Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ

Chương 1



1.

Hôm nay là kỷ niệm 4 năm ngày cưới của tôi và Ôn Tinh Trầm.

Sau khi tôi chuẩn bị xong tất cả các món ăn, điện thoại cho Ôn Tinh Trầm nhưng mãi mà anh không nghe máy.

Có lẽ là anh lại tăng ca.

Tôi kìm nén sự bất an trong lòng, gửi cho Ôn Tinh Trầm một tin nhắn WeChat.

【Ông xã, bàn tiệc đã chuẩn bị xong, mau tới nha.】

Nửa giờ trôi qua, không có hồi âm.

Thái dương tôi giật giật, mí mắt tôi run rẩy. Trong lòng cảm thấy phiền muộn, miệng đắng lưỡi khô.

Tôi mở tủ lạnh ra, vặn một chai nước và uống một hớp.

Cay và hăng, đó là rượu trắng!

Tại sao lại có rượu trong tủ lạnh?

Tôi nghẹt thở, ho như điên.

Nước mắt và mồ hôi thi nhau đổ ra.

Tôi bị dị ứng với rượu, tôi đã kết hôn được 4 năm, trong nhà không bao giờ mua rượu.

Thậm chí ngay cả nấu ăn cũng không thể cho rượu vào.

Tôi đã lớn lên như vậy, cơ bản chưa bao giờ ăn thức ăn ngoài.

Vì thể chất của tôi, Ôn Tinh Trầm đã thay đổi từ ban đầu mười ngón tay không dính dương xuân thủy*, sau này thành một đầu bếp nhỏ toàn năng.

* Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng 3, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng 3 nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.

(Có thể hiểu đại khái là Ôn Tinh Trầm trước khi quen nữ chính chưa từng phải động tay vào việc nhà)

Vậy... tại sao lại có rượu trong tủ lạnh?

Chai rượu trên tay được thắt nơ hồng.

Hicc... Tôi cảm thấy hơi chóng mặt.

Tôi có chút run chân, tiến đến bên cửa sổ, cố gắng mở cửa sổ cho thoáng.

Đúng lúc này, điện thoại đã im lặng hồi lâu bỗng vang lên.

“Người nhà của Nam Chính Vũ phải không? Bệnh nhân đang nguy kịch, xin hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt!”

2.

Tôi mặc kệ cơn chóng mặt của mình, lao xuống nhà bắt taxi đến bệnh viện.

“Khí quan* toàn thân bệnh nhân đều đang trong tình trạng suy kiệt. Nếu người nhà có điều kiện có thể cân nhắc cho uống một viên thuốc trợ tim nhập khẩu để duy trì nhịp tim.”

* Bộ phận trong cơ thể sinh vật đảm nhiệm một chức năng nhất định nào đó.

(Tim là một khí quan của bộ máy tuần hoàn)

Khí quan suy kiệt?

Bốn chữ này như một cú tát trời giáng.

Chân phát run, tôi vội bám vào ghế.

“Được...”

Cho dù chỉ có một tia khả năng yếu ớt, tôi cũng không thể từ bỏ.

Cầm tờ giấy nộp tiền mà bước chân tôi như vô định, đầu óc tôi rối bời.

Tôi loạng choạng đi thanh toán hóa đơn, nhưng trên màn hình lại hiển thị “Số dư không đủ”.

Tôi kiểm tra một cái, phát hiện số dư bằng 0!

Sự bất lực to lớn gần như lấn át tôi.

300.000 tệ một mũi kim cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại mạng cha tôi.

Tiền thực sự có thể mua được cuộc sống của bạn.

Vì là thuốc ngoại nhập nên bệnh viện không hỗ trợ tạm ứng.

Mà tấm thẻ tôi vội vàng mang theo là thẻ tiết kiệm chung của tôi và chồng tôi là Ôn Tinh Trầm.

Trong đó rõ ràng có 1,8 triệu nên tuyệt đối không thể không có tiền.

Những lời bác sĩ vừa nói đã đến tai tôi.

“Một năm trước, tháng nào chồng cô cũng đến bệnh viện đặt cọc chi phí, nhưng tháng này thì không.”

"Rất nhiều kim dinh dưỡng nhập khẩu, người nhà không có đặt cọc trước chi phí, bệnh viện chúng tôi không được cho phép cũng không thể sử dụng."

Tháng này, Ôn Tinh Trầm đã không trả tiền cho cha.

Tháng này, Ôn Tinh Trầm đi sớm về khuya.

Tháng này, trong tủ lạnh lại xuất hiện rượu trắng trước đây không bao giờ có.

Tháng này, tiền gửi vào tài khoản tiết kiệm chung của chúng tôi đã về 0.

...

Tôi day day thái dương, lắc đầu, cố gạt bỏ những suy nghĩ lung tung đó.

Ôn Tinh Trầm có gian lận không?

Không, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.

Lấy điện thoại di động ra, có hơn 30 cuộc gọi cho Ôn Tinh Trầm nhưng không được trả lời.

Tôi quyết định gọi cho người bạn tốt của mình là Trâu Tuyết và vay cô ấy 300.000 tệ.

Trâu Tuyết không nói một lời, liền chuyển tiền vào thẻ của tôi.

Tôi đang chuẩn bị thanh toán hóa đơn thì y tá chăm sóc cho cha tôi đến thông báo cho tôi biết.

"Cô Nam, thật không may, cha cô đã qua đời."

3.

Toàn thân tôi như bị rút hết linh hồn, u mê và bất tỉnh.

Trâu Tuyết vội vàng chạy tới, tôi ngã quỵ xuống đất, cô ấy thấy vậy cũng không nói gì, chỉ là dùng sức ôm chặt lấy tôi.

Tôi dường như đã tìm được nơi trút bầu tâm sự của mình, liền nói với cô ấy, một cách không được mạch lạc.

“Bác sĩ nói... ông ấy nói... nếu tớ có thể tiêm mũi nhắc lại cho cha tớ sớm hơn mười phút thì có khả năng còn cơ hội cứu sống được.”

Trâu Tuyết đau lòng vỗ lưng tôi.

Nước mắt tôi trào ra như dòng sông vỡ bờ.

Chờ tôi bình tĩnh lại một chút, Trâu Tuyết đã giúp tôi liên hệ với nhà tang lễ để tới nhận thi thể của cha tôi.

Trước cửa nhà tang lễ, Trâu Tuyết cuối cùng cũng hỏi điều mà cô ấy đã kìm nén cả đêm.

“Ôn Tinh Trầm đâu? Ngay tại thời khắc mấu chốt như vậy, hắn liền chơi trò mất tích??”

Vẻ mặt tôi trầm mặc.

Chồng của Trâu Tuyết đến đón cô ấy, tôi đã từ chối lời đề nghị đưa tôi về của Trâu Tuyết.

Sau khi lưu luyến không rời tiễn Trâu Tuyết, tôi ngồi sụp xuống trước cửa nhà tang lễ.

Sáng sớm, cả thành phố đều im lìm.

Tôi chộp lấy điện thoại của mình, dừng lại tại giao diện trò chuyện WeChat với Ôn Tinh Trầm.

Tin nhắn cuối cùng là vị trí của nhà tang lễ mà tôi đã gửi cho anh ấy.

Rạng sáng, tôi cầm chiếc điện thoại đã tắt nguồn từ lâu, khẽ cười.

Từ bồn hoa bên cạnh đứng dậy, chân tôi đã bị tê cóng, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.

Một giây sau, cả người bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.

Người đàn ông thanh âm dịu dàng run run, “Sơ Sơ, thật xin lỗi.”