến bên xoa đầu gã, đến lúc ấy tôi mới hiểu, bao nhiêu năm chị có thể chịu đựng được gã còn vì những phút giây như vậy. Gã Hiển tàn bạo theo cơn, khi không đánh đập hành hạ chị thì gã như đứa trẻ thích được nuông chiều.

Mệt mỏi rời khỏi phòng chị Yến, tôi bước xuống cầu thang, muốn tìm cốc nước mát đem lên cho chị. Một thân hình lừng lững bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, ấn thẳng tôi vào một căn phòng gần đó. Tôi lập tức định thần, trừng mắt quát:

– Bảo, mày làm cái trò gì thế?

Gã to béo trước mặt tôi nhếch miệng cười nhìn phát tởm. Hai mắt hấp háy chiếu về ngực tôi thèm thuồng đến nuốt nước miếng, gã cười cười nói:

– Chẳng phải mày giống con chị mày sao, hám giàu nên bám dính ở đây? Hay là mày bám tao đi, thỏa âm mưu của chị em mày đấy!