Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 17



Tại sao lại không tìm thấy QQ của em?

*

"Ừm." Khương Dư Sanh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nhìn cô, bình thản hỏi: "Chị xong chưa?"

Như thể cuộc trò chuyện xa lạ giữa hai người sau lần gặp gỡ ở quán cà phê ngày hôm đó chưa từng tồn tại, và như thể cả hai đều chưa từng quan tâm đến việc nàng xóa tài khoản WeChat của Bạc Tô.

Bạc Tô gật đầu: "Rồi." Cô mở cửa, quay lưng lại, nhảy ra sau hai bước đến chiếc xe lăn tựa vào tường, cầm lấy chiếc khẩu trang treo trên móc rồi ngồi xuống.

Khương Dư Sanh tự nhiên đi theo cô, bước vào phòng cô. Không có bất kỳ quan sát dư thừa nào, nàng quay lưng lại, đứng sau Bạc Tô, nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn.

Sau khi Bạc Tô mang khẩu trang, điều chỉnh tư thế ngồi ổn định, cô muốn đẩy bánh xe về phía trước, nhưng một lực kéo nhẹ ở tay cầm đã ngăn chuyển động về phía trước của xe lăn. Không khí yên tĩnh trong giây lát, Bạc Tô chưa kịp quay lại nhìn, nàng đã bước đi, đẩy cô ra khỏi phòng.

Bạc Tô buông ngón tay ngọc trên vòng bánh xe ra, dừng lại một chút rồi đặt trở lại chân.

Sau khi đóng cửa, cả hai đi thang máy, qua sảnh của Thính Phong B&B, im lặng đi về phía Trung tâm nghệ thuật Bành Đảo.

Khương Dư Sanh không muốn nói chuyện, Bạc Tô cũng không làm phiền nàng.

Cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của nàng, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm, săn sóc trong đấy.

Nàng đẩy đầy vững vàng, cũng rất cẩn thận, cố gắng tránh những góc mà chân có thể dễ va vào, đồng thời chọn con đường xa hơn một chút nhưng bằng phẳng và ít đông đúc hơn.

Dần dà, bầu trời càng lúc càng tối, hoàng hôn không còn hồng cam như thường lệ mà là một đám mây đen dày đặc, khí thế kinh người, tựa như một trận mưa lớn sắp rơi.

Rốt cuộc Khương Dư Sanh cũng mở miệng nói: "Chắc phải mang theo ô rồi."

Bạc Tô nói: "Có vẻ vậy." Dừng một chút, cô nói thêm: "Không sao đâu, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi."

Cả hai đều đến khu vực này hơn một lần, đều quen thuộc với nó cho dù có đi bằng con đường nào.

Khương Dư Sanh mơ hồ trả lời: "Ừm."

Bạc Tô cảm ơn: "Hôm nay phiền em rồi, cảm ơn em."

Khương Dư Sanh thản nhiên: "Không cần, tôi cũng đi."

Buổi hòa nhạc này được tổ chức bởi một dàn nhạc giao hưởng không quá nổi tiếng, nhưng có một số đoạn trong đó mà cả hai đều khá thích.

Sau lần đầu tiên các nàng bốn tay chơi bản solo piano của một trong những bản nhạc, Khương Dư Sanh nghiêng đầu hỏi Bạc Tô: "Chị ơi, âm nhạc thú vị quá, nếu sau này em muốn làm nghệ sĩ dương cầm thì còn kịp không?"

Khi đó, trong mắt nàng lấp lánh những vì sao và một sự ngây thơ như chưa từng bị thế giới tổn thương nặng nề.

Bạc Tô bình tĩnh đáp: "Kịp."

Là lời nói thật, không phải chiếu lệ.

Khương Dư Sanh đã học piano và khiêu vũ từ năm 11 tuổi. Khương Mi thấy Bạc Tô học, giành được giải thưởng trong các cuộc thi lớn của giới trẻ nên đâm ra ghen tị, nghĩ đến việc đầu tư vào con gái mình, nên đã bảo Bạc Lâm đăng ký cho Khương Dư Sanh, mỗi tuần đều đi học cùng Bạc Tô.

Dù gì cũng chả phải tiền của bà ta.

Khương Dư Sanh học muộn nhưng dù là piano hay múa thì nàng đều rất có năng khiếu, học rất giỏi.

Bạc Tô đã hơn một lần nghe thấy giáo viên huấn luyện cảm khái Khương Dư Sanh là một cô gái ngoan, eo nhỏ chân thon, những ngón tay thon thả của nàng cũng được sinh ra để múa và đánh đàn.

Tiếc là nhận ra muộn quá.

Bạc Tô không nghĩ vậy.

Cô đã chứng kiến ​​Khương Dư Sanh không ngừng ép chân trong nước mắt, cũng từng nhìn thấy Khương Dư Sanh tập đàn mỗi ngày, cô biết nàng khắc khổ, kiên trì đến nhường nào. Cô tin rằng chỉ cần Khương Dư Sanh thực sự muốn thì bất kể nàng bắt đầu từ khi nào, với khả năng của mình, nàng đều có thể làm được.

Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến ngón tay út bên phải của Khương Dư Sanh, trái tim cô như muốn rơi xuống gầm giường lạnh lẽo.

Mọi chủ đề liên quan đến âm nhạc đều khiến cô khó bàn luận.

Cô không nói nữa, Khương Dư Sanh cũng vậy. May mắn thay, Trung tâm Nghệ thuật quả thực cách đó không xa, sau một khoảng thời gian im lặng không lâu, họ đã đến Trung tâm Nghệ thuật.

Buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu. Các nàng đến sớm, trong phòng hòa nhạc cũng không có nhiều khán giả, ghế của Bạc Tô ở hàng đầu tiên, đối diện trực tiếp với cửa trước của phòng hòa nhạc, đẩy xe lăn vào cũng không quá bắt mắt.

Khương Dư Sanh đỡ Bảo Tô ngồi xuống ghế, sau khi đẩy xe lăn đến vị trí nhân viên chỉ định, nàng nhìn về nơi mình phải ngồi, đứng đó vài giây rồi đi về phía Bạc Tô, ngồi xuống chiếc ghế trống ban đầu dành riêng cho nhân viên của cô.

Buổi hòa nhạc không có quy mô lớn và thời lượng không dài, kết thúc đúng giờ sau 90 phút.

Khương Dư Sanh và Bạc Tô không đứng dậy ngay mà cố tình tránh xa đám đông, đợi cho đến khi mọi người trong phòng hòa nhạc gần như đi hết rồi mới rời đi.

Bất ngờ thay, hội trường của hội bên ngoài phòng hòa nhạc vẫn ồn ào và chật kín người không thể rời đi—— Quả nhiên, bên ngoài trời đang mưa to, nhiều người không mang theo ô.

Khương Dư Sanh và Bạc Tô cũng bị buộc phải ở lại.

Họ đứng ở một góc vắng vẻ nhất, nhìn mưa tầm tã ngoài bức tường kính, lặng lẽ lắng nghe.

Bạc Tô nhìn Khương Dư Sanh phản chiếu trong ánh sáng trên tường kính.

Khương Dư Sanh không biết cô đang nghĩ gì, nhìn mưa rơi ngoài tường với vẻ mặt dịu dàng.

Bạc Tô chợt nhớ rằng có một khoảng thời gian ở trường trung học, Khương Dư Sanh thích văn xuôi của Dư Quang Trung, một trong số đó có tên là《Nghe mưa lạnh rơi》. Lúc đó, nàng cực kỳ mê muội, những đêm mưa không sấm chớp, nàng thích đứng bên cửa sổ như bây giờ, nhìn ra xa, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi.

Ánh sáng và gió luôn khắc họa gương mặt nàng vô cùng thuần khiết và xinh đẹp.

Một lần chợt nảy ra suy nghĩ, cô còn quay đầu lại năn nỉ nàng đọc thuộc lòng một lần trong tiếng gió và tiếng mưa, muốn cho tâm và tai cùng vui.

Ánh mắt Bạc Tô không khỏi trở nên dịu dàng hơn.

Cô cử động cổ họng khô khốc, hỏi Khương Dư Sanh: "Chị Già Hòa nói hai người gặp nhau ở triễn lãm sách sao?"

Khương Dư Sanh thoáng bình tĩnh lại, đáp: "Ừm."

Lời nói của nàng ít hơn cả việc Kha Vị Minh ngầm đánh giá Bạc Tô, rõ ràng không có ý định nói nhiều với Bạc Tô.

Bạc Tô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vẫn không biết điều, tiếp tục hỏi: "Hai người thường chia sẻ loại sách gì?"

Khương Dư Sanh đành phải quay lại, ánh mắt rơi vào mái tóc đen mượt của Bạc Tô. Năm ngón tay trên lưng ghế vô thức siết chặt, nàng ngước mắt lên chuẩn bị trả lời, bỗng dưng một giọng nữ ngạc nhiên vang lên bên cạnh nàng, gọi nàng: "Khương Dư Sanh?!"

Khương Dư Sanh quay đầu lại theo phản xạ, nhìn thấy một cô gái trẻ có mái tóc bồng bềnh đến xương quai xanh với vẻ ngạc nhiên đang nhìn mình.

Sau khi cô gái nhìn rõ mặt nàng, lập tức cười tươi, kéo người đàn ông bên cạnh chạy nhanh về phía nàng.

Cô ấy đứng trước mặt Khương Dư Sanh, ngạc nhiên nhìn Khương Dư Sanh, cười nói: "Đúng thật là em rồi!" Nói xong, cô ấy nhìn về phía Bạc Tô đang mang khẩu trang bên cạnh Khương Dư Sanh, lờ mờ hỏi: "Bạc Tô?"

Bạc Tô tháo một dây đeo khẩu trang ra, mỉm cười nhẹ, đáp: "Mạch Đình."

Lúc này, Khương Dư Sanh mới nhận ra cô gái đó là Mạch Đình, bạn thân thời cấp hai và cấp ba của Bạc Tô.

Mạch Đình vui mừng khôn xiết, nói thẳng: "Không ngờ là hai người thật này. Chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

Cô ấy vẫn sang sảng, nhiệt tình giống như trước đây.

Bạc Tô trả lời: "Khoảng mười hai năm."

Mạch Đình oán trách: "Cậu còn dám nói à, cậu sao thế, sao chuyển trường khác thì không dùng QQ nữa, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy."

Bạc Tô vẫn mỉm cười như thường lệ, có một khoảnh khắc đình trệ không thể nhận ra, đáp: "Tôi quên mật khẩu, sau đó không đăng nhập được nữa."

Khương Dư Sanh cười khẩy trong lòng.

Làm sao có thể.

Khi đó các biện pháp chống trộm của QQ gần như giống nhau. Cả nàng và QQ của Bạc Tô đều đã bị hack vài lần, cũng đổi mật khẩu nhiều lần. Lần trước, để tránh quên mật khẩu, cả hai đã chọn cùng một định dạng mật khẩu – Họ tên, con số có tương quan với sinh nhật của cả hai.

Hầu như khó có thể quên trong thời gian ngắn.

Nàng muốn ngó lơ, không muốn nghe Bạc Tô nói gì nữa, Mạch Đình bỗng dưng chỉ nàng: "Bé Tiểu Dư, em cũng quên mật khẩu hả?"

Khương Dư Sanh không kịp chuẩn bị, chớp mắt, xấu hổ cong môi trả lời: "Vâng."

"Lâu không đăng nhập nên quên mất."

Mạch Đình bất lực: "Được rồi, tạm thời tha thứ cho hai người đấy. Vậy sao hai người không về tìm tôi chơi thế, hai người biết không, tôi buồn rất lâu đấy, mỗi ngày đến giờ ăn, tôi lại cảm thấy xung quanh mình chẳng còn ai, trống trải và cô đơn."

Bạc Tô áy nói: "Xin lỗi, tôi bận thích nghi với cuộc sống bên kia nên chưa có thời gian quay về."

Khương Dư Sanh cũng lộ ra vẻ mặt tương tự.

Mạc Đình không phải người nắm mãi không buông. Cô ấy bỏ qua chủ đề này, quan tâm đến Bạc Tô: "Chân sao vậy? Sao thành ra như vậy thế? Hôm đó tôi cũng xem tin tức."

Bạc Tô bâng quơ: "Tôi sơ ý nên bị bong gân, nứt xương một chút, không sao đâu."

Mạch Đình cau mày định nói thêm gì nữa nhưng người đàn ông bên cạnh đã nhắc nhở: "Mưa tạnh rồi."

Lúc này Mạch Đình mới nhớ ra, giới thiệu: "Quên giới thiệu, bạn trai của tôi, Vương Tuấn, tuần sau bọn tôi sẽ kết hôn."

Bạc Tô và Khương Dư Sanh chân thành chúc mừng: "Chúc mừng tân hôn, bách niên giai lão."

Người đàn ông nói đùa: "Cô Bạc, Tiểu Đình trách cô, nhưng tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Tôi quen em ấy đã nhiều năm, từng học cùng lớp với cô và Tiểu Đình, tôi cũng thích Tiểu Đình từ lâu, nhưng khi đó hai người luôn đi cùng nhau, khiến tôi không có cơ hội đến gần. Phải đến khi cô chuyển sang trường khác, Tiểu Đình bơ vơ một mình, tôi mới có cơ hội hỏi han, theo đuổi."

Bạc Tô mỉm cười: "Cũng do cậu nắm được cơ hội thôi."

Mạch Đình ngọt ngào không nói nên lời, trừng mắt nhìn cậu ấy, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lấy ra một tấm thiệp mời từ túi xách, đưa cho Khương Dư Sanh rồi hỏi Bạc Tô và Khương Dư Sanh: "Nếu tiện thì đến uống ly rượu mừng nhé, ở đó cũng sẽ có một vài bạn học khác chung trường cấp ba đấy. Tất nhiên nếu không tiện cũng không sao."

Cô ấy không ép buộc nhưng vẫn hy vọng cả hai có thể tham dự vì tình nghĩa, giống như sự chân thành năm xưa. Khương Dư Sanh và Bạc Tô đều nói: "Nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ đến."

Bởi vì sau khi rời đảo, Mạch Đình và Vương Tuấn cũng có hẹn với gia đình để bàn việc sắp xếp hôn lễ nên bốn người không ở lại sảnh trung tâm nghệ thuật nữa mà đi dọc theo con đường ven biển trò chuyện cho đến khi không còn tìm được con đường cùng hướng nữa mới chia tay nhau.

Sau khi Mạch Đình và Vương Tuấn rời đi, Khương Dư Sanh đẩy Bạc Tô về phía Thính Phong B&B theo hướng ngược lại.

Đó không phải là con đường tỏa ra từ trung tâm thương mại, ngõ ngách ít người, thường chỉ có mỗi Khương Dư Sanh và Bạc Tô, trong yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng xe lăn chạy trên con đường bê tông cũ kỹ này. Nước mưa tụ trên cành lăn theo gân lá, nhỏ giọt xuống sàn bê tông, va vào ngọn tóc của Khương Dư Sanh và Bạc Tô, rồi vai của các nàng.

Hơi ẩm và mát.

Im lặng một lúc lâu, Bạc Tô bỗng mở miệng giải thích: "Không phải chị quên mật khẩu QQ không đăng nhập được, mà là xóa đi."

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, như thể đang ngâm mình trong hơi ẩm mát lạnh.

Khương Dư Sanh thoáng dừng lại, đáp: "Ừm."

Bạc Tô nói: "Sau khi đến Bắc Thành, chị mới biết được một trong những điều kiện mà mẹ đã đồng ý với ông ngoại khi đưa chị về là không còn liên lạc gì với nhà họ Bạc ở Lộ Thành nữa."

Khương Dư Sanh nhớ những lần liên hệ bị cắt như đá chìm đáy biển, cũng không mấy ngạc nhiên.

Nàng đã qua tuổi ngây thơ, hiểu được nỗi trăn trở của mẹ và ông ngoại. Nàng cũng hiểu rất rõ sự đánh đổi của Bạc Tô.

Nàng bình tĩnh nói: "Tôi cũng không quên mật khẩu, không đăng nhập được QQ, tôi cũng xóa đi rồi."

Bạc Tô nói: "Chị biết."

Khương Dư Sanh có chút ngạc nhiên.

Bạc Tô im lặng vài giây rồi nói: "Sau này, chị không tìm thấy QQ của em nữa."

Sau đó, cô có thêm bạn bè nhưng đó không còn là nàng nữa.

Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch.

Nàng vẫn còn nhớ rõ mình đã thất vọng thế nào khi xóa bỏ QQ. Sau đó, Bạc Tô lại tìm tòi QQ của nàng, là để làm gì đây?

Là ý tốt đột ngột, hay để không đối mặt với các bạn cùng lớp, hay sợ bộ dạng tồi tàn của nàng sẽ khiến cô xấu hổ?

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.