Nồi Nào Vung Nấy

Chương 23



Edit & Beta: Hoa Cúc

Thứ bảy, ngày 8 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, đúng như bọn họ nói, giảng viên dạy tiếng Anh rất đẹp trai! Trần Càn trước kia học ở ban khoa học tự nhiên, chưa từng thấy lớp nào có nhiều nữ sinh như vậy, vậy mà cậu ấy lại nói lớp học ồn ào như ‘đàn vịt’, nhưng đúng là tất cả mọi người có chút hưng phấn.

Tên này không học tu từ, quả thực bị giờ học tu từ làm sợ ngây người. Ha ha, về sau có cậu ấy gánh vác được rồi. Nhưng nhìn cậu ấy đáng thương như vậy, tôi vẫn nên giám sát cậu ấy giúp cậu ấy một chút.

Không có nghĩ tới tên này cũng thích xem sách. Ặc, không thể vì hình thể mà tự tiện định vị cậu ấy là loại người tứ chi phát triển rồi, người ta dù gì cũng vào được viện văn học đấy. Về sau đọc sách cùng nhau cũng là một điều thú vị. Trường học của chúng tôi thư viện thật sự rất đẹp nha!

Thứ tư, ngày 12 tháng 10 năm 2011, trời nhiều mây.

Cảm giác sự nhạy cảm của tôi sắp biến thành sự thật rồi. Hai ngày nay ở thư viện đọc sách Trần Càn luôn đi cùng tôi. Tôi nằm sấp xuống ngủ ngục, cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt của cậu ấy đặt trên người tôi. Cái ánh mắt chuyên chú chỉ xuất hiện khi tôi còn bé mẹ tôi gọi tôi rời giường. Mẹ rất thích xem dán vẻ của tôi khi tôi ngủ, Nên chỉ nhìn một lát tôi đã có thể cảm nhận được, mỗi lần tỉnh lại đều thấy ánh mắt của bà, ánh mắt đó thật ôn hòa.

Nhưng hiện tại… Cậu ấy luôn nhìn chằm chằm tôi rất lâu khi tôi ngủ, cái cảm giác quen thuộc này… Có lẽ tôi không nên nghĩ nhiều, cậu ấy thật sự có ý với tôi, chỉ là bình thường không dám biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Trước kia khi tôi tắm rửa chằm chằm vào tôi…

Sao lại như vậy được? Tôi phải làm sao bây giờ, tôi muốn yên tĩnh một mình một chút, cũng không biết mở miệng thế nào. Bây giờ mới phát hiện, hai chúng tôi hình như đúng là như hình với bóng…

Thứ năm, ngày 13 tháng 10 năm 2011, trời nhiều mây.

Đêm qua mất ngủ, trong đầu đều là những chuyện đó. Nghĩ đến Trần Càn thích mình, vậy mà tôi không có cảm giác buồn nôn hay chán ghét. Cái này là sao? Chẳng lẽ tôi cũng có ý gì với cậu ấy? Ông trời…ơ…i! Cảm thấy trời sắp sập rồi.

Thứ sáu, ngày 14 tháng 10 năm 2011, trời âm u.

Ngày hôm qua ngủ không ngon giấc, hôm nay còn giả bộ như bình thường cười cười nói nói với cậu ấy, cùng đi học. Tôi phải điều tra thêm tư liệu, có lẽ sẽ có thể giúp được gì đó.

Khi bước chân vào diễn đàn thì đúng là quá mức lộn xộn, bên trong mấy em gái hào phóng đến khủng bố. Bị các cô ấy càng nói càng loạn, lại càng bực bội. Con mẹ nó tôi thậm chí muốn nói tục, rốt cuộc là chuyện gì đây!

Thứ bảy, ngày 15 tháng 10 năm 2011, trời có mưa.

Trời mưa rồi, đã quen trời nắng, đột nhiên gặp một hôm trời mưa tâm tình cũng không tốt theo, nhất là trong táy không có cái dù nào, còn bị Trần Càn vắt tay qua vai, vai kề vai đi với nhau. Bản thân lão tử đã đủ rối loạn… Vì sao không muốn trốn tránh cậu ấy?… Nói không chừng tôi thích cậu ấy.

Chủ nhật, ngày 16 tháng 10 năm 2011, mưa trong ngày chuyển sang mưa to.

Tôi ghét trời mưa, ẩm ướt hoàn toàn không muốn đi ra ngoài.

Tối hôm qua nằm mơ, trong mộng tôi ở cùng Trần Càn than thể giao nhau…. Xem ra tôi thật sự xong đời, thích cậu ấy rồi, làm sao bây giờ?

Thứ hai, ngày 17 tháng 10 năm 2011, mưa nhỏ.

Xã đoàn trong trường nhận người khắp nơi, tôi cũng vậy đang nghĩ cách tiến vào xã đoàn văn học! Sợ Trần Càn tới cùng, nên tôi khuyên cậu ấy vào CLB bóng rổ. Để cho nhau chút thời gian riêng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nhận định mình cũng sự thật thích cậu ấy, cũng không có cách nào. Tôi không muốn làm rõ, cứ làm bạn như vậy là tốt rồi. Không kìm lòng được thì có thể đoạn tuyệt, dứt khoát xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra, cái gì cũng không biết.

Thứ tư, ngày 19 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Trận đầu trận bóng đầu tiên khi Trần Càn tới trường học.

Tôi không thể không thừa nhận, cậu ấy thật sự rất đẹp trai. Cho dù bật lên, chạy, hay nhảy lên ném rổ, đều đẹp muốn chết. Lại vẫn có thời gian cười ngây ngô với tôi, phô hàm răng rất trắng.

Đến giữa trận lúc nghỉ ngơi, thấy cậu ấy mồ hôi đầm đìa, thật sự nhịn không được đi qua lau mồ hôi cho cậu ấy. Khoảng cách gần tiếp xúc gần gũi này khiến người say mê, dù cho tôi biết chỉ có thể dùng danh nghĩa an hem như vậy.

Tôi đã sớm biết, dáng vẻ cậu ấy rất hấp dẫn người khác. Nhưng nữ sinh vây xem có bao nhiêu người hướng về phía cậu ấy mà đến? Tôi làm sao biết, cậu ấy đối với tôi có phải là hứng thú nhất thời hay không? Dù sao chuyện này muốn quyến luyến muốn thừa nhận bao nhiêu thì áp lực trong ngoài…

Tôi không có lá gan đó. Tôi như thế này, vóc dáng thấp bé không giống nam sinh, nhu nhược tái nhợt, ngoại trừ đọc sách cái gì cũng không biết… Tôi cũng không biết tôi hấp dẫn cậu ấy ở đâu, chẳng lẽ là vì dáng vẻ của tôi rất giống con gái? Ha ha… Khoảng cách xa như vậy, muốn tôi hy vọng xa vời như thế nào đây?

Không nghĩ tới cậu ấy chơi bóng xong vội kéo tôi đi, giống như tránh né cái gì đó. Những… nữ sinh kia sao? Như vậy có thể nói là cậu ấy đang lo lắng cho cảm nhận của tôi không?

Đi trở về cậu ấy tựu vội vàng vào WC tắm gội, trước kia đều không chú ý. Lần này nghĩ vậy mà mặt nóng lên, thừa dịp cậu ấy lấy khăn tắm nhân cơ hội xông vào trong nhà vệ sinh. Chưa từng nhìn thẳng cậu ấy trần truồng, thật sự rất đẹp. Cậu thoạt nhìn bị kinh ngạc, tôi chỉ vội vàng giật cái WC làm lý do.

Tôi có dục vọng với thân thể cậu ấy, lại một lần nữa chứng minh tôi thích cậu ấy, không phải sao?

Thứ sáu, ngày 21 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Hôm nay cậu ấy kéo tôi đi dạo phố, thật ra cảm giác rất không tệ. Ánh mắt của ấy khá tốt, chọn quần áo cho tôi khiến tôi có thêm vài phần khí chất. Còn cậu ấy thì như cái cái móc treo quần áo. Cảm giác giống như dạo phố với người yêu, ha ha a.

Thật sự rất vui, bây giờ còn có cậu ấy quan tâm tôi như vậy.

Thứ bảy, ngày 22 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Chuẩn bị bắt đầu cấp cuộc thi cấp bốn, tôi ở cùng cậu ấy ôn tập từ đơn tu từ, thật sự rất vui. Cám ơn ánh mắt cậu luôn dừng trên người tôi, vẫn luôn ôn hòa như vậy.

Thứ sáu, ngày 11 tháng 11 năm 2011, trời nhiều mây.

Hôm nay tâm tình rất không ổn, tôi biết cuối cùng sẽ có một ngày như vậy. —— Trần Càn nhận được thư tình rồi. Cậu ấy ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có người chú ý tới cậu ấy. Như thế này cũng thật tàn nhẫn, vì sao lại đích thân đưa bức thư đến tay tôi, để tôi chuyển giao cho cậu ấy! Hắn không biết tôi mất bao nhiêu sức lực mới duy trì được sự ổn định này, cậu ấy không biết tôi rất muốn xé nát lá thư này! Nhưng tôi dựa vào cái gì mà làm vậy?

Tôi không biết nên vui sướng vì cậu ấy ghét bỏ bức thư tình kia hay không, thậm chí cậu ấy còn nói trắng ra là mình không muốn tìm bạn gái. Thật không? Tôi có thể cho rằng là vì tôi cậu mới nói những lời này không?

Bỏ qua chuyện này đi, coi như không có gì xảy ra. Chỉ cần cậu còn tiếp tục đuổi theo tôi như vậy, thì tôi chính là người anh em tốt nhất của cậu.

Thứ hai, ngày 14 tháng 11 năm 2011, mưa nhỏ.

Trời lại mưa rồi, ngày mùa đông mưa thường rất lạnh. Luôn có dự cảm không tốt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì…

Chuyện đó tới rồi, nữ sinh kia lại đưa tới một bức thư. Tôi cực kỳ bực bội… Trần Càn còn tự mình nói chuyện phiếm với nữ sinh kia nữa, còn nhấn mạnh lại cậu ấy đã từ chối cô ấy… Tôi rất nôn nóng, nếu chuyện như vậy lại đến một lần nữa thì sao? Nếu Trần Càn rung động thì sao? Nếu như…

Tôi muốn chủ động một chút, nhưng nhịn không nổi nữa, tôi sợ cậu ấy bị cướp đi… Nhưng có thể bước tới không? Tôi muốn thử, thử xem cậu ấy có thẳng thắn nói với tôi, thổ lộ với tôi không.

Thứ tư, ngày 16 tháng 11 năm 2011, trời nhiều mây.

Cậu ấy đúng là đã cảm nhận được, chỉ có điều còn chưa tới lúc. Tôi chờ cậu, Trần Càn, để cho tôi thấy cậu sẽ vì tôi sốt ruột tới trình độ nào, có được không? Nếu như cậu cực kỳ sốt ruột, nhưng vẫn không đủ dũng cảm, thì đến lượt tôi đuổi theo cậu, có được không?

Chủ nhật, ngày 20 tháng 11 năm 2011, trời trong xanh.

Tôi biết rõ tôi như vậy rất biến thái, nhìn cậu ấy bị tôi xa lánh từng chút từng chút trở nên bất an, tôi rất vui. Cậu có thể bước một bước đầu tiên đến bên tôi không? Tôi cho cậu 3 ngày.

Thứ ba, ngày 22 tháng 11 năm 2011, trời trong xanh.

Anh làm được rồi, thật tốt. em thích anh… em yêu anh. Có lẽ về sau anh sẽ đoán được em cố ý, nhưng anh tự nguyện mắc câu, em cũng không buông tay đâu.

Nhưng không nghĩ tới, nguyên nhân anh bắt đầu chú ý đến tôi là vì vậy, vì thân thể tôi thấp bé. Không nghĩ tới thân thể này một ngày lại phát huy tác dụng với phương thức này. Vì sao anh lại thẳng thắn như vậy? Tôi yên tâm, nhưng cũng lo lắng. Nếu về sau có một thiếu niên xinh đẹp nào khác xuất hiện, anh có thể bị hấp dẫn hay không?

Nhưng em sẽ không cho anh cơ hội Trần Càn đâu, em đã có được anh rồi.

Thứ ba, ngày 25 tháng 11 năm 2011, trời trong xanh.

Thời gian ở chung đơn giản mà vui vẻ. Em thích anh, em thích anh, em thích anh. Em thích anh dáng vẻ anh cười, em thích anh ôm em thật chặt vào trong lòng, em thích nhìn biểu lộ anh say mê em, em thích anh hôn em, em thích thời gian chúng ta ngồi đọc sách cùng nhau, em thích nhìn anh nằm sấp xuống ngủ gật, tựa như anh thích em vậy.

Muốn cứ như vậy mãi mãi, muốn cố gắng cùng nhau, không bao giờ buông tay, có được không?

Thứ sáu, ngày 20 tháng 1 năm 2012, trời trong xanh.

Vậy mà bị Vương Bằng Cử biết, cảm thấy rất muốn tìm cái lỗ chui vào. Chúng tôi đều không chú ý tới cậu ta đang ở phòng ngủ. Nhưng, có được sự ủng hộ cảm giác thật tốt. Khi đi lên con đường này tôi đã biết về sau sẽ có một ngày phải đối mặt với ánh mắt thế gian. Có được người đầu tiên biết và ủng hộ, có phải là một khởi đầu tốt hay không?

Thứ tư, ngày 25 tháng 1 năm 2012, trời trong xanh.

Cuối cùng cũng được nghỉ rồi. Nhưng phải chia xa, mong anh mạnh khỏe. Về nhà hãy nhớ đến em, em cũng sẽ nhớ về anh. Em rất mong cảnh tuyết rơi ở quê hương anh, anh không biết cảnh biển, em sẽ chụp ảnh lại đưa cho anh.

Thứ bảy, ngày 28 tháng 1 năm 2012, trời trong xanh.

Anh là đồ ngu ngốc, em yêu anh.

Cảnh tuyết nhìn rất đẹp, hy vọng có một ngày chúng tôi có thể đứng cùng nhau xem. Tự chăm sóc cho bản thân mình nhé, em sẽ lo lắng đấy. Em sẽ cố gắng vì anh điều dưỡng tốt thân thể mình, thời gian lâu dài sẽ tốt hơn.

Chủ nhật, ngày 5 tháng 2 năm 2012, trời trong xanh.

Thật ra khi thân thể tôi có dục vọng tôi rất vui. Dù nghĩ tới vấn đề này, nhưng cũng không nghĩ trắng ra như vậy. Với cái thân thể này, chỉ có nằm dưới, cảm giác rất kỳ quái… Nhưng tôi tự nguyện. Trước tiên đi tra tư liệu, một ngày nào đó sẽ phải đối mặt. Sớm muộn gì chúng tôi cũng chính thức kết hợp…. Quả nhiên ngẫm lại vẫn rất xấu hổ.

Thứ hai, ngày 6 tháng 2 năm 2012, trời trong xanh.

Về sau tôi không bao giờ… đi vào cái diễn đàn gì gì kia nữa, các nữ sinh đó thật đáng sợ. Tại sao nữ sinh lại thích xem GV, ngay cả tôi cũng HOLD không được! Cảm giác xem xong thì sụp đổ luôn! Fck My Life, 3P hay NP là cái quỷ gì, quá dọa người rồi đấy!

… Thật ra nếu như mình và Trần Càn thay vào đó thì…, cũng sẽ giống như… Vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Còn phải tự mình đi mua bôi trơn… Có hàng bán qua mạng không nhỉ?

Ah! Đầy trong đầu đều là cái đó làm sao bây giờ!