Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 6



"Xin lỗi, trượt tay."

*

Đêm đã khuya, đèn dần tắt, cũng là giờ đóng cửa của nhà hàng tư nhân Chu Đạo. Bạc Tô lại đi đến cửa.

Lần này, không chỉ có nhân viên cửa hàng sửng sốt, Khương Dư Sanh cũng ngạc nhiên.

Dưới ánh mắt rực lửa của mọi người, Khương Dư Sanh đưa chìa khóa cửa hàng cho Trì Kỳ, nói với mọi người "vất vả rồi, ngủ ngon nhé" rồi lại cùng Bạc Tô bước ra khỏi Chu Đạo.

Vẫn là con dốc dài và hẹp đó.

Không có gió hay mưa, mọi thứ đều yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sóng biển cách đó không xa đầy rõ ràng, đánh vào không khí tĩnh lặng giữa cả hai.

Bạc Tô lên tiếng trước, cô nói: "Chị muốn nhờ em một việc."

Hương thơm mát lạnh xộc vào mũi, nhẹ nhàng, có phần dễ chịu.

Khương Dư Sanh nhìn thẳng, nhìn ngọn đèn đường le lói cuối con dốc dài phía xa, hỏi: "Giúp việc gì?"

Bạc Tô trả lời: "Giúp chị thuyết phục Trang Truyền Vũ."

Khương Dư Sanh ngạc nhiên quay đầu lại, sắc mặt Bạc Tô trầm tĩnh. Cô thành thật nói với Khương Dư Sanh chuyện buổi chiều, yêu cầu: "Chị hy vọng Truyền Vũ có thể xem xét vấn đề này một cách khách quan, không từ chối hỗ trợ quay phim vì tình cảm cá nhân của cô ấy đối với chị."

Khương Dư Sanh không biết nên phản ứng thế nào.

Nàng nhận ra rằng đêm qua mình đã đưa ra kết luận quá sớm. Thời gian có thể không thể thay đổi hoàn toàn một con người, nhưng nó vẫn có thể thay đổi một phần con người ở một mức độ nào đó, ví dụ như ít nhất mặt của Bạc Tô đã dày hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên cô phải biết tại sao Trang Truyền Vũ lại từ chối mình, nhưng thực ra cô lại có thể nghĩ đến việc để nàng làm người vận động hành lang.

Khương Dư Sanh nhìn Bạc Tô, không nói gì.

Dường như Bạc Tô cũng nhận thức được tâm trạng của nàng, vẻ mặt trở nên trầm tĩnh hơn, giải thích: "Thật ra bức tranh này không nhất thiết phải mượn tranh của nhà Truyền Vũ để so sánh và hỗ trợ, góc chụp cũng không nhất thiết phải chọn từ nhà Truyền Vũ. Tuy nhiên, vì bọn chị đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho chương trình này nên rất hy vọng sẽ hoàn hảo nhất có thể, mang đến cho khán giả những trải nghiệm tốt nhất cũng như cái nhìn bao quát và chính xác nhất. Đây là mục đích ban đầu và mong muốn của chương trình bọn chị, vì vậy chị muốn phiền em giúp một chút."

Tư thế của cô không thấp, nhưng Khương Dư Sanh có thể nghe thấy sự nghiêm túc và chân thành của cô.

Cho dù không đặc biệt chú ý đến, nhưng trong thời đại bùng nổ thông tin này, nàng đã nghe nói về sự tôn trọng và trách nhiệm của Bạc Tô đối với khán giả cũng như việc cô theo đuổi sự xuất sắc trong công việc.

Bạc Tô may mắn khi từ một người dẫn chương trình mới vô danh trở nên nổi bật như hiện nay, cô xứng đáng với danh hiệu này.

Khương Dư Sanh mềm lòng.

Đây là một chương trình được thực hiện bởi một tập thể thể hiện sự cố gắng của nhiều người, cũng là một chương trình thực sự được kế thừa về mặt văn hóa và mang lại lợi ích cho công chúng, không nên để mọi người phải chịu những tổn thất quá đáng vì những bất bình cá nhân.

Nàng đồng ý: "Được rồi, để tôi giúp chị hỏi lại xem sao."

Mày Bạc Tô giãn ra, trong đôi mắt đen vốn luôn điềm tĩnh như mặt nước ánh lên một nụ cười, cô cảm ơn: "Cảm ơn, phiền em rồi."

Khương Dư Sanh có chút giật mình, sau đó lắc đầu.

Nàng đã sẵn sàng nói lời tạm biệt với Bạc Tô.

Bỗng dưng Bạc Tô lại mở miệng: "Em bị cảm à?"

Lời nói bên miệng Khương Dư Sanh dừng lại.

Nàng bị cảm lạnh, nhưng không nghiêm trọng, nên cả ngày nay không ai trong cửa hàng để ý đến.

Nàng nghiêng đầu nhìn Bạc Tô, muốn phủ nhận như không có gì xảy ra, nhưng trong sự bối rối của nàng, Bạc Tô đã hiểu ra, tiếp tục hỏi câu trước: "Đã uống thuốc chưa?"

Có vẻ như không còn lý do gì để phủ nhận nữa.

Cả hai đã ở bên nhau quá lâu, Bạc Tô biết rất rõ nàng trông như thế nào, trạng thái ra sao khi bị cảm lạnh.

Khương Dư Sanh dứt khoát không giả vờ: "Vẫn chưa."

"Đừng để trở thành cảm lạnh nặng."

"Ừm."

Cuộc trò chuyện diễn ra bình thường và đời thường đến mức sau khi nói xong, cả hai đều ngơ ngác.

Khương Dư Sanh sợ đau, không thích tiêm thuốc, thật ra nàng cũng sợ khổ, không thích uống thuốc. Chỉ là từ nhỏ nàng chưa bao giờ được quan tâm, chăm sóc chu đáo nên hiếm khi thể hiện ra ngoài.

Vì không có tư cách, cũng không có tư sản. Khó chịu chỉ có ý nghĩa nếu ai đó quan tâm, nếu không chỉ gây khó chịu.

Sau khi sống với Bạc Tô một thời gian dài, Khương Dư Sanh đã quen với việc có những hành động làm nũng với cô mà không hề hay biết. Nàng thích cách Bạc Tô nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, dỗ dành giám sát nàng uống thuốc, thích vẻ mặt có vẻ bất lực và chiều chuộng mà cô chỉ thể hiện với nàng.

Khi đó, nàng thường trêu cô, cố tình không muốn uống thuốc.

Khương Dư Sanh cảm thấy đau đớn, nhỏ bé đến mức gần như có thể bỏ qua.

Nàng không còn cho nhau cơ hội ôn lại chuyện xưa nữa, kết thúc cuộc trò chuyện: "Vậy tôi về trước nhé."

Bạc Tô nói: "Ừm."

Nói xong, cô dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi đeo ở cổ tay ra, đưa ra và nói: "Thêm WeChat đi."

"Nếu sau đó có chuyện gì, phiền em nói với chị một tiếng."

Lý do quá chính đáng, nếu như Khương Dư Sanh tiếp tục không thêm sẽ rất ngượng. Khương Dư Sanh do dự một giây, sau đó lấy điện thoại ra, quét mã QR thêm tài khoản WeChat của cô.

Hình đại diện của Bạc Tô là biển xanh thẳm.

Trong mắt Khương Dư Sanh hiện lên một chút ngạc nhiên cực kỳ khó nhận thấy.

Không một chút hoài niệm, nàng thấy Bạc Tô đã thông qua ứng dụng kết bạn, hệ thống gửi tin nhắn chào hỏi tự động nên lại chào tạm biệt Bạc Tô, quay lưng lại, thong thả bước đi về nơi không có Bạc Tô.

Nàng cố tình lờ đi tiếng giày cao gót chạm vào vỉa hè bằng đá vang lên cùng lúc với tiếng bước chân của mình, càng lúc càng xa.

Nàng vừa đi vừa mở khóa màn hình, gửi tin nhắn cho Trang Truyền Vũ, hỏi cô ấy: "Chị ngủ chưa?"

Trang Truyền Vũ trả lời rất nhanh: "Vẫn chưa."

Khương Dư Sanh nói: "Sáng sớm đi lấy hàng, phát hiện ông chủ có mang cho em một hộp trà đen, em có thể mang qua cho chị nếm thử được không?"

Lộ Thành có nền văn hóa trà đậm đà, hầu như nhà nào cũng trang bị bộ ấm trà. Trang Truyền Vũ và Khương Dư Sanh không phải là những người yêu trà thực sự nhưng cả hai đều có thói quen uống trà khi rảnh rỗi. Trong số tất cả các loại trà, Trang Truyền Vũ thích nhất là trà đen.

Quả nhiên, Trang Truyền Vũ gửi biểu cảm cún con【OK】qua, tâm trạng thật sự rất tốt.

Khương Dư Sanh mỉm cười, sau đó im lặng thở dài. Nàng cất điện thoại di động, bước nhanh về chỗ ở, lục lọi, tìm hộp trà Kim Tuấn Mi mà cô đã chuẩn bị làm quà cho lần sau khi rời đảo để thăm người chủ trọ của mình, rồi đứng thẳng lên, đi ra ngoài.

Khi nàng đến Thính Phong B&B thì đã gần mười giờ rưỡi. May mắn thay, vẫn chưa quá muộn với cú đêm Trang Truyền Vũ.

Chào hỏi lễ tân xong, Khương Dư Sanh đi theo con đường quen thuộc vào vườn sau.

Sau vườn vang lên những tiếng nói cười nho nhỏ, Trang Truyền Vũ và một người bạn khác mà cả hai đều biết là Thẩm Gia Hòa đã pha sẵn một ấm trà đợi nàng.

"Chị Già Hòa cũng ở đây à?" Khương Dư Sanh chào hỏi, ngồi xuống.

Thẩm Già Hòa bất lực phàn nàn: "Đáng lẽ hôm nay chị phải đến phòng tập thể dục, nhưng người này nhất định phải kéo chị đến xem cô ấy bắn cung. Đến rồi cứ bị bắt bắn hai mũi tên, nên mới tới giờ này này."

"Này! Cậu nói chẳng khác gì một hai mũi tên cậu vừa bắn không được vui lắm thì phải." Trang Truyền Vũ không hài lòng.

Thẩm Già Hòa nói: "Dù sao thì tôi cũng chỉ rút hết mũi tên này đến mũi tên khác. Không phải người bắn chuẩn hơn là cậu chứ không phải tôi à?"

Trang Truyền Vũ nhíu mày, tức giận nói: "Ôi, phụ nữ như cậu, sao cậu không biết điều như vậy, tôi chịu thương chịu khó rút tên ra cho cậu, động viện cậu, nhưng đổi lại là do tôi sai à? Tôi làm cậu trễ giờ sao?"

Thẩm Già Hòa hừ lạnh một tiếng, Trang Truyền Vũ sửng sốt, không thể làm gì hơn, tức giận nhấp một ngụm trà lớn, giống như con mèo Manie Coon xinh đẹp quằn quại.

Khương Dư Sanh và Thẩm Già Hòa không khỏi cười lớn.

Hai năm trước, Thẩm Già Hòa đến Bành Đảo cùng thời điểm với Khương Dư Sanh để mở cửa hàng, Khương Dư Sanh mở nhà hàng, Thẩm Già Hòa mở quán cà phê, hai người gặp nhau trong một buổi đọc sách chia sẻ.

Sự quen biết giữa Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hòa thậm chí còn kỳ lạ hơn - bởi vì con mèo đực do Trang Truyền Vũ nuôi đã làm con mèo cái của Thẩm Già Hòa mang thai.

Nhưng con mèo cái đó lại chạy vào nhà Trang Truyền Vũ, để Trang Truyền Vũ nuôi nó một thời gian, rồi có quan hệ tình cảm với mèo đực nhỏ của mình.

Trang Truyền Vũ cho rằng việc đã đến mức này, cô ấy sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, Thẩm Già Hòa lại rất không vui, cảm thấy Trang Truyền Vũ làm chủ của con mèo đực nhỏ này quá vô trách nhiệm. Con mèo cái của cô ấy còn nhỏ như vậy, mang thai có hại cho sức khỏe như thế, Trang Truyền Vũ không nghĩ đến sao? Sau khi phải nuôi nó ngoài ý muốn, Trang Truyền Vũ không biết phải nuôi riêng hai còn mèo chưa được thiến à?

Trang Truyền Vũ cũng không vui, cô ấy tưởng hai đứa còn nhỏ, chưa đến kỳ động dục. Hơn nữa, Thẩm Già Hòa là chủ của mèo, sao không trông mà lại để mèo đi mất?

Hai người cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, còn suýt đấm nhau.

Sau này, vì một lý do nào đó, hai người không ưa nhau dần trở thành bạn bè, nhưng họ vẫn không thể thay đổi được thói quen làm nghẹn họng đối phương. Đặc biệt là Thẩm Già Hòa, mặc dù người người đều khen cô ấy là người kiên định và trưởng thành, nhưng khi ở trước mặt Trang Truyền Vũ, cô ấy khó tránh khỏi việc có ác ý, muốn chọc, làm Trang Truyền Vũ cáu lên.

"Pha cái này đi." Sau khi nhìn Thẩm Già Hòa trêu chọc "con mèo" xong, Khương Dư Sanh đặt hộp trà trước mặt Trang Truyền Vũ.

Trang Truyền Vũ cầm lên, nhìn rồi "wow" một tiếng, nhướng mày nhìn Khương Dư Sanh, cười như không cười: "Ông chủ nào lại hào sảng tặng cho em trà Kim Tuấn Mi tốt như vậy thế?"

Ánh mắt cô ấy có chút dò hỏi.

Khương Dư Sanh không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Thử vị trước đi."

Ánh mắt Trang Truyền Vũ đảo qua mặt Khương Dư Sanh, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, ý cười giảm đi một nửa, không nói gì thêm.

Nhưng bầu không khí luôn có chút bí bách.

Thẩm Già Hòa đứng giữa cả hai, nghe cả hai thản nhiên trò chuyện bên tách trà, đoán rằng cả hai có chuyện không tiện nói trước mặt mình. Sau khi uống xong chén trà cuối cùng trên tay, cô ấy nói cảm thấy mệt rồi xin phép về trước.

Khương Dư Sanh và Trang Truyền Vũ để cô ấy uống xong, nhưng Thẩm Già Hòa lại xua tay nói: "Không cần đâu, vậy là đủ rồi. Nếu uống thêm nữa, chắc tối nay tôi mất ngủ mất."

Khương Dư Sanh và Trang Truyền Vũ cũng không cố giữ cô ấy ở lại nữa.

Sau khi Thẩm Già Hòa đi, Trang Truyền Vũ đặt chén trà bên miệng xuống, ngồi thẳng dậy, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Nói đi, em muốn nói gì?"

"Em không đến đây để giúp Bạc Tô với tư cách là người vận động hành lang đấy chứ?"

Khương Dư Sanh thở dài, mỉm cười: "Đúng là không giấu được chị chuyện gì cả."

Trang Truyền Vũ cau mày mắng Bạc Tô trước: "Cô ta mặt dày thật đấy, còn có gan đến chỗ của em, chị thật sự rất nể cô ta đấy." Sau đó mắng Khương Dư Sanh: "Em cũng vậy nữa, em đang nghĩ gì vậy? Không phải chị đã bảo em buông xuống, đừng để tâm đến cô ta rồi à? Sao em còn nói thay cô ta nữa?"

"Kim Tuấn Mi, em cũng thật là. Này là của em hay cô ta đưa đấy?"

Khương Dư Sanh im lặng nghe mắng, đợi cô ấy giận xong mới giải thích: "Là của em."

"Truyền Vũ, em chỉ nghĩ những gì chị ấy nói rất có lý. Chương trình đó rất hay nhưng sẽ thật tiếc nếu cảm xúc cá nhân của chúng ta ảnh hưởng đến quá trình sản xuất. "

Nàng rót đầy chiếc ly rỗng của Trang Truyền Vũ, chậm rãi khuyên: "Hơn nữa, nếu chị không cho mượn, em cũng không giúp chị ấy, như vậy giống như đang chỉ ra chúng ta vẫn còn bận tâm đến chị ấy."

"Chị ấy không nợ em gì cả, Truyền Vũ, em cũng không muốn nợ chị ấy điều gì."

Nàng nói chuyện đầy trang trọng và đàng hoàng. Trang Truyền Vũ rất ngưỡng mộ sự bao dung của nàng.

"Em dễ mềm lòng quá." Dù sao cô ấy vẫn không muốn làm nàng khó xử, nên Trang Truyền Vũ đành nhượng bộ: "Được rồi, để chị giải vây giúp em, chỉ cần đồng ý với cô ta là được."

Khương Dư Sanh kính trà với cô ấy: "Chị đúng là tốt nhất."

Trang Truyền Vũ bị chọc cười, đuổi nàng: "Thôi."

"Về đi, lăn về mà ngủ."

Khương Dư Sanh cũng mỉm cười, không giận: "Được rồi, em về ngay đây."

Nàng uống ngụm trà cuối cùng, giúp Trang Truyền Vũ dọn dẹp bộ trà trước khi ra về.

Đã nhận lời thì phải làm hết sức mình. Trên đường về, Khương Dư Sanh gửi tin nhắn cho Bạc Tô, đẩy tài khoản WeChat của Trang Truyền Vũ cho cô, nói với cô rằng Trang Truyền Vũ đã đồng ý, hai người cứ hẹn nhau rồi bàn bạc chi tiết đi.

Bạc Tô nhanh chóng trả lời: "Cảm ơn."

Khương Dư Sanh muốn nói "không có gì", nhưng cảm thấy quá gượng ép. Nàng muốn trả lời bằng biểu tượng cảm xúc, nhưng cảm thấy điều đó không quan trọng lắm. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng không trả lời, để cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Biển xanh lặng lẽ nằm trong khung ảnh đại diện của Bạc Tô, trong thoáng chốc, Khương Dư Sanh giống như bị mê hoặc, muốn bấm vào đó để nhìn xem, nhưng vừa định bấm vào, nàng lại từ bỏ ý định.

Có cái gì đẹp? Còn liên quan gì tới nàng nữa đâu?

Nàng khóa màn hình, tiếp tục đi về chỗ ở của mình, mong được tắm nước nóng và có một giấc ngủ ngon.

Nhưng, cũng không biết có phải mình uống quá nhiều trà hay không mà đã gần một giờ sáng, nhưng Khương Dư Sanh vẫn trằn trọc mãi, không ngủ được.

Cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng có hai tiếng rung bất chợt trong đêm đen.

Đó là âm thanh thông báo tin nhắn WeChat trên điện thoại di động.

Khương Dư Sanh xoay người, vươn tay mở ra.

Nguồn tin là Bạc Tô đang vỗ vỗ bạn.

Khương Dư Sanh khó hiểu, gửi tin nhắn sang: "?"

Bạc Tô mất vài giây mới trả lời: "Xin lỗi, trượt tay."

Khương Dư Sanh:...

Nàng thực sự không muốn nghĩ quá nhiều về trường hợp người thuận tay phải có thể sử dụng khung avatar bên trái để rồi vô tình trượt, bấm hai lần mà không mở hộp thoại.

Lần này, cơn buồn ngủ đã biến mất.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nặc Nặc: Tranh đã mượn được, WeChat cũng thêm luôn rồi.

Trang Trang: Tôi thật sự nghiến răng nghiến lợi.jpg

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.