Nơi Không Có Người

Chương 8



11

Diệp Thời An tự nhốt mình trong phòng, chắc là đang cố gắng bình tĩnh lại.

Những gì xảy ra ngày hôm nay đã đảo lộn nhận thức của anh ta.

Cho dù là sự phản bội của Giang Vân, hay việc tôi không để ý đến anh ta.

Nhưng có người lại cứ muốn phá vỡ ảo ảnh bình yên mà anh ta đã cố gắng để duy trì.

Đám anh em của Diệp Thời An lần lượt gọi đến.

Buồn cười là đám anh em đó không ai đến an ủi anh ta mà đều đến để nói thay cho Giang Vân.

"Thời An, chúng ta lớn lên cùng Giang Vân từ nhỏ, đều biết rõ cô ấy là con người như thế nào, cô ấy là một cô gái tốt, chuyện này nhất định có người hãm hại cô ấy."

"Thời An, con đường của hai người đi không dễ dàng gì, cậu không thể bởi vì chuyện này mà không cần Giang Vân nữa."

"Thời An, trong chuyện này quả thật Giang Vân đã là tổn thương cậu. Nhưng đây là thời điểm khó khăn nhất của cô ấy, mọi người đều cười nhạo cô ấy, xem trò cười của cô ấy. Cậu thân là người Giang Vân yêu, không thể trách tội cô ấy được."

"Điều bây giờ Giang Vân cần nhất chính là sự an ủi của cậu."

"Cậu đừng trốn tránh, đừng để cho anh em xem thường cậu, nếu là đàn ông thì mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cô ấy đi."

Diệp Thời An nghe xong những câu này thì cười mỉa mai.

Anh ta chỉ nói một câu "Mấy người đúng là anh em tốt của tôi" rồi cúp điện thoại luôn.

Diệp Thời An uống một ngụm bia, lẩm bẩm một mình: "Đối mặt với những người anh em đã ở bên nhau hơn 20 năm, trái tim của họ có thể thiên vị như vậy. Khi họ đối mặt với Hứa Dao thì chắc chắn sẽ tồi tệ hơn gấp ngàn lần, vạn lần thế này nhỉ."

"Hứa Dao, lúc đó em chịu đựng thế nào vậy?"

Chịu đựng thế nào á?

Tất nhiên là bởi vì năm đó mắt mù, còn yêu anh rồi.

Tôi biết Diệp Thời An và đám người đó là anh em nhiều năm nên tôi không muốn làm to chuyện, đỡ khiến Diệp Thời An phải khó xử.

Vậy nên tôi không trực tiếp làm to chuyện với họ, chỉ đề cập riêng với Diệp Thời An.

Tôi tưởng rằng Diệp Thời An sẽ đứng lên, khiến anh em của anh ta tôn trọng tôi hơn chút. Kết quả Diệp Thời An chỉ an ủi tôi, nói những người anh em đó chỉ hơi xấu tính chứ không hề có ác ý gì với tôi, bảo tôi đừng để bụng.

Lời anh ta nói đều đang bào chữa thay cho đám anh em mình chứ không hề có ý bênh vực tôi.

Theo lý thì tôi nên phản bác lại.

Những lời đám anh em của anh ta nói toàn là chế giễu tôi không được lên mặt bàn, mặt nào cũng không bằng Giang Vân, vớ được số cức chó (*) mới lấy được Diệp Thời An, sao có thể không có ác ý chứ.

(*) Ý chỉ số may mắn, cái may mắn này không được dự báo trước, đột nhiên đến mà không báo trước.

Nhưng trong lòng tôi biết rõ, một khi tôi phản bác thì Diệp Thời An cũng sẽ không đứng về phía tôi, anh ta sẽ chỉ nói tôi nghĩ nhiều, tôi quá nhỏ nhen, không biết đùa gì cả.

Lâu dần, tôi không thích tham gia những buổi tụ tập đó nữa.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Thời An uống một ngụm bia lạnh: "Đừng làm phiền tôi."

Cửa vẫn gõ.

Anh ta ném mạnh lon bia vào cửa, bọt trắng bay tứ tung.

"Tôi nói, đừng làm phiền tôi, bị điếc à?" Bên ngoài cánh cửa nhanh chóng chìm vào im lặng.

Diệp Thời An lại mở một lon bia khác, còn chưa uống hai hớp, ngoài cửa truyền đến tiếng tra chìa khóa vào ổ.

Sau vài giây, cánh cửa mở ra.

Người đến là Giang Vân.