Nơi Đâu Bình Yên

Chương 57



Tôi cay xè sống mũi, muốn lao ra ngay lập tức nhưng Quốc nhanh chóng ngăn tôi lại.

– An, bình tĩnh! Tùng còn sống nhưng lại ẩn náu ở đây coi như mình đã chết, em biết vì sao không? Hắn sợ bị cảnh sát tóm được vì đã tiếp tay cho lão Vinh ám sát anh! Tội tiếp tay giết người rất nặng, hắn đương nhiên hiểu rõ điều này. Hắn thà coi như mình đã chết còn hơn lộ diện. Nếu em cho hắn biết hắn đã bị lộ, hắn sẽ sợ hãi và tìm cách tháo chạy, không chừng vì bản thân mình hắn còn làm hại em! Hắn không tốt đẹp như em nghĩ, có thể hắn yêu chị của em nhưng bản chất hắn là một kẻ ích kỷ!

Tôi im lặng trước những phân tích của Quốc. Anh nói không sai, chỉ là tôi muốn bao biện cho tội của Tùng khi Tùng hành động bất chấp để cứu chị Yến.

– Người của anh sẽ tóm hắn giao cho cảnh sát. Em yên tâm, sẽ không xảy ra sai lầm như lần trước!

Tôi chấp nhận nghe theo sắp đặt của Quốc. Ngay khi Tùng từ nhà vệ sinh quay ra, người của Quốc nhanh như cắt bắt người. Tùng bị bọn họ đánh ngất vác lên vai tống vào chiếc xe hơi bảy chỗ đậu gần chùa. Tôi hạ ống nhòm, nhỏ giọng nói:

– Em muốn theo dõi nơi Tùng bị nhóm anh bắt giữ, cũng muốn hỏi anh ta nhiều điều.

– Được. Anh sẽ để camera ở đó, em cần hỏi gì cứ hỏi, người của anh sẽ truyền lời cho hắn.

Tôi gật đầu tiếp tục quan sát. Gã Tiến chờ mãi mà người đệ tử không vào, gã ta bồn chồn lại phải đi ra.

– Đồ ăn của hắn tối nay chắc hẳn rất là thú vị!

Quốc nhếch môi cười nhạt, tôi hiểu người của anh đã xử lý khoản này khiến gã buộc phải ra ngoài nhiều. Lần này những bóng trắng lướt qua lướt lại dọa nạt cùng âm thanh sống động khiến hắn ngỡ ngàng quỵ gối, gã quỳ lạy những vong linh bị gã làm hại, những lời của gã đều bị ghi âm lại. Tên của bố tôi, tên của tay chủ gỗ đều có trong miệng gã. Vậy là sau bao nhiêu năm lẩn trốn, còn lên chùa tu tập với mong cầu thoát nghiệp gã cũng đã tự mình khai ra mọi tội lỗi. Tôi xúc động trước những gì nghe được qua file ghi âm, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài. Cảnh sát sẽ sớm đến tìm gã để bắt gã phải chịu mọi tội lỗi đúng với gã!

Tùng bị người của Quốc nhốt vào một nhà kho cách không xa ngôi chùa, bọn họ vẫn cho anh ta ăn uống cẩn thận, chờ ngày đưa anh ta về thành phố giao nộp cho cảnh sát. Tôi giận Tùng vô cùng vì anh ta không lộ mặt khiến bao người khốn khổ. Chị tôi mang thai một mình héo úa gầy mòn vì ngóng chờ tin anh ta. Mẹ anh ta ngóng con mà hai mắt mờ đi. Tất cả chỉ vì anh ta sợ phải đối diện với pháp luật, muốn làm lại cuộc đời mới với thân phận mới. Tùng đi tập tễnh, chân anh ta vẫn còn bị thương. Trong thời gian dưỡng thương anh ta náu mình ở chốn này, tiếc rằng anh ta đã bị chúng tôi bắt gặp hết sức tình cờ. Ban ngày anh ta còn không ra mặt, chỉ tối đến nghĩ không có ai mới xuất hiện. Thật là hèn mạt!

Tôi nhờ người của Quốc hỏi Tùng nhưng anh ta lầm lì không khai một tiếng nào, chỉ khi nhắc đến cái thai trong bụng chị tôi được bảy tháng anh ta mới ôm mặt khóc. Anh ta xin cho gặp chị Yến.

Được đưa đến gặp Tùng, chị Yến như quỵ ngã, vừa trách giận lại vừa mừng rỡ, nói gì thì nói chị vẫn mừng nhiều hơn là giận. Tùng nắm tay chị Yến, đôi mắt đỏ hoe nghẹn giọng giải thích:

– Anh xin lỗi vì để em phải buồn, anh không biết em mang thai vất vả… Anh muốn khỏi chân sẽ bí mật về tìm em, đưa em đi trốn, mình cùng làm lại cuộc đời, tiếc rằng anh bị bắt sớm quá!

Chị Yến gật đầu, hai mắt ướt nhòa. Chị tin những lời Tùng nói, bởi Tùng lựa chọn cứu chị mà mất tất cả, anh sẽ không bỏ rơi chị. Tôi cũng như chị, chỉ biết tiếc nuối, biết căm giận lão Vinh khốn nạn đẩy anh chị vào cảnh này.

Nhìn qua camera, hốc mắt cay xè tôi siết chặt tay Quốc:

– Anh… liệu có thể không giao Tùng cho cảnh sát… cho anh ấy được tự do không anh? Tha cho Tùng cũng chính là tha cho tất cả những kẻ có liên quan… Tùng vào tù cũng chẳng thể giúp ích được gì, chỉ khiến anh chị ấy phải xa nhau, đứa bé sẽ không có bố…

Quốc im lặng, một hồi anh thở hắt ra chấp nhận:

– Hắn không chết coi như là may mắn cho tất cả. Anh sẽ giúp hắn có thân phận mới, tốt nhất hắn và chị gái em nên rời khỏi Việt Nam vì hắn vẫn trong diện truy nã của cảnh sát.

Tôi mừng rỡ gật đầu, dù phải xa chị Yến tôi không muốn chút nào nhưng hoàn cảnh là vậy, anh chị hạnh phúc ở bên nhau là đủ để tôi mừng cho họ. Việc ở chùa Thiên như có thần phật độ trì mà mọi chuyện đều êm đẹp.

Được tin Quốc tha cho Tùng, chị Yến thêm một lần biết ơn anh, chị nói nhất định muốn được gặp anh một lần trước khi chị cùng Tùng sang Mỹ. Tôi truyền đạt lại ý của chị cho Quốc, anh gật đầu chấp nhận:

– Chị gái của vợ anh cũng muốn gặp một lần. Em cứ sắp xếp mời chị đến nhà mình ăn tối. Còn Tùng, anh không muốn gặp hắn.