Nơi Không Có Người

Chương 14



Sáu năm trước, tôi và Diệp Thời An cùng nhau đi du lịch.

Sau khi anh ta nghe điện thoại của Giang Vân thì rời đi, để tôi ở lại một mình ở đó.

Tôi buồn chán bước vào một quan bar nọ thì bắt gặp vài người đàn ông ném một chàng trai ra khỏi cửa quán bar.

Mặt mũi chàng trai bầm tím, mặt sưng vù, cơ thể đầy vết thương.

"Mày còn dám đến gây chuyện nữa thì tao đánh chế.t mày." Người đàn ông vung nắm đấm uy hiếp.

Chàng trai đứng dậy: "Tôi làm việc ở chỗ này được 1 tháng rồi, mấy người phải trả tiền lương xứng đáng cho tôi."

Người đàn ông mỉm cười nói: "Tao thấy thằng nhóc mày vẫn chưa bị ăn đánh đủ đâu nhỉ."

Khuôn mặt chàng trai quật cường, lại lao vào quán bar, quyết tâm đòi lại số tiền lương.

Mấy người đàn ông đó ngăn anh ấy lại, lại đấm đá anh ấy một trận nữa.

Chàng trai tất nhiên sẽ chống trả, nhưng nào phải đối thủ của họ.

Có rất nhiều người qua đường đứng xem, có người lấy điện thoại ra quay video nhưng không có ai tiến lên giúp đỡ.

Chàng trai lại bị ném ra khỏi cửa, anh ấy đứng dậy, cố gắng muốn lấy lại tiền.

Tôi ngăn anh ấy lại, nói: "Đừng đi nữa, anh sẽ chẳng nhận được gì ngoài một trận đòn nữa đâu."

Chàng trai trẻ chỉ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt mỉa mai như thể đang nói, ngược lại tôi nói khá dễ nghe, bộ dáng như muốn tốt cho anh ấy nhưng tiền của anh ấy vẫn không thể lấy lại được.

"Họ nợ anh bao nhiêu tiền, tôi cho anh."

Chàng trai kiêu ngạo sửng sốt.

Sau đó, giọng nói của anh ấy có chút cứng ngắc: "Đó là tiền họ nợ tôi, không liên quan gì đến cô."

Có thể thấy đây là một thanh niên có lòng tự trọng cao nhưng lại rất thiếu tiền.

Tôi nói: "Tình cờ tôi đang thiếu người đồng hành. Số tiền này tôi dùng để thuê anh làm người đồng hành."

Chàng trai nhận tiền của tôi, trước khi rời đi còn nói với tôi: "Tạ Liễm, đây là tên tôi."

——Người tốt thật dễ lừa.

Lần đầu đến thành phố này tôi đã bị trộm tiền, không một xu dính túi, làm việc được một tháng đã còn bị lừa không trả tiền, làm sao biết được ở đây có thú vui gì chứ? Kế hoạch cũng là lên mạng tìm.

Cô ấy còn khen tôi làm người đồng hành rất tốt, thực ra tôi chỉ muốn ăn uống no say thôi, từ lúc đến thành phố này tôi chưa được ăn một bữa ngon nào.

——Người tốt thật sự rất tốt, cô ấy cười lên cũng rất đẹp, còn có một lúm đồng tiền nhỏ trên má.

——Thấy người tốt khó chịu tôi cũng rất khó chịu.

——Thành phố này còn rốt cuộc có những địa điểm vui chơi nào nữa vậy? Tôi muốn mỗi ngày cô ấy đều được vui vẻ.

——Cuối cùng cô ấy cũng vui rồi, không uổng công tôi đã thức khuya để lên kế hoạch, còn hỏi người dân địa phương xem ở đây có những địa điểm vui chơi hấp dẫn nào.

Tôi bật cười.

Hóa ra năm đó Tạ Liễm nhất quyết muốn làm người đồng hành tôi, mục đích ban đầu của anh ấy chỉ là lừa tôi cho ăn uống sao?

Lúc đó tôi đã kiếm cớ bảo Tạ Liễm lấy tiền của tôi thì đừng đòi tiền lương nữa rồi lại bị ăn đòn.

Không ngờ ngày hôm sau, khi tôi rời khách sạn anh ấy đã đợi tôi ở cửa khách sạn rồi.

Tạ Liễm mặc một chiếc áo thun trắng sạch sẽ, đã lau sạch vết máu trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Lông mày anh ấy vẫn ngỗ ngược như thế, giống như một con sói nhỏ.

Tôi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi là người đồng hành cô, cô ra ngoài chơi tôi đương nhiên phải đi theo rồi." Chàng trai biết tôi định hỏi gì: "Gần như những người đến quán bar đó đều ở khách sạn gần đây."

Tôi nói "Không cần nữa", Tạ Liễm tối sầm mặt hỏi tôi có phải tôi chưa từng nghĩ đến việc để anh ấy làm người đồng hành, số tiền hôm qua tôi đưa anh ấy là do cảm thông hay không.

Tôi thấy Tạ Liễm có lòng tự trọng rất cao, sợ thừa nhận thì anh ấy sẽ trả lại tiền cho tôi rồi đến quán bar đòi tiền thì bị đánh nên phủ nhận.

Cứ như vậy anh ấy đã trở thành người đồng hành của tôi.

Khi đó, tôi còn thấy Tạ Liễm là người rất kế hoạch, hỏi tôi khi đi du lịch thì thích ăn uống hay ngắm cảnh, anh ấy nói đêm qua anh ấy đã lập mấy kế hoạch liền.

Hóa ra những kế hoạch đó là do anh ấy tìm trên mạng.

Diệp Thời An không có ở đây, tôi làm gì cũng thấy không hứng thú nên để Tạ Liễm tự lo liệu.

Thế là Tạ Liễm đã đưa tôi đi rất nhiều nơi.

Mỗi chuyến đi đối với tôi giống như mở một chiếc hộp mù.

Đôi khi là ngoài ý muốn, đôi khi là bất ngờ.

Đó là một ngày vô cùng vui vẻ và tự do, tôi không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần vui chơi thoải mái là được.

Người trẻ thích chơi, cũng biết cách chơi.

Tôi đã thử những điều mà trước đây tôi không dám thử.

Ví dụ như nhảy bungee, cả người rơi xuống, tâm hồn không bị trói buộc.

Còn lặng lẽ chờ bình minh trên bãi biển vắng.

Khi tỉnh dậy, tôi đang dựa vào vai Tạ Liễm, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt tôi, trên mặt đất rải rác những lon bia.

Tôi không được nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng tôi không tiếc nuối.

Tôi mơ hồ nhớ lại đêm trước khi ngắm mặt trời mọc, tôi đã uống rất nhiều bia, hét về phía biển, giải tỏa sự bất mãn của mình.

Tạ Liễm nói tôi trông như người điê.n nên tôi bắt anh ấy phải hét lên cùng tôi.

Ấn đường anh ấy hiện lên thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn làm theo tôi, còn hét to hơn cả tôi.

Tôi biết, cuộc sống của chàng trai cũng không hề tốt đẹp như mong đợi.

Ngày cuối cùng, Tạ Liễm đưa tôi đi ngắm hoàng hôn.

Tôi ngồi ở ghế sau chiếc xe điện của anh ấy, chiếc áo phông trắng của anh ấy bị gió thổi bay, tôi dang rộng đôi tay như một chú chim tự do.

Vừa đi xe đến bãi biển, Diệp Thời An đã gọi điện đến.

Anh ta nói anh ta quay lại rồi, giờ tiếp tục chuyến đi của chúng tôi.

Tôi rất vui, bảo Tạ Liễm đưa tôi quay về khách sạn.

Có lẽ vì chuyến đi bị gián đoạn nên giọng điệu của Tạ Liễm có vẻ ủ rũ.

"Cô có chồng rồi à?"

Tôi cười to: "Lạ lắm sao? Tôi đã ở tuổi này rồi."

"Anh ta không xứng với cô."

"Anh còn chưa từng gặp anh ấy, sao biết anh ấy không xứng với tôi? Anh ấy rất tốt, lúc đầu là tôi theo đuổi anh ấy đấy."

"Bởi vì cô không vui."

Không ngờ chàng trai này lại sắc bén như vậy, tôi mỉm cười nói: "Một ngày nào đó mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."

Đợi tôi làm nóng tảng đá Diệp Thời An này thì tự nhiên sẽ cảm thấy vui thôi.

Sau này tôi mới phát hiện ra sau khi rời khỏi Diệp Thời An tôi mới có được hạnh phúc và tự do thật sự.

Khi Tạ Liễm tạm biệt tôi, anh ấy đã lén nhét một chiếc vòng tay vào túi tôi.

Chiếc vòng tay đó là lúc tôi và Tạ Liễm đi chợ nhìn trúng.

Tôi rất thích nó, nhưng đáng tiếc lúc đó là tôi không mang đủ tiền.

Ngày hôm sau, chúng tôi quay lại thì không thấy người bán hàng ở đó nữa.

Tôi không ngờ anh ấy đã mua về, lại còn lén tặng cho tôi.

Theo tôi nhớ, chiếc vòng tay này gần bằng phí đồng hành tôi đưa cho anh ấy.

Anh chàng này đã nói trên blog của mình là tôi rất dễ lừa.

Nhưng anh ấy mới là người ngốc, chơi cùng tôi lâu như vậy, cuối cùng lấy được phí đồng hành lại tiêu cho tôi.

Lại làm việc vô ích rồi.

Tôi tiếp tục đọc blog.

——Không vui, tôi về rồi.

Lúc đó Tạ Liễm bỏ nhà đi và đến thành phố này.

Tình hình ở gia đình anh ấy rất loạn, bố mẹ anh ấy liên hôn(*), mỗi người đều có tình yêu đích thực, còn có cả con riêng.

(*) Kết hôn vì lợi ích

Vốn dĩ bề ngoài hòa bình luôn được duy trì, không ai can thiệp vào nhau.

Đột nhiên có một ngày, bố mẹ của Tạ Liễm bắt đầu muốn ly hôn, không ai muốn nuôi Tạ Liễm.

Tạ Liễm đang trong giai đoạn nổi loạn nên bỏ nhà đi.

Vận may của anh ấy không tốt lắm, vừa ra khỏi nhà ga đã bị trộm tiền.

Anh ấy bướng bỉnh không chịu quay về, thế là tìm một công việc trong quán bar, được bao ăn bao ở.

Đó là một quán bar không có đạo đức, anh ấy làm việc vô ích một tháng trời, lại còn bị đánh đập.

Sau này gặp tôi được, cuộc sống của anh ấy không còn quẫn bách nữa, mới chơi vui vẻ được một thời gian.

Những ngày đó đối với anh ấy mà nói cũng vô cùng hạnh phúc.

Tôi rời đi không lâu thì anh ấy cũng quay về nhà.

Bố mẹ của Tạ Liễm rất vô trách nhiệm, nhưng ông bà nội và ông bà ngoại của anh ấy lại rất thương anh ấy, họ đón anh ấy qua ở, bồi dưỡng anh ấy như một người thừa kế.

Trong lúc đó, Tạ Liễm vẫn luôn ghi lại cuộc đời của mình.

Sau hai năm, tôi lại xuất hiện trên blog của anh ấy.

——Tôi bí mật đến gặp cô ấy, cô ấy không được tốt.

——Tên đàn ông đó bị mù à? Nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ trân trọng cô ấy.

——Giá như tôi gặp được là ấy sớm hơn hai năm thì hay rồi.

——Cô ấy ly hôn rồi!

——Chúng tôi đã gặp mặt rồi, cô ấy vẫn dịu dàng như vậy.

——Chúng tôi hẹn hò rồi!

——Chúng tôi hôn nhau rồi, kỹ năng hôn của tôi tệ quá, không biết cô ấy có chê tôi không?

——Phải ra nước ngoài tham gia thi đấu, phải cách ly huấn luyện trong một tháng, thực sự không nỡ rời xa cô ấy. Khi nào về nước tôi sẽ cầu hôn!

Cuối cùng

—— Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ ở bên Hứa Dao, hy vọng tôi có thể lớn hơn cô ấy vài tuổi để có thể chăm sóc cô ấy tốt hơn.

Bài đăng kết thúc ở đây.