Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ

Chương 7



19.

Ôn Tinh Trầm co chân lao về phía tôi.

Người đàn ông mặc đồ đen phát ra một tiếng cười khó hiểu, đồng thời lao về phía Ôn Lạc Sa.

Ôn Lạc Sa nghẹn ngào hét lên, ánh mắt không thể tin nhìn Ôn Tinh Trầm.

Khi Ôn Tinh Trầm lao đến chỗ tôi, trùng hợp tôi đã tháo được dây thừng, tránh bàn tay muốn đỡ của anh ấy, đứng vững trên mép mái nhà.

Khi đó, Ôn Lạc Sa đã bị con dao của người đàn ông mặc đồ đen đè lên cổ.

Giờ phút này, thay vì sợ hãi đối mặt với cái c.h.ế.t, trong mắt cô ấy tràn ngập hận ý.

“Ôn Tinh Trầm, anh dám?”

“Năm đó anh g.i.ế.t người, em thay anh gánh tội, ngồi tù 8 năm, khắp người mang thương tích, thậm chí vĩnh viễn mất đi quyền làm mẹ.”

“Em vì anh mà đã bỏ ra tất cả những gì em có thể, nhưng anh lại mất trí nhớ và kết hôn với người khác.”

“Những điều này em đều tha thứ cho anh rồi, nhưng giữa em và cô ấy, anh lại lựa chọn để cho em đi c.h.ế.t sao?”

“Tốt, rất tốt.”

Ôn Lạc Sa dở khóc dở cười, trong mắt tràn đầy kiên định.

“Bởi vì anh, cuộc sống của em đã nát rồi, nếu đã như vậy, em sẽ để cho anh vĩnh viễn không quên em!”

Ôn Lạc Sa điên cuồng cười to, bỗng đẩy người đàn ông mặc đồ đen ra, duỗi tay ra, hướng về phía sau ngã thẳng xuống. (Tay không phải bị trói lên rồi sao? – Đây là lời của tác giả nha)

Cô ấy giống như một con bướm, rơi xuống từ giữa không trung.

Ôn Tinh Trầm hai mắt đỏ bừng, anh cực kì kích động, lẩm bẩm nói: “Được... Anh nợ em cái gì, đều trả lại cho em.”

Vừa dứt lời, Ôn Tinh Trầm cũng không chút do dự từ bên cạnh tôi nhảy xuống.

“Đông” một tiếng, vở kịch hoang đường đã hạ màn.

Người đàn ông mặc đồ đen cầm dao tiến về phía tôi, dưới chân tôi bất động, tôi không có ý định chạy trốn, tôi lặng lẽ nhìn hắn đến gần.

Hắn cởi mũ và tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt cún con của mình.

Lâm Trạch Khê vẫn giống như trước đây, cười với tôi một cách ngây thơ.

“Chị, làm sao chị nhận ra?”

(Đoạn này tiếp tục gọi “tỷ tỷ” nè)

“Tôi không nhận ra.” – Tôi thành thật xòe hai tay ra, “Tôi chỉ là đang đánh cược với sự chính trực của một kẻ sát nhân mà thôi.”

Nhưng thật ra tôi cảm thấy được, hắn không có ý định g.i.ế.t tôi.

Lâm Trạch Khê không biết nên khóc hay cười, sự nhẹ nhõm chợt lóe lên trong mắt hắn.

“Cảnh sát sẽ sớm tới đây. Vào khoảng thời gian cuối cùng, tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện, cô có muốn nghe không?”

20.

Tôi ngồi trên mép mái nhà với Lâm Trạch Khê, tận hưởng làn gió hơi se lạnh từ trên cao.

Cuối cùng từ miệng Lâm Trạch Khê, tôi đã biết về quá khứ giữa Ôn Tinh Trầm và Ôn Lạc Sa.

Ôn Tinh Trầm, Ôn Lạc Sa và Lâm Trạch Khê lớn lên trong cùng một trại trẻ mồ côi.

Cô gái trẻ Ôn Lạc Sa luôn thích Ôn Tinh Trầm, nhưng anh chỉ coi cô ấy là em gái.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ham muốn chiếm hữu của Ôn Lạc Sa đối với Ôn Tinh Trầm đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có.

Trong cô nhi viện, không thể nghi ngờ, Ôn Lạc Sa chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất.

Có một cậu bé tên Lâm Tư luôn ngưỡng mộ cô ấy, trở thành một phần trong vở kịch của Ôn Lạc Sa theo đuổi Ôn Tinh Trầm.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Ôn Lạc Sa cố tình quyến rũ Lâm Tư và phát sinh quan hệ với anh ta.

Nhưng sau khi Ôn Tinh Trầm đi ngang qua, Ôn Lạc Sa cố tình kêu cứu.

Ôn Tinh Trầm cho rằng Ôn Lạc Sa đã bị ai đó c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p, trong bóng tối không thấy rõ mặt, hai thiếu niên vật lộn, Ôn Tinh Trầm lỡ đánh c.h.ế.t Lâm Tư.

Không ai trong số họ chú ý, ở một góc hẻo lánh, có một cậu bé đã chú ý đến toàn bộ quá trình.

Cậu bé đó là Lâm Trạch Khê.

Về sau, Ôn Tinh Trầm nhận được thư mời nhập học của một trường danh tiếng, Ôn Lạc Sa thành tích không tốt nên tự nguyện gánh tội thay.

Bởi vì là quan hệ với trẻ vị thành niên, lại thêm Ôn Lạc Sa đã buộc tội Lâm Tư h.i.ế.p d.â.m.

Đó là một vụ n.g.ộ s.á.t, cộng với mức độ tự vệ quá mức nhất định, cô ấy chỉ bị kết án 8 năm tù.

Lâm Trạch Khê được nuôi dưỡng dưới sự chăm sóc của Lâm Tư, nên từ khi còn nhỏ, hắn đã gieo mầm hận thù.

Hắn không thể chấp nhận việc tên sát nhân bỏ trốn dễ dàng như vậy.

Vì vậy, Lâm Trạch Khê đã lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe cộ khi hắn trưởng thành, cũng chính là khi Ôn Tinh Trầm học năm ba đại học năm đó.

Nhưng hắn không ngờ, Ôn Tinh Trầm, một kẻ tọc mạch, lại được tôi cứu.

Ôn Tinh Trầm đã mất đi một phần ký ức trong vụ tai nạn xe cộ đó, thoát khỏi vũng lầy trong quá khứ, có được tình yêu và sự nghiệp.

Lúc này Lâm Trạch Khê án binh bất động, bởi vì hắn biết, Ôn Lạc Sa, cái kẻ điên cố chấp đó, sau khi ra tù tuyệt đối sẽ không buông tha Ôn Tinh Trầm.

“Xin lỗi vì đã để cô bị cuốn vào.”

“Mấy năm nay tôi tán tỉnh cô, cố ý dọn đến ở cạnh nhà cô, tất cả là vì để chia rẽ cô và Ôn Tinh Trầm.”

“Chỉ là không ngờ rằng tôi đã đánh giá quá cao sức hút của chính mình.”

Lâm Trạch Khê lắc đầu mỉm cười.

Thành thật mà nói, lượng thông tin này khá lớn, tôi cần phải từ từ mới có thể tiếp nhận được.

Tôi không trả lời hắn.

Lúc này, tiếng xe cứu thương gấp gáp vang vọng trong khu vực nhà máy, kèm theo tiếng còi gào thét của xe cảnh sát.

Lâm Trạch Khê không hề phản kháng, ngoan ngoãn bị áp giải vào xe cảnh sát.

Tôi đi theo lên xe cảnh sát, trước khi rời đi, tôi liếc nhìn khu nhà máy bỏ hoang phía sau.

Tầng lầu không cao, chỉ có bốn tầng.

21.

Khi Ôn Tinh Trầm và Ôn Lạc Sa ngã xuống, họ tình cờ va phải tấm vải che mưa, có tác dụng giảm xóc.

May mắn thay, anh ấy đã không c.h.ế.t.

Bất hạnh là, chân đã bị gãy.

Trong bệnh viện, tôi nói với Ôn Tinh Trầm rằng đứa trẻ đã bị phá bỏ trước khi tôi đệ đơn ly hôn.

Ôn Tinh Trầm mặt như tro tàn, phòng bên cạnh, tiếng la khóc của Ôn Lạc Sa đinh tai nhức óc.

Ánh mắt chúng tôi đối mặt với nhau, một người bình tĩnh, một người bi thương.

Kỳ thực trong lòng chúng tôi đều biết rất rõ, Ôn Lạc Sa giống như g.i.ò.i trong xương, quãng đời còn lại bọn họ đều sẽ dây dưa không ngớt.

Ngay cả khi tôi đã biết ẩn tình, có một số chuyện không thể quay trở về được.

Ôn Tinh Trầm cuối cùng cũng đồng ý ly hôn, nhưng thay vì ký vào bản thỏa thuận ly hôn mà tôi mang theo, anh ấy lại soạn thảo một bản mới.

Anh ấy chỉ cần 20% tài sản sau khi kết hôn, phần còn lại sẽ chia cho tôi.

Trong những năm qua, anh ấy đã làm việc chăm chỉ không ngủ không ăn, và khối tài sản mà anh ấy tích lũy được thật đáng kinh ngạc.

Tôi không già mồm nói mấy lời đạo đức giả, ký thỏa thuận một cách vui vẻ.

Ôn Tinh Trầm dường như hiểu rằng đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Anh nhìn thật sâu vào mặt tôi, như muốn khắc ghi tôi vào trong tim.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi lại đi một chuyến đến nhà tù.

Lâm Trạch Khê bị nghi ngờ cố ý g.i.ế.t người không thành, tội bắt cóc, bị kết án 10 năm tù.

Cách song sắt, Lâm Trạch Khê cười sảng khoái.

Hắn buông bỏ chấp niệm, hoàn thành báo thù, nụ cười lúc này rất chân thành.

Tôi kể cho hắn nghe kết cục của Ôn Tinh Trầm và Ôn Lạc Sa, Lâm Trạch Khê mười phần cảm kích.

Trước khi tôi đi, hắn khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp không nghe rõ nhưng vẫn lọt vào tai tôi rõ ràng.

“Chị, có phải em đã làm sai điều gì...”

Câu hỏi này, tôi không có cách nào đưa ra đáp án.

HOÀN CHÍNH VĂN.