Nỗi Khổ Của Tiên Sinh Hươu Cao Cổ

Chương 4: Cùng nhau



Én Nhỏ và tiên sinh Hươu Cao Cổ chung sống cả một năm trời.

Thu qua xuân đến.

Nó sẽ đi hái lá non sạch sẽ cho tiên sinh Hươu Cao Cổ, tiên sinh Hươu Cao Cổ cũng sẽ giúp nó đuổi mấy loài chim dữ muốn hại nó.

Hai người sưởi ấm cho nhau, dần dà trở thành người bạn thân nhất của nhau, thậm chí còn thân hơn cả người yêu nữa.

Nhưng mà chuyện như thế này cũng chỉ đến đây thôi.

Trong quá trình di chuyển lần nữa, đàn én của tiên sinh Én Nhỏ đã tìm thấy tiên sinh Én Nhỏ bị lạc đàn và muốn tiên sinh Én Nhỏ cùng chúng đi tìm một nơi khác.

“Cậu ấy đã có nhà ở đây rồi!” Tiên sinh Hươu Cao Cổ không nhịn được mà cướp nói trước.

Nó chỉ lên đầu mình rồi tự hào nói: “Chính là trên đầu tôi.”

Chim đầu đàn của đàn én chẳng để ý đến con hươu ngu này mà hỏi tiên sinh Én Nhỏ: “Én là loài chim sống theo đèn, cậu phải nghĩ kĩ đấy. Cậu cũng không thể ở bên con hươu cao cổ này cả đời được.”

Hơn nữa…

Hai năm qua, tình hình trong cánh rừng này càng ngày càng xấu đi, đến nỗi mấy lùm cây thấp nhỏ cũng bắt đầu ít dần.

Tiên sinh Én Nhỏ cũng nhận ra điều này, nó nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ có tiên sinh Hươu Cao Cổ là không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đè, trong lòng nó chỉ đang đau buồn vì tiên sinh Én Nhỏ sắp rời khỏi nó.

“Tiên sinh Én Nhỏ à…” Nó đáng thương gọi người ta.

Cuối cùng tiên sinh Én Nhỏ cũng lấy lại tinh thần: “Tiên sinh Hươu Cao Cổ sao thế?”

Tiên sinh Hươu Cao Cổ rất bi thương nói: “Cậu muốn đi cùng với bạn của cậu sao?”

Tiên sinh Én Nhỏ ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”

Nó bay lên đầu tiên sinh Hươu Cao Cổ rồi bay một vòng quanh cặp sừng xinh đẹp của người ta, sau đó là hôn lên mắt người ta.

“Chẳng phải bạn của tôi đang ở đây sao, tiên sinh Hươu Cao Cổ.”