Nơi Không Có Người

Chương 11



14

Bó hoa đỏ rực rơi xuống đất.

Những cánh hoa vương vãi khắp mặt đất.

Bó hoa đang vô cùng rực rỡ, trong nháy mắt trở nên tồi tàn.

Tôi như nhìn thấy số phận của chính mình.

Thực ra tôi đã quên mất mình đã chế.t như thế nào rồi.

Tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ được những cảm xúc trong khoảng thời gian trước khi chế.t thôi.

Sau khi rời xa Diệp Thời An, tôi dường như cảm nhận được sự thoải mái và hạnh phúc mà trước đây tôi chưa từng có.

Tôi tràn đầy khao khát tươi đẹp vào tương lai.

Sau đó, cơ thể tôi bị hất lên cao, rồi nặng nề rơi xuống, tan xương nát thịt.

Diệp Thời An túm lấy cổ áo của Tạ Liễm, toàn thân anh ta tràn ngập sự thù địch.

"Anh lừa tôi đúng không! Cô ấy là người tốt như vậy, sao có thể chế.t được? Cô ấy đã hứa với tôi sẽ cùng nhau già đi."

Lông mi của Tạ Liễm vừa dài vừa mảnh, in bóng dưới ánh sáng mơ hồ.

"Nhưng cô ấy chế.t thật rồi," Anh ấy ngẩng đầu lên, ngắt từng chữ, giọng nói như tẩm thuốc độc: "Còn nữa, anh nói sai rồi, Hứa Dao đã không còn yêu anh nữa, nếu như cô ấy không chế.t, người cùng cô ấy già đi là tôi."

Diệp Thời An mím chặt môi, đẩy Tạ Liễm ra và lao vào phòng.

Anh ta mở từng cánh cửa phòng, đến cả cửa tủ cũng không tha.

Anh ta liên tục nói: "Hứa Dao, em mau ra đây. Em phá hỏng đám cưới của anh, sao dám làm mà không dám nhận? Anh không trách em, thật ra trong lòng anh vẫn luôn có em, vẫn luôn đợi em quay lại."

"Anh không ngờ lần này em lại tuyệt tình như vậy, cũng không thèm quay lại tìm anh."

"Nhưng không sao, em không đến tìm anh thì lần này anh đến tìm em, anh xin lỗi em, xin em quay lại, được không?"

Trong căn phòng trống rỗng chỉ có giọng nói của Diệp Thời An.

Không ai trả lời.

Nhìn căn phòng trống rỗng, anh ta lẩm bẩm một mình: "Sao lại không có, anh biết rồi, nhất định là em đang trốn ở bên ngoài."

Anh ta suy sụp, như biến thành người khác.

Nói ra lại thấy buồn cười.

Trong thời gian tôi ở bên Diệp Thời An, anh ta luôn thờ ơ với tôi.

Lúc đó tôi luôn hy vọng nếu có một ngày nào đó, Diệp Thời An vì tôi mà lo được lo mất một chút thì tốt rồi. Điều đó có nghĩa là trong tim anh ta có tôi, lúc đó chắc chắn tôi sẽ rất hạnh phúc vì nhiều năm bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp.

Mà bây giờ nhìn cảnh này tôi chỉ thấy phiền phức thôi, đến để làm gì.

Chính anh ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi, hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa.

Bây giờ lại bày ra bộ dạng thâm tình cho ai xem?

Tôi lơ lửng trên không trung làm mặt quỷ với anh ta.

Đồ ngu.

Tôi ở ngay trước mặt anh đây này.

Tôi tự mình vui vẻ, còn Tạ Liễm thì khoanh tay nhìn cảnh này, khóe miệng hơi cong lên.

Anh ấy cũng giống tôi, lộ ra vẻ giễu cợt.

Diệp Thời An xông tới trước mặt Tạ Liễm: "Anh nói thật cho tôi biết, Hứa Dao đã đi đâu rồi? Tôi cũng chỉ tin mấy lời nói nhảm của anh mà quan tâm tắc loạn (*). Hứa Dao còn trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh, sao có thể chế.t được?"

(*) Tắc loạn: gây ra lộn xộn, nhũng nhiễu

"Cô ấy thật sự đã chế.t rồi. Vào ngày 12 tháng 6 năm ngoái, có người say rượu lái xe đâ.m chế.t cô ấy. Trang web tin tức địa phương cũng đưa tin về vụ việc, anh không tin tôi thì cũng nên tin trang web đó."

Tạ Liễm nói có lý, có cơ sở.

Diệp Thời An mở trang web ra và xem tin tức.

Anh ta chịu một đả kích lớn, lùi lại một bước.

Sau đó, đôi mắt anh ta đỏ hoe, nghiến răng hỏi: "Kẻ giế.t Hứa Dao bị kết án mấy năm, khi nào thì ra tù?"

Trông anh ta như muốn tìm người ta tính sổ, trả thù cho tôi.

"Hắn chưa bị kết án, vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống một cuộc sống tự do, ăn ngon uống ngon."

"Sao lại có chuyện như vậy?"

Trên mặt Tạ Liễm lộ ra nụ cười quái dị: "Cái này phải hỏi anh rồi."

Tim Diệp Thời An lỡ một nhịp: "Hỏi tôi?"

"Anh có nhớ vào tháng 6 năm ngoái Giang Vân đến tìm anh, nói em họ Giang Lực của cô ta uống say, không cẩn thận gây ra sai lầm. Gia đình cô ta muốn thuê luật sư Châu nổi tiếng để bào chữa cho hắn, nhưng luật sư Châu không thèm giúp. Thế là cô ta đến cầu xin anh. Dù sao thì gia đình anh cũng có quan hệ tốt với luật sư Châu mà."

Diệp Thời An là một người thông minh, anh ta đột nhiên hiểu ra: "Ý của anh là, là em họ Giang Vân đâ.m chế.t Hứa Dao?"

"Cũng nhờ có anh giúp đỡ mà Giang Lực chỉ mất một ít tiền, đến bây giờ vẫn sống tự do tự tại." Hai mắt Tạ Liễm đỏ lên, nói xong thì đấm vào mặt Diệp Thời An: "Còn Hứa Dao thì sao, cô ấy đã chế.t rồi. Cô ấy vẫn luôn sợ bóng tối, cô ấy một mình phải nằm trong nghĩa trang lạnh lẽo sợ hãi biết bao..."

Diệp Thời An cũng không trốn tránh, linh hồn dường như bị rút ra, biến thành một cái xác biết đi, lặng lẽ chịu đựng từng đấm của Tạ Liễm.

Thấy anh ta như vậy, Tạ Liễm đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán.

Anh ấy ngồi xuống sô pha, cười khẩy nói: "Lúc này anh còn giả bộ thâm tình cho ai xem, người đã sớm đi rồi!"

Tôi cực kỳ đồng ý, đúng vậy, đã sớm đi rồi.

Tôi đã chế.t gần hai năm rồi.

Trong hai năm này, công việc kinh doanh của anh ta ngày càng phát đạt, tình cảm cũng không hề giảm xuống.

Anh ta với Giang Vân hẹn hò, yêu đương, đính hôn.

Nếu như không phải Tạ Liễm xen vào thì chắc anh ta và Giang Vân đã sớm bước vào lâu đài tình ái, chung sống hạnh phúc rồi.

Trong thời gian này, anh ta không quan tâm hỏi han tôi, nếu trong lòng anh ta có một chút hình ảnh của tôi, nếu anh ta chịu khó hỏi thăm tin tức về tôi một chút thôi thì đã sớm biết là tôi đã chế.t từ lâu rồi.

Cái chế.t là liều thuốc tình yêu à?

Sao tôi vừa chế.t mà anh ta đã đột nhiên yêu tôi sâu đậm thế?

Quá buồn cười rồi, kết hôn nhiều năm như vậy mà tôi còn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của Diệp Thời An. Tôi vừa chế.t mà anh ta lại thâm tình với tôi.

Chuyện này làm những gì tôi bỏ ra càng giống trò cười hơn.

"Tôi sẽ không buông tha cho họ dễ dàng như vậy."

Diệp Thời An nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, mùi má.u tanh tỏa ra.

Anh ta loạng choạng bước đi như một cái xác không hồn.

Tạ Liễm nhìn Diệp Thời An đi xa, lau tấm ảnh chụp chung của tôi và anh ấy: "Hứa Dao, những kẻ hại em nhất định sẽ bị trừng phạt, nếu em có thể nhìn thấy những thứ này thì liệu có vui hơn không?"

Tôi đưa tay vuốt nhẹ cái cau mày của anh ấy.

Tôi không vui.

Tôi không vui tẹo nào.

So với việc anh ấy báo thù cho tôi, tôi càng hy vọng Tạ Liễm có thể quên tôi đi, bắt đầu một cuộc sống mới.

Dù tôi đã không còn nhớ anh ấy là ai nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của anh ấy tôi vẫn rất đau lòng.

Còn anh ấy chưa từng quên tôi, anh ấy có bao nhiêu đau lòng vậy.

Anh ấy sống trong quá khứ, tương lai không nghĩ gì khác ngoài việc trả thù cho tôi.

Tạ Liễm giống như người sắp chìm xuống đáy hồ, anh ấy kéo từng người hại tôi xuống theo.

Anh ấy kéo từng người xuống nước xong thì sẽ làm gì tiếp đây?

Anh ấy sẽ leo lên bờ, bắt đầu một cuộc sống mới, hay là để mình chìm xuống đáy hồ?

Tôi nói "Xin lỗi" với Tạ Liễm.

Anh ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, nhưng tôi lại không thể nhớ anh ấy đóng vai trò quan trọng gì trong cuộc đời tôi.

Tôi mở rộng vòng tay, muốn ôm lấy anh ấy.

Nhưng trước khi tay tôi kịp chạm vào vai anh ấy thì một lực hút lại ập đến, kéo tôi quay trở lại bên cạnh Diệp Thời An.

Tôi cũng được tận mắt chứng kiến quá trình anh ta trả thù cho tôi.