Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 36



Lúc có nhiều người thì không cảm thấy, đến lúc chỉ còn lại hai người lớn bọn họ, trong lòng Tiêu Thệ, mưa rền gió dữ lúc nãy tích góp lại bắt đầu nổi lên. Những gì có thể xảy ra sau đó, y vẫn quên, hoặc từ chối nghĩ đến, mà y cũng không biết nên phản ứng với Hà Xuân Sinh thế nào.

"Đi dạo một chút không?" Hà Xuân Sinh nắm tay Tiêu Xuân Thủy, đứng ở một bên cửa hỏi Tiêu Thệ.

Bên ngoài không có đèn. Nơi này là núi sâu, sau khi màn đêm buông xuống, đèn nơi phòng làm việc trở thành ánh đèn duy nhất xung quanh đây. Mùa xuân trời tối sớm, bây giờ hơn bảy giờ, trời đã tối đen.

"Chú Hà, chú xem kìa! Trên trời có nhiều sao quá!" Tiêu Xuân Thủy chỉ lên trời gọi.

"Ừ, cháu có muốn đếm xem có bao nhiêu ngôi sao không?" Hà Xuân Sinh dẫn Tiêu Xuân Thủy ra giữa sân phơi.

Tiêu Xuân Thủy ngước đầu đếm sao: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu..."

Tiêu Thệ đi đến bên cạnh họ, đối với chuyện Tiêu Xuân Thủy đặc biệt ưu ái Hà Xuân Sinh, y cảm thấy có chút không thích hợp, y không muốn con gái không đề phòng chút nào đối với nam giới, thế nhưng Hà Xuân Sinh nhất định sẽ hoàn toàn vô hại —— mặt y lại nóng lên.

Tay Hà Xuân Sinh một lần nữa nắm lấy tay Tiêu Thệ, tim Tiêu Thệ lại thình thịch nhảy lên. Sau khi bão táp trong đầu tan hết, Tiêu Thệ nghĩ đến bốn chữ "đánh mất tư cách", nghĩ tới tình cảnh bây giờ của mình, hệt như có một chậu nước lạnh trực tiếp giội tỉnh y.

Y nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Hà Xuân Sinh, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hà Xuân Sinh không khăng khăng giữ lấy, cũng không ép buộc gì, hắn ngồi xuống đất, Tiêu Xuân Thủy cũng đang ngồi, kiên nhẫn đếm sao.

Ban đêm trong núi hơi lạnh, sáng sớm và tối muộn nhiệt độ xuống khá thấp, ngồi ngoài trời một lúc, Tiêu Thệ cảm thấy nhiệt độ thay đổi, liền nói: "Xuân Thủy, trời lạnh rồi, chúng ta vào nhà đi, phải tắm rửa đi ngủ."

"Ba ơi, mấy giờ rồi?"

"Tám giờ rưỡi."

Tiêu Xuân Thủy nói với Hà Xuân Sinh: "Chú Hà, tám giờ rưỡi rồi, cháu muốn tắm rửa!"

"Vậy chúng ta vào nhà thôi."

Nhà Hà Xuân Sinh không có chậu tắm cho trẻ con, Hà Xuân Sinh rửa sạch một thùng gỗ mới cho Tiêu Thệ —— cái thùng gỗ kia vốn định dùng để ngâm chàm, nhưng từ lúc mua đến nay chưa dùng lần nào.

Tiêu Xuân Thủy đứng trong thùng tắm rửa, thấy mới mẻ cực kỳ, liền vui vẻ chơi nước. Tiêu Thệ nghĩ sau này con bé lớn hơn một chút, ở với mình, mình phải tắm rửa cho con bé, nói thế nào cũng bất tiện, lập tức cân nhắc hôm nào sẽ dạy con bé tự mình sử dụng vòi hoa sen tắm rửa.

Tiêu Xuân Thủy tắm xong sẽ đi ngủ, mặc dù ở một nơi xa lạ, nghe kể chuyện xong vẫn như trước muốn đuổi Tiêu Thệ ra khỏi phòng. Hà Xuân Sinh ngồi trong sảnh pha một bình trà hoa, Tiêu Thệ ngồi đối diện hắn, hắn rót cho Tiêu Thệ một tách trà.

Tiêu Thệ biết thời điểm ngả bài đã đến, hai người trầm mặc uống trà, không ai mở miệng.

Tiêu Thệ đặt tách trà xuống, rốt cuộc đem ngàn vạn suy nghĩ gom thành một câu: "Hà Xuân Sinh, cậu có đối tượng chưa?"

Hà Xuân Sinh đặt tách xuống, cười đáp: "Sao thế, nếu tôi bảo không có, cậu sẽ giới thiệu giúp tôi à?"

Tiêu Thệ nhìn Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh cũng nhìn Tiêu Thệ, nụ cười của hắn tuy vẫn treo trên khóe môi, lại không giống như đang cười thật lòng, hắn nói: "Cậu biết rõ còn cố hỏi."

Tiêu Thệ hơi chật vật cúi đầu, hỏi: "Vậy cậu muốn thế nào?"

"Cậu cho rằng tôi muốn làm gì?" Hà Xuân Sinh đã hoàn toàn không cười.

"Nhiều năm như vậy, cậu không gặp ai thích hợp sao?" Tiêu Thệ đến đầu ngón tay cũng run lên.

"Tôi không cần người thích hợp." Hà Xuân Sinh nói.

Tiêu Thệ hiện tại cảm thấy mình không nên hỏi tiếp, y đứng dậy định đi, thế nhưng Hà Xuân Sinh đã kéo y lại, ôm y vào lòng.

"Thả tôi ra." Tiêu Thệ nói, nhưng lại hoàn toàn không hề phản kháng, chỉ nhìn Hà Xuân Sinh cầu xin.

"Cậu cần tôi không?" Hà Xuân Sinh nhìn vào mắt Tiêu Thệ.

Tiêu Thệ dời mắt đi chỗ khác, không dám đối diện với hắn. Bàn tay Hà Xuân Sinh đặt trên eo y, giữ chặt lấy. Tiêu Thệ chỉ cảm thấy đến thở cũng không thở nổi nữa rồi.

"Hà Xuân Sinh, cậu đừng ép tôi." Giọng y yếu ớt, nghe vào tai mình còn đáng thẹn như vậy, "Tôi kết hôn rồi..."

"Vậy sao?" Hà Xuân Sinh không chút nể tình chọc thủng lời nói dối của y, "Cậu từng nói cho tôi biết, vợ cậu mang thai con người khác."

Màu máu trên mặt Tiêu Thệ gần như biến mất, lát sau, dường như tự giận mình, y nói: "Cậu nói không sai, hôm nay tôi đi làm thủ tục ly hôn."

"Sau đó thì sao?" Hà Xuân Sinh hỏi y, "Sao cậu lại nói tôi lúc nào cũng hôn cậu?"

Trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Thệ, Hà Xuân Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn y. Tiêu Thệ không giãy dụa cũng không đáp lại, sau khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Thệ lại mờ mịt nói: "Xin lỗi, xin lỗi, Hà Xuân Sinh."

"Cậu có lỗi gì với tôi, nói đi." Hà Xuân Sinh thấy vẻ mặt y, cảm thấy không tốt lắm, lòng trầm xuống.

"Tôi chuyện gì cũng có lỗi với cậu, Hà Xuân Sinh." Tiêu Thệ cúi đầu, dường như đã hạ quyết tâm làm gì đó, lúc ngẩng đầu lên, y chủ động chạm vào môi Hà Xuân Sinh.

Tiêu Thệ chủ động hôn Hà Xuân Sinh, thế nhưng Hà Xuân Sinh lại càng hoảng sợ, thứ hắn muốn không phải cái này.

"Hà Xuân Sinh, cậu muốn làm gì cũng được." Tiêu Thệ nói với hắn, "Xin lỗi, nhưng tôi không xứng với cậu."

Hà Xuân Sinh ôm Tiêu Thệ, nhìn nước mắt từ khóe mắt y tràn ra, nhìn y lấy mắt kính xuống ném sang một bên, nhìn y tiếp cận chính mình, dùng đôi môi run rẩy hôn chính mình, khóe miệng tất cả đều là mặn chát.

Hà Xuân Sinh mặc cho y hôn mình, mặc cho y nói xin lỗi, mãi đến tận khi nếm được vị máu trong miệng mình.

Khóe miệng Tiêu Thệ chảy máu. Hà Xuân Sinh hôn lại y, nhẹ nhàng liếm vết thương, Tiêu Thệ lại đẩy hắn ra, nói: "Mau đi súc miệng đi, mau một chút, tôi bị viêm gan B."

Hà Xuân Sinh không để ý, ôm y vào lòng, tiếp tục hôn lên môi y. Trong miệng có vị nước mắt, còn có vị máu. Tiêu Thệ nghiêng đầu tránh né, mãi đến tận khi Hà Xuân Sinh nói: "Tôi có kháng thể, cậu đừng sợ."

Bọn họ trở về phòng, Tiêu Xuân Thủy đã ngủ. Trong phòng trải đệm, Hà Xuân Sinh lại ôm một tấm đệm mới trải ra đất, Tiêu Thệ không hỏi có phải không còn phòng khác để ngủ không, lúc hắn kéo mình nằm xuống đệm giường, y cũng không phản kháng.

Hà Xuân Sinh hôn y, ôm y vào lòng. Mấy năm trôi qua, thứ của đàn ông vốn vẫn mềm nhũn rũ xuống chỗ ấy, chỉ cần một nụ hôn đã lập tức ngẩng cao đầu. Nhưng bọn họ đều không đụng đến, chỉ hôn nhau, ôm nhau.

Tiêu Thệ nằm trên đệm giường, có lẽ là vì giải quyết xong một nỗi lòng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.

Lúc Hà Xuân Sinh thức dậy, Tiêu Thệ đã dậy rồi. Tiêu Thệ vốn đang nghiêng đầu chăm chú nhìn Hà Xuân Sinh, lúc Hà Xuân Sinh mở mắt ra, y lập tức quay đầu sang hướng khác.

Hà Xuân Sinh gần như nghĩ đôi mắt tràn ngập dịu dàng của Tiêu Thệ lúc nãy chỉ là ảo giác của chính mình.

Tiêu Thệ vội vàng chui ra khỏi chăn, không khoác thêm áo, đi tới bên giường Tiêu Xuân Thủy ngủ, nhìn con gái mình. Đêm qua Hà Xuân Sinh mơ màng cảm thấy Tiêu Thệ có thức dậy mấy lần đi xem Tiêu Xuân Thủy có đá chăn không.

Hà Xuân Sinh ngồi dậy, nhìn bóng lưng lặng lẽ của Tiêu Thệ. Bóng lưng kia khiến hắn cảm thấy, nếu không cố gắng giữ lấy y, vừa quay đầu y sẽ lại chạy trốn.

Buổi sáng trong thôn rất lạnh, Hà Xuân Sinh phủ thêm áo khoác, đi tới bên người Tiêu Thệ, từ sau lưng giữ lấy eo y, kéo y vào lòng mình. Tiêu Thệ hơi cựa quậy một lúc rồi bỏ cuộc, yên tĩnh mặc cho hắn ôm.

Tiêu Xuân Thủy khi ngủ trông đáng yêu như tất cả những đứa trẻ khác. Tiêu Thệ kéo chăn đắp cẩn thận cho cô bé, chỉ lộ cái đầu ra.

"Chào buổi sáng." Hà Xuân Sinh nói với Tiêu Thệ.

"Ừ, chào buổi sáng." Tiêu Thệ đáp lời.

Lúc này, Tiêu Xuân Thủy trên giường giật giật, Tiêu Thệ gần như tránh thoát khỏi vòng tay Hà Xuân Sinh ngay lập tức. Hà Xuân Sinh ngẩn người, Tiêu Thệ có chút khó khăn nói: "Đừng để Xuân Thủy nhìn thấy."

"Được."

Tiêu Xuân Thủy chỉ trở mình, cũng không thức dậy. Tiêu Thệ và Hà Xuân Sinh từng người thay quần áo. Tiêu Thệ bảo để y làm bữa sáng, Hà Xuân Sinh cũng không có ý kiến gì, chỉ theo y vào nhà bếp.

"Muốn ăn gì?" Tiêu Thệ hỏi Hà Xuân Sinh.

"Mì đi." Hà Xuân Sinh lấy một ít mì trứng đưa cho Tiêu Thệ.

"Có không ăn gì không? Gừng hành tỏi chẳng hạn?" Tiêu Thệ cầm lấy mì, có vẻ hơi thất thần.

"Thế nào cũng được, cứ làm như lần trước đi."

"Lần trước?" Tiêu Thệ bỗng nhớ ra Hà Xuân Sinh đang nói đến chuyến nghỉ mát ở biệt thự tuần trước, hắn muốn ăn mì giống khi ấy. Khi ấy, y và Hà Xuân Sinh đã cùng chung chăn gối một đêm.

"Lần trước uống say tôi nói rất nhiều sao?" Tiêu Thệ hối hận chính mình đã kích động mà uống bia.

"Ừ."

"Tôi nói những gì?" Tiêu Thệ cúi đầu hỏi.

"Cậu bảo tôi ôm cậu, hôn cậu. Cậu nói cậu thích phụ nữ. Còn hỏi tôi tại sao lại bỏ mặc cậu đi thích phụ nữ, tại sao không đi tìm cậu." Hà Xuân Sinh thấy gò má Tiêu Thệ bắt đầu ửng hồng, liền dừng lại không đề cập nữa.

"Tôi..." Tiêu Thệ nói không ra lời.

"Xin lỗi, tôi đã tới chậm rồi." Hà Xuân Sinh tới gần Tiêu Thệ, hỏi y, "Vẫn còn kịp chứ?"

Tiêu Thệ nghiêng đầu nhìn Hà Xuân Sinh, đôi mắt Hà Xuân Sinh chỉ có nghiêm túc. Tiêu Thệ không trả lời hắn, ngoảnh đi. Y trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Mì sắp chín rồi, khoảng hơn mười phút nữa. Bây giờ cậu đi rửa mặt là được."