Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ

Chương 3



7.

“Chị Nam Sơ, lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi hoàn toàn không nghĩ tới chị sẽ là vợ của anh Tinh Trầm.”

“Nói thế nào nhỉ, bởi vì trông chị quá bình thường, hoàn toàn không xứng với anh Tinh Trầm.”

“Tôi nghĩ rằng các tiêu chí tìm bạn đời của anh Tinh Trầm, chí ít cũng giống như tôi.”

Cô ấy không chút kiêng kỵ mỉa mai, tôi đã lãnh tất cả.

Tướng mạo tôi trông bình thường, đó cũng không phải là ngày đầu tiên tôi biết chuyện này.

Nhưng tôi không ngờ rằng Ôn Tinh Trầm, người luôn tốt bụng, lại rất tức giận sau khi nghe lời này.

“Ôn Lạc Sa, xin lỗi!”

“Tôi không……”

Ngược lại Ôn Lạc Sa lại cảm thấy ủy khuất trước, cô ấy đáng thương nhìn Ôn Tinh Trầm.

“Em nói là lời thật, cô ấy không xứng với anh chút nào!”

“Chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô đánh giá.”

Ôn Tinh Trầm hai đầu lông mày tràn đầy địch ý, thanh âm lạnh lùng.

“Nếu cô không cần chúng tôi chăm sóc, chúng tôi sẽ không đến nữa, tôi sẽ mời y tá chăm sóc cô cho đến khi cô xuất viện.”

Nói xong, Ôn Tinh Trầm giận đùng đùng kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.

Sau lưng vang lên tiếng thủy tinh nện trên nền đất, chia năm xẻ bảy.

Mãi cho đến khi chúng tôi ra khỏi thang máy, Ôn Tinh Trầm mới chậm rãi buông tay tôi ra, nhìn tôi đầy áy náy.

“Thật xin lỗi, Sơ Sơ, để em phải chịu ủy khuất rồi.”

Anh đã cố hết sức bảo vệ tôi, nhưng trong lòng tôi không còn dâng lên niềm vui khi xưa nữa.

Thật bất thường.

Cũng đã từng có người ở trước mặt châm chọc tướng mạo của tôi, Ôn Tinh Trầm cũng sẽ tức giận, nhưng anh luôn bình tĩnh thay tôi lấy lại danh dự.

Chưa bao giờ có bộ dạng như hôm nay, cảm xúc bộc phát ra ngoài, thậm chí còn đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi luôn có cảm giác rằng... họ biết nhau.

Ôn Tinh Trầm, Ôn Lạc Sa.

Cả hai đều họ Ôn.

8.

Tôi tùy ý tìm một cái cớ, từ chối lời đề nghị đưa tôi về nhà của Ôn Tinh Trầm.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi quay lại bệnh viện và hẹn gặp bác sĩ phụ trách Ôn Lạc Sa.

Ôn Lạc Sa thực sự đúng là nhập viện do tai nạn xe cộ, điều này khiến tôi nhẹ nhõm thở ra.

Ít nhất, Ôn Tinh Trầm đã không nói dối tôi về điều này.

“Bệnh nhân không chỉ có nhiều chỗ gãy xương, trên người còn có một số vết thương mới và cũ, nhìn qua giống như là bị ngược đãi vậy.” – Bác sĩ đưa cho tôi một tấm ảnh.

Trên tấm ảnh là ảnh chụp phần bụng, tôi nhìn thấy mà còn giật mình, với những vết sẹo chằng chịt, nổi rõ trên làn da trắng như tuyết như thế trông thật chướng mắt.

Bác sĩ muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nhắc nhở tôi.

Tôi quả quyết nói: “Không phải anh ấy.”

Những vết thương đó tuyệt đối không có khả năng do Ôn Tinh Trầm gây ra được.

Sự dịu dàng của anh ấy là sự giáo dục đã khắc sâu trong xương.

Có một số thứ, không thể giả vờ được.

Trên đường ngồi xe về nhà, tôi nhớ lại rằng tôi đã gặp Ôn Tinh Trầm, cũng là bởi vì một vụ tai nạn xe cộ.

Năm đó khi tôi còn là sinh viên năm ba Đại học, trên đường ngồi xe về nhà, tôi thấy một chiếc taxi đâm vào lan can, bốc khói nghi ngút.

Bất chấp sự can ngăn của người lái xe, tôi bạo gan kéo Ôn Tinh Trầm bất tỉnh ra khỏi chiếc xe bị phá hủy đang trên bờ vực phát nổ.

Mặt anh ấy đầy m.á.u, cho đến khi anh được cấp cứu trong bệnh viện, tôi mới nhìn rõ gương mặt của anh.

Anh vậy mà lại là đàn anh năm cuối học cùng trường với tôi, anh đã xuất hiện trên bức tường tỏ tình quanh năm.

Về sau, chúng tôi quen biết và yêu nhau.

Vào năm cuối Đại học, gia đình tôi phá sản, mẹ tôi bị đau tim mà qua đời, cha tôi bị ngã cầu thang và trở thành người thực vật.

Trong khoảng thời gian u ám đó, Ôn Tinh Trầm từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh làm bạn với tôi.

Sau khi tốt nghiệp, vì để cho tôi có cảm giác an toàn, anh đã ngay lập tức cầu hôn tôi.

Tôi nói rằng tạm thời tôi không muốn có con trong thời gian này, anh vẫn rất tôn trọng tôi.

Ôn Tinh Trầm tuyệt đối có thể được coi là một người bạn đời hoàn hảo, khi tôi kết hôn với anh ấy, tôi thậm chí không cần phải lo lắng về việc đối phó với quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ chị em dâu.

Anh ấy là một đứa trẻ mồ côi, đã dành cho tôi tất cả tình yêu và sự dịu dàng của anh ấy.

Xuất phát từ tình cảm, tôi nên tin tưởng anh ấy, nhưng về mặt lý trí, mối quan hệ giữa anh ấy và Ôn Lạc Sa không có đơn giản như vậy.

9.

Ôn Tinh Trầm nói rằng anh ấy phải giải quyết công việc của công ty, để tôi một mình về nhà trước.

Sau khi trở về phát hiện cửa đã bị chặn bởi một vị khách không mời.

Người hàng xóm sống ở sát vách, Lâm Trạch Khê.

Tiểu tử* này có gương mặt cún con và cơ thể của một con chó sói mà người ta thường nói khi lướt Internet.

* Tiếng gọi người nhỏ tuổi: tiểu tử 小子 (người còn trẻ tuổi).

Mỗi khi chúng tôi gặp nhau trong thang máy của chung cư, hắn sẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý với tôi.

Tôi luôn có cảm giác anh chàng này đang trêu chọc mình, nhưng tôi không có chứng cứ.

Xét cho cùng, với ngoại hình và khả năng mua nhà ở khu vực này khi còn trẻ, làm sao hắn có thể yêu một người phụ nữ đã có gia đình và có tướng mạo bình thường như tôi được?

“Có chuyện gì sao?” – Tôi bất lực* hỏi.

* Nguyên văn là “hữu khí vô lực”.

Lâm Trạch Khê sờ cằm, lo lắng nhìn tôi, “Chị, chị gặp khó khăn gì sao?”

(Đoạn này Lâm Trạch Khê gọi Nam Sơ là “tỷ” thật)

Tôi liếc hắn một cái, “Sao? Anh muốn giúp tôi?”

Ai ngờ tên tiểu tử này cười hí hửng, thế mà lại đồng ý, “Được, cho tôi ba ngày.”

Tôi nhíu mày, không có tâm trạng nói chuyện với hắn, đi vòng qua hắn, định mở khóa cửa.

Lâm Trạch Khê đút thẻ vào túi tôi với tốc độ cực nhanh.

Thừa dịp tôi chưa kịp nổi giận, hắn đã nhanh như chớp vào phòng bên cạnh.

Tôi lấy tấm thẻ đó ra, là một tấm danh thiếp.

Thám tử tư?

Ma xui quỷ khiến thế nào, thay vì ném tấm danh thiếp này vào thùng rác, tôi lại nhìn chằm chằm vào dãy số và âm thầm thêm chúng vào danh bạ điện thoại.

Vào buổi tối, Ôn Tinh Trầm và tôi vây quanh bàn ăn dùng bữa tối.

Tựa như trong lúc vô tình, tôi hỏi anh: “Anh đã mời đến một y tá?”

Chiếc thìa trong tay Ôn Tinh Trầm cọ vào đĩa sứ, phát ra âm thanh ma sát chói tai.

Một lúc sau, Ôn Tinh Trầm mới trả lời: “Cô ấy đã xuất viện rồi, sau này sẽ không quấy rầy em nữa, đừng lo lắng.”

Nếu cô ấy không đến làm phiền tôi, vậy khẳng định sẽ đi làm phiền anh.

Một người bị hại đương nhiên chiếm vị trí cao về mặt đạo đức, huống hồ, cô ấy rõ ràng là có ý với anh.

Tiếp đó, anh dường như là đang chột dạ, giải thích cho tôi tất cả về số tiền đã tiêu trong thẻ.

Dù sao đó cũng là tài sản chung của vợ chồng tôi.

Trong đó, không bao gồm tiền thuốc men, tổng cộng 1,8 triệu NDT đã được trả cho Ôn Lạc Sa.

Khá thái quá.

Tay và chân của Ôn Lạc Sa đều ổn, chỉ bị chấn động não và gãy xương nhẹ.