Nơi Để "Cất Lời"

Chương 61: Tô tiểu Niên ngốc bức



Một trận dày vò trong nhà vệ sinh, tiếp đến được Túc Thương phục vụ tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong xuôi ngồi trên giường cho anh sấy tóc đã là một tiếng sau.

"Vui lắm sao?"

Túc Thương nhìn khoé môi đứa nhỏ cứ nhếch lên mãi mà sủng nịnh hỏi.

Tô Niên gật đầu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh cười ngọt ngào.

Túc Thương cúi đầu hôn lên chóp mũi của cậu một cái.

"Tôi mang em đi ăn tối, trễ rồi!"

Túc Thương cất máy sấy tóc đi, mở tủ lấy áo khoác dày mặc vào cho đứa nhỏ, kéo cậu rời khỏi nhà.

Lúc hai người đến đón Ngọc Trạch thì thấy hắn đang đứng ở bên ngoài cửa khách sạn đợi họ.

Ngọc Trạch cũng không hỏi hai người về nhà làm cái gì mà giờ mới đến đón hắn đi ăn tối, im lặng ngồi trên xe cầm điện thoại bấm liên tục, không biết là đang nhắn tin với ai.

Túc Thương đưa hai người đến nhà hàng món Trung khá cổ kính tên là Giản Hiên.

Dù vậy nó vẫn rất đông khách nhân.

Giản Hiên có ba tầng, sảnh chính lúc này đã đầy khách nhưng Túc Thương cũng không bối rối chút nào mà mang hai người đi lên lầu.

Ba người trực tiếp đi đến lầu hai mới dừng lại.

Không gian trên này không giống bên dưới sảnh chính và lầu một, nó được xây theo hình thức nhã gian, mỗi gian cách nhau hoàn toàn và dùng mành trúc để che lại.

Có lẽ Túc Thương đã đặt phòng trước nên khi họ đến nơi phục vụ viên đã trực tiếp dẫn họ vào một nhã gian có một mặt là lan can lầu hai, có thể nhìn ra bên ngoài thành phố Mạc Bắc xa hoa nhộn nhịp lúc về đêm.

"Cậu có muốn gọi thêm gì không?"

Túc Thương đưa menu cho Ngọc Trạch.

Chỉ nghe là biết anh đã gọi món trước rồi, vậy nên Ngọc Trạch lắc đầu.

Hắn biết Túc Thương vẫn luôn chăm sóc bữa ăn cho Tô Niên mấy tháng qua, vậy nên món ăn đều là dựa theo dinh dưỡng hằng ngày tốt nhất cho cậu mà gọi, nhiêu đó đã đủ, cũng không cần thêm chuyện cho rách việc.

Sự thật chứng minh hắn nghĩ đúng.

Chừng năm phút sau khi họ ngồi xuống thì phục vụ viên đã mang thức ăn lên, sáu món khô một món nước, dư sức cho ba người ăn.

Món canh, ừm thì đảm bảo là món dinh dưỡng nhất bàn ăn.

Ngọc Trạch nhìn Túc Thương chăm sóc cho Tô Niên từng chút một mà yên tâm, riêng mình ăn cơm.

Một bữa ăn không có nhiều lời nói, chỉ có âm thanh náo nhiệt của thành phố về đêm khiến cho bữa ăn cũng không quá ảm đạm.

Ăn cơm xong ba người cũng không đi đâu mà ai về nhà nấy nghỉ ngơi, dù sao hôm nay hai người Tô Niên cũng di chuyển không ngừng, mà ngày mai offline lại đi chơi cũng không muộn.

Quan trọng nhất là sáng mai Túc Thương sẽ đưa Tô Niên đi khám tổng quát, vậy nên Túc Thương đưa Ngọc Trạch về khách sạn rồi trực tiếp về nhà.

Lúc này Tô Niên mới có thời gian đi khám phá căn nhà của Túc đại tổng tài.

Túc Thương nhìn cậu chạy quanh cũng không nói gì, vào trong bếp pha cho đứa nhỏ ly sữa nóng.

"Có muốn online chút không?"

Anh kéo cậu ngồi lại ghế sofa trong phòng khách, đưa cho cậu ly sữa.

Tô Niên gật đầu, sau đó nhớ ra mình không có máy tính thì lại lắc đầu.

Túc Thương đương nhiên hiểu rõ, anh vuốt lọn tóc rối trước trán cậu ra phía sau, ở trên trán cậu in một nụ hôn ôn nhu rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Tô Niên ôm ly sữa vừa uống vừa nhìn theo anh, khoé môi vểnh lên.

"Mở ACC của em đi."

Anh mở máy lên nhìn cậu nói.

Nhưng đứa nhỏ lại lắc đầu, ánh mắt tròn xoe lém lỉnh nhìn anh.

Túc Thương bật cười, sau đó mở ACC của mình lên, lúc này đứa nhỏ mới trượt xuống thảm dày, ngồi dựa lưng vào ghế sofa phía sau mà chơi game.

Vừa mở bảng hảo hữu chẳng có mấy người của anh lên đã thấy id của Ngọc Trạch sáng.

Bạn nói với Ngọc Bồi Ngàn Năm: Biết tôi là ai không!!?

Túc Thương bất lực đỡ trán, đứa nhỏ quá ngốc manh.

Ngọc Bồi Ngàn Năm nói với bạn: Túc đại tổng tài không thể nào hỏi tôi cái câu khờ khạo thế đâu, Tô tiểu Niên ngốc bức.

Tô Niên bĩu môi.

Túc Thương bật cười đưa tay xoa xoa loạn mái tóc xoăn của cậu, nằm xuống ghế sofa sau lưng cậu nhìn cậu tám chuyện với bạn cùng phòng, cái tay còn không chịu yên mà sờ sờ má nhỏ.

Tô Niên dù nhột nhưng vẫn để cho anh sờ, nhìn kênh bang hội khá náo nhiệt thì di chuột đến đó, bắt đầu gõ chữ.

Thương Long: Mọi người đã đến Mạc Bắc chưa?

Kênh bang hội im lặng ba giây.

Cá Mặn: Đây chắc chắn không phải đại thần.

Cá Hề: +1!

Cá Khoai: +2!

+3.

+4.

+5.

...

Cá Hồng: Là Cá Bay đúng không!?

Thương Long: Không phải!

Túc Thương nhìn đứa nhỏ lém lỉnh mà sủng nịnh cười.

Cá Kiếm: Đại thần sẽ không nói chuyện trên kênh bang hội như vậy, Cá Bay tiểu ngốc.

Cá Mặn: Đừng nói cậu đang ở bên cạnh đại thần nhaaaa!!!!!

Cá Hề: Chân tướng quá đáng sợ!!! Á á!!!!

Cá Kình: Hầu hết mọi người đều chưa đến, sáng mai.

Cá Thu: Cá Kình bang chủ ở Mạc Bắc kia mà.

Cá Mập: Tôi cũng ở Mạc Bắc.

Thương Long: Tôi với Ngọc Bồi đã đến rồi.

Cá Mặn: Rồi cậu đang ở nhà đại thần đúng không?????

Cá Kiếm: Đại thần cũng ở Mạc Bắc à!!!???

Cá Hề: Tôi muốn hỏi một câu thầm kín, buổi tối hai người ngủ chung hay ngủ riêng...

Cá Mặn: Tôi cũng muốn biết!!!

Cá Thu: Tôi nữa!!!

Cá Khoai: Ừm thì tôi cũng muốn.

Tô Niên đỏ mặt nhìn bọn họ trêu ghẹo mình.

Túc Thương nhướng mày vươn tay qua người cậu gõ chữ.

Thương Long: Muốn biết?

Kênh bang hội bỗng chốc bị một cơn gió lạnh thổi qua.

Cá Mặn: Tôi đi sắp xếp đồ mai lên máy bay đây.

Cá Hề: Tôi... Tôi đi đắp mặt nạ.

Cá Thu: Tôi đi tắm.

...

Cả bang hội tan tác chim muông.

Tô Niên cười toét miệng vươn người hôn lên má anh một cái, Túc đại tổng tài quá dữ, nói một câu đã trấn áp được quần hùng.

Túc Thương để cho cậu chơi đến chín giờ thì bắt đi ngủ.

Nhưng mà Tô Niên đâu có ngủ giờ này, vậy nên cậu dưới uy quyền của Túc đại tổng tài ở trên giường lăn tới lăn lui cũng không thể ngủ được.

Túc Thương từ nhà vệ sinh đi ra thấy đứa nhỏ làm loạn giường anh đến không xong thì bất đắc dĩ.

"Không ngủ được?"

Anh ngồi trên giường nhéo hai má cậu hỏi.

Tô Niên đáng thương gật đầu.

"Vậy đi tập thể dục với tôi."

Túc Thương cười nói.

Tô Niên quên cả gật đầu lập tức trèo lên lưng, ôm cổ anh liền.

Túc Thương cưng chiều mà để cho cậu làm loạn, đưa tay bợ mông cậu lên, cõng người từ phòng ngủ đến phòng tập gym.

Cõng một con cá bay chẳng có mấy lạng thịt đối với Túc Thương chỉ là chuyện nhỏ.

Tô Niên vậy mà lúc nãy không có nhìn thấy phòng này, cậu tròn mắt lên từ trên lưng anh tuột xuống sờ chỗ này sờ chỗ kia.

Túc Thương đi đến một máy chạy bộ.

"Lại đây!"

Anh vẫy tay gọi đứa nhỏ.

Tô Niên bạch bạch chạy đến.

Nhà của anh chỗ nào cũng trải thảm, Tô Niên dù có đi chân trần cũng không sợ lạnh.

Túc Thương từ trên kệ giày lấy đôi nhỏ bên cạnh đôi giày lớn xuống cùng một đôi tất mới mang vào chân cậu.

Tô Niên ngồi trên máy tập chạy nhìn nam nhân cúi đầu xỏ giày cho mình thì cười lên.

Túc Thương vừa ngẩng đầu đã thấy đứa nhỏ nhẻm miệng cười ngốc thì cưng chiều ôn nhu kéo cậu đứng lên.

Đôi giày anh mua cho cậu đặc biệt nhẹ, mang vào có cảm giác như không mang, rất thoải mái.