Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 1



Đời như không gặp nhau

*

"Ôi, sao trời lại bắt đầu mưa vậy?"

Hòn đảo nhỏ ở thành phố ven biển phía Nam được bao phủ bởi mây, sương mù và cơn mưa lất phất. Bên một bức tường trong ngõ, một cô gái trẻ thấp giọng phàn nàn, rồi lập tức mở chiếc ô màu đen đang cầm trên tay còn chưa kịp lau khô ra, bước nhanh hai bước đưa cho người phụ nữ đĩnh đạc trước mặt mình.

Người phụ nữ mang khẩu trang, mặc áo khoác cashmere màu đen tối giản, quần vest trắng và bốt Chelsea nâu, đầu hơi cúi xuống, đang viết gì đó trên điện thoại bằng bút stylus khi bước đi.

Nghe trợ lý Quản Thanh phàn nàn, người phụ nữ cất điện thoại vào túi, đưa tay cầm lấy ô, hơi nghiêng cán ô rồi chia ô cho người bạn thấp hơn mình một chút.

"Vào mùa hoa mai trời mưa rất to. Miền Nam mưa là như thế này, lúc mưa lúc tạnh." Cô giải thích bằng giọng nhẹ nhàng. Mặt mày lạnh lùng, nhưng cả người lại mang đến cho người khác cảm giác dễ gần.

Giống như trận tuyết đầu mùa sạch sẽ vào cuối đông, mang một cảm giác lạnh lẽo, dịu dàng trái ngược.

Một khán giả yêu thích Bạc Tô từng miêu tả vẻ ngoài của cô như chiếc bình hoa mận tráng men trắng thanh nhã và sang trọng nhất thời nhà Tống, giản dị, không se sua, xa cách kiêu ngạo, nhưng vẫn uyển chuyển, mềm mại, thanh nhã và trầm lặng.

Chỉ cần đứng đó, dường như mọi ánh hào quang đều tự tụ tập lại.

Quản Thanh cũng từng đưa ra nhận xét tương tự với cô, nhưng cô chỉ không đồng tình, cho rằng khen ngợi quá đáng, nhưng Quản Thanh lại cho rằng có lý.

Không quá lời khi nói rằng ngay cả ở một nơi như Đài truyền hình Bắc Thành, nơi tinh hoa hội tụ rực rỡ, mà vẻ ngoài của cô Bạc của cô ấy vẫn rất đặc biệt.

Tuy nhiên, với tư cách là người dẫn chương trình, rõ ràng Bạc Tô thích được đánh giá dựa trên năng lực chuyên môn hơn là vẻ bề ngoài.

"Trước đây cô Bạc từng đến phương Nam rồi sao?" Quản Thanh tò mò hỏi.

Cô ấy được tuyển vào đội của Bạc Tô vào năm ngoái sau khi Bạc Tô có ý định chuyển từ người dẫn chương trình thuần túy sang nhà sản xuất nên không biết nhiều về hành trình cụ thể trước đây của Bạc Tô.

"Bạc lão sư nhà các cô hình như đã sống ở miền Nam được một thời gian rồi thì phải?" Đạo diễn phim tài liệu Thu Nguyên, người cùng phe với Bạc Tô nói với cô ấy. Cô ấy quên mất cuộc phỏng vấn mình đã xem về Bạc Tô.

Điều kỳ lạ là cô ấy đã đọc rất nhiều báo cáo về Bạc Tô trước khi cô ấy và Bạc Tô trở thành bạn bè, nhưng cô ấy không biết là do báo cáo không đề cập đến hay vì cô ấy không để ý nhiều, giờ phút này cô ấy không nhớ chính xác lúc nhỏ Bạc Tô sống ở thành phố phía Nam nào.

Có những đỉnh núi mơ hồ nhô lên giữa đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của Bạc Tô, rồi nhanh chóng biến mất. Cô bình tĩnh trả lời: "Ừm, trước mười tám tuổi."

Không cho Thu Nguyên và Quản Thanh có cơ hội đặt câu hỏi, cô hơi nâng vành ô lên, nhìn con hẻm phía trước có đèn cùng những chiếc ô trôi nổi, rồi đề nghị: "Trời cũng tối rồi. Tìm một chỗ trú mưa và ăn nhé. Hôm nay chỉ đến đây thôi, phải không?"

"Ừm ừm ừm." Sự chú ý của Thu Nguyên đột nhiên chuyển hướng. Cô ấy đã bị mưa gió ẩm ướt ở miền Nam thổi rất lâu.

Cô ấy nhìn quanh rồi chỉ vào căn biệt thự cổ ở góc ngõ như tìm được một lục địa mới và nói: "Chúng ta đi đến quán Chu Đạo trước mặt ăn đi. Trước khi đến đây, tôi tình cờ xem qua hướng dẫn trên Tiểu Hồng Thư, thấy rằng một blogger ẩm thực mà mình đang theo dõi đã giới thiệu nhà hàng này, nói là ẩm thực Lộ Thành khá ngon, có thể thử xem." Cô ấy rất hào hứng, háo hức muốn thử đến mức trông như sắp chảy nước miếng.

Trong mắt Bạc Tô ánh lên ý cười, trêu cô ấy: "Cô đến đây để giúp tôi thu thập thông tin, hay đến để du lịch thế?"

Thu Nguyên tự tin nói: "Có thể kiêm được cả hai mà, sao lại phân biệt rõ như vậy làm gì?" Cô ấy là một nhà làm phim tài liệu, phẩm chất nghề nghiệp của cô ấy là trân trọng mọi cơ hội và từng phút trải nghiệm mà cuộc sống mang lại cho bản thân.

Bạc Tô mỉm cười: "Nếu mùa thứ hai của 《Ẩm thực ở muôn nơi》được quay tại Bành Đảo, nhớ phải chi nhiều kinh phí hơn cho 《Sơn Thủy Chi Gian》đấy."

Thu Nguyên làm ra bộ dáng chị chị em em, chọc chọc cánh tay cô: "Ôi chao, cô Bạc không được nể nang cho lắm nhỉ?"

Bạc Tô bị chọc cười, Quản Thanh, nhiếp ảnh gia và đạo diễn phía sau cũng cười theo.

"Vậy chúng ta đi đến tiệm phía trước nhé?" Bạc Tô quay người lại, hỏi ý kiến ​​của bọn họ.

Không ai phản đối nên cả nhóm vừa nói vừa cười, đi về phía Nhà bếp tư nhân Chu Đạo trong đêm mưa phùn.

Nhà bếp tư nhân Chu Đạo nằm trong một biệt thự ba tầng kiểu châu Âu cổ ẩn sau bức tường hoa thịnh vượng, tường ngoài của biệt thự cổ được làm bằng gạch đỏ trong suốt, trên sân thượng hình vòm bao quanh phía trong, có những hàng cây xanh tươi xòe cành lá ra phía ngoài, tô điểm cho những quả pháo màu cam sáng bám trên tường, mang phong cách khá cổ điển và đặc trưng của Lộ Thành.

Biệt thự cổ chiếm diện tích nhỏ, từ tường đến phần chính của biệt thự chỉ cách một đoạn ngắn, đứng trong tường nhìn về phía trước có thể thấy những cột La Mã đặt ở hành lang biệt thự phân cách hình ảnh. Những bức ảnh chụp về biệt thự và cửa hàng này sẽ là một bố cục tuyệt vời.

Nhiếp ảnh gia không khỏi ngứa tay chụp ảnh, Thu Nguyên cũng giơ điện thoại di động lên chụp. Bạc Tô đứng bên cạnh, cầm ô che mưa cho cô ấy.

Cô không có hứng thú chụp ảnh, chỉ thản nhiên nhìn về phía trước.

Trong cánh cửa gỗ tối màu khép hờ của biệt thự cổ phía trước, ánh sáng vàng mờ ảo xuyên qua lớp kính trên cửa, tỏa ra bầu không khí ấm áp. Bạc Tô không nhìn thấy cách trang trí cụ thể của cửa hàng, chỉ có thể nhìn thấy một bàn đặt hàng bằng gỗ đơn giản, trang nhã trong cửa và một người phụ nữ trẻ tuổi, cao gầy đứng cạnh chiếc ô ngoài cửa.

Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và thanh nhã, cô ấy mặc một chiếc áo len màu đen bó sát, nửa cổ cao, váy màu nâu nhạt, tuy gầy nhưng duyên dáng, mái tóc dài màu nâu sẫm hơi xoăn, góc nghiêng hướng về phía Bạc Tô trắng trẻo như phát sáng.

Bạc Tô không khỏi nhìn lại lần nữa.

"Được rồi, đi thôi." Thu Nguyên chụp một bức ảnh ưng ý, cất điện thoại di động, gọi mọi người về phía trước, bước vài bước lên hành lang có mái hiên để che mưa.

Bạc Tô chậm rãi đi theo, đang định đóng ô lại, phủi đi những hạt mưa không tồn tại tên trên tay áo, người phụ nữ đứng trước bệ đỡ ô đang lấy ô ra bỗng nhiên đứng thẳng lên.

Cô ấy quay người lại đối mặt với Bạc Tô, để lộ toàn bộ gương mặt.

Mặt mày thanh tú, đôi mắt ngấn nước, đôi môi không cười nhưng trông tươi sáng giống như những mỹ nhân chỉ có thể tưởng tượng ra trong mưa bụi triền miên phía nam sông Dương Tử. Không quá đẹp đến nghẹt thở nhưng lại có vẻ đẹp trong trẻo, ngọt ngào mềm mại khiến người khác không thể giải thích rõ ràng hay rời mắt.

Dường như ngay cả những khuyết điểm, khuyết điểm nhỏ nhất cũng là một phần tạo nên vẻ đẹp của cô ấy.

Tim Bạc Tô bỗng ngừng đập.

Trong khoảnh khắc, thế giới dường như yên tĩnh lại, tiếng mưa gió và tiếng cười của người qua đường đều bị át đi trong tiếng gầm dữ dội, trầy trật của trái tim cô.

Hàng mi cô run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Những hạt mưa ngưng tụ trên chiếc ô dần lăn xuống giữa các nàng theo hướng sườn ô chuyển động nhẹ, tích tắc, nổ tung.

Bỗng dưng Bạc Tô cảm thấy có chút nóng, có chút lạnh.

Người phụ nữ đối diện rõ ràng sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh rời mắt, nói với giọng điệu bình thường: "Xin chào, mời vào trong." Sau đó, nàng tránh đường, mở ô ra, tỏ vẻ như không liên quan gì đến mình, muốn rời đi.

Cơn gió không biết từ đâu thổi vào hành lang, khiến lỗ hổng lớn trong trái tim cô gầm lên.

Bạc Tô cầm lòng chẳng đặng mở miệng: "Khương Dư Sanh."

Giọng nói khàn khàn, khô khốc, khiến người khác sợ hãi.

Người phụ nữ đang định đi ngang qua cô cuối cùng cũng dừng lại, cầm ô, quay người nhìn cô, không phân định được vui buồn.

Ánh mắt nàng bình tĩnh, như thể không hề ngạc nhiên hay oán hận một chút nào.

Bạc Tô không biết mình muốn nói gì, cô muốn hỏi nàng 'em vẫn luôn ở Bành Đảo sao?' nhưng cô biết điều này hoàn toàn không thể. Cô muốn hỏi 'em đến đây để du lịch à?', nhưng nghĩ đến câu nói 'xin chào, mời vào trong' vừa rồi, cộng với chiếc túi giao hàng có logo Chu Đạo nàng đang cầm trên tay, biết rằng không phải như vậy. Cô còn muốn hỏi...

Trước khi kịp hiểu ra vấn đề, ánh mắt cô vô tình va vào tay phải đang cầm cán ô của Khương Dư Sanh—— Trong số những ngón tay mảnh mai hơi thu vào trong, vị trí ngón út trống rỗng, thiếu một đoạn.

Trái tim của Bạc Tô đột nhiên thắt lại.

"Bà chủ, chị Trang vừa gọi điện bảo chị mang đồ ăn nhẹ theo." Một nhân viên đuổi theo ra cửa, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Trên gương mặt bình tĩnh của Khương Dư Sanh hiện lên một nét như mềm mại. Nàng nhận lấy túi giấy được nhân viên bán hàng đưa cho, nhiệt tình đáp: "Ừm, tôi biết rồi."

Nhân viên nói với nàng xong, nhìn thấy khách đang đợi ngoài cửa, lập tức nhanh trí chào đón: "Có bao nhiêu khách vậy? Mời vào trong."

Thu Nguyên, người đang đọc không khí nhưng không ngắt lời, cuối cùng cũng lên tiếng trả lời: "Năm người, ở đây có phòng riêng không?"

Nhân viên trả lời: "Có ạ, phòng cạnh cửa sổ tầng ba còn trống, tôi sẽ dẫn cô lên."

Bạc Tô ngoảnh mặt đi.

Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào ngón tay út của Khương Dư Sanh. Cô mấp máy môi, định mở miệng nói, nhưng Khương Dư Sanh không cho cô thêm thời gian nữa, xoay người, cầm một chiếc ô trong suốt, bước thẳng vào trong ánh sáng rã rời.

Bạc Tô đứng chết trân tại chỗ, năm ngón tay dần co lại.

"Cô Bạc?" Quản Thanh thăm dò gọi.

Bạc Tô lấy lại tinh thần.

"Đi, chúng ta lên thôi." Cô rũ mắt, thu ô lại rồi lại ngước mắt lên, giống như nữ MC điềm tĩnh thường ngày của Đài truyền hình Bắc Thành.

Thu Nguyên tò mò: "Gặp lại người quen sao?"

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người có thể khiến Bạc Tô mất hồn như thế này kể từ khi quen biết Bạc Tô lâu như vậy.

Bạc Tô im lặng, chỉ nói: "Không, nhận nhầm người thôi."

"À." Thu Nguyên kéo dài giọng, bán tín bán nghi: "Cô ấy xinh đẹp thật đấy, gương mặt ấy cũng đủ đâm người khác đó."

Bạc Tô không có ý định giải thích nữa.

Cô biết mình không nhận nhầm người.

Cô cũng biết Khương Dư Sanh cũng nhận ra mình.

Chỉ là, rõ ràng Khương Dư Sanh không muốn nhận ra cô.

Đời như không gặp lại sao?

Cô quay lưng lại, nhét chiếc ô vào trong ống mà Khương Dư Sanh vừa lấy ô ra, động tác chậm rãi, ánh mắt trầm lắng.

Cô không biết, có phải gió đã khẽ đưa câu trả lời của cô đến bên tai Khương Dư Sanh hay không, nhưng Khương Dư Sanh đang đi dưới mưa cũng dừng lại một giây. Không hiểu là nghe rõ hay chỉ đang làm ngơ, nàng chợt nở một nụ cười tự giễu.

Đúng là trước sau vẫn như vậy.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.