Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 54



Thời gian trôi qua rất nhanh, bụng cô giờ đã nhô ra rồi.

Hakone là xứ sở của những dòng suối nước nóng chảy vòng quanh với những dãy núi sừng sững. Đứng trong hang núi nhìn ra xa là những cành hoa anh đào nổi bật trên nền tuyết trắng trông hết sức xinh đẹp. Dưới chân núi một thị trấn nhỏ yên tĩnh đã có tự bao giờ. Ven hai bên đường là những dãy phố nhỏ hẹp, kiến trúc nhà cửa cổ kính, tường ngói chỉ có hai màu đen trắng và những khung cửa sổ lưới màu đen kiểu cổ.

Cách vài mét trên con phố là những con hẻm nhỏ sâu hút dẫn đến nơi họ không nhìn thấy được.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Hòa Lam nắm chặt tay Bạch Tiềm nhưng bị cậu cầm ngược lại. Lòng bàn tay cậu thật ấm áp, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Lúc ngước đầu lên Hòa Lam bắt gặp cậu đang nhìn mình chằm chặp. Cô sẳng giọng hỏi: “Sao nhìn chị dữ vậy?”

Bạch Tiềm cười khẽ đáp: “Xinh quá!”

Hòa Lam cúi xuống nhìn trên người mình. Cô đang mặc một bộ kimono màu xanh dương, tóc cột hờ sau ót chỉ chừa lại hai lọn buông thõng bên tai nên trông cô càng dịu dàng, xinh đẹp tự nhiên.

Bạch Tiềm cười, nhướn mày nói: “Khỏi nhìn nữa! Em không có nhìn trang phục của chị. Em nhìn là nhìn thân thể của chị kìa!”

“Nói tầm bậy.”

“Có gì mà ngại?” Cậu ôm eo cô rẽ vào một con hẻm nhỏ. Chỉ đi vài bước, trước mắt họ liền xuất hiện bậc thang đi lên cao ngất. Cậu dìu cô đi. Hòa Lam gạt tay cậu ra nói: “Chị đâu có bị tàn phế đâu.”

“Như vậy em mới an tâm một chút.”

Bạch Tiềm thật là bá đạo. Cô nói gì hay phản kháng thế nào đều vô dụng trước mặt cậu.

Hòa Lam không thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận, để cho cậu dìu đỡ cô từng bước một.

Nhà cửa hai bên đường đều được dựng bằng nẹp tre sơn trắng, bên trên mái nhà là mái ngói đen, tường rêu phủ bởi những dây leo xanh biếc. Khoảng nửa giờ cả hai mới đến nơi. Nơi này là điểm cuối của con hẻm cụt. Hai bên đường giờ là những ụ tuyết lớn bao quanh cây hoa hòe. Chính diện là một tòa nhà bề thế ngói đỏ gạch vuông trông giống nhà thờ tổ.

Trước cổng, một người cao ráo thần thái bình tĩnh trong bộ kimono trắng đang đứng chờ người. Dáng vẻ xinh đẹp của cậu ta gán vào trong phong cảnh này như thể một bức tranh tĩnh lặng từ ngàn thu trước được vẽ lại. Là một tuyệt tác của nhân gian.

Người đứng đấy chính là Tạ Minh Kha.

Trong nháy mắt trong đầu Hòa Lam lóe lên cái tên này. Mặc kệ cậu ta là Ito Xu hay Lăng Xu thì đều là những cái tên vô cùng xa lạ với cô, những cái gì đã khắc ghi vào đầu óc con người vào những giây phút đầu tiên mới thực sự sâu đậm, khó thay đổi được cách nghĩ. Với cô, cậu ta vẫn là Tạ Minh Kha ngày nào.

Cậu ta vẫn luôn là người cô độc, tới lui xuất hiện vẫn chỉ có một mình. Dù cho cậu ta là đại thiếu gia trong một dòng tộc lớn nhưng khi ra ngoài lại chẳng mang theo lấy một người. Với phong thái xinh đẹp nho nhã, cậu ta chỉ đứng đấy nhưng đã thu hút ánh nhìn của biết bao cô gái xung quanh. Nhưng cũng chính phong thái uy nghiêm ấy đã khiến người ta có cảm giác sợ sệt không dám đến gần.

Là trùng hợp sao? Hòa Lam không chắc lắm còn Bạch Tiềm thì xì mũi coi thường.

Cậu nắm tay Hòa Lam dìu cô bước đến trước mặt Tạ Minh Kha, nhìn một lượt từ đầu xuống chân rồi nói: “Cậu đang chờ chúng tôi phải không? Quyết định xong chưa? Cậu có đồng ý nói cho chúng tôi biết danh sách hung thủ không?”

“Không phải.” Khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Minh Kha khiến cho người ta có cảm giác cậu ta không mảy may nhiễm khói bụi trần thế. Cậu ta nhàn nhã nói: “Bà ấy ở núi Trường Bàn tu đạo đến khoảng độ cuối năm mới về đây. Bây giờ tôi không thể gặp bà ấy nên phải chờ đến lúc đó mới xin phép hỏi ý của bà ấy được. Nếu bà ấy đồng ý thì tôi sẽ nói danh sách cho các người biết và sẽ mang các người đi gặp bà ấy. Tôi hy vọng đến lúc đấy các người cũng trả lại chiếc hộp cho tôi.”

“Nói hay lắm.” Bạch Tiềm cười khẩy: “Chúng tôi sẽ chờ. Nhưng sau đấy chúng tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.”

Tạ Minh Kha giương mắt nhìn Bạch Tiềm rồi lại cụp xuống: “Hình như anh rất ghét tôi thì phải.”

“Chẳng lẽ tôi nên thích cậu sao? Không nói về quan điểm nhận xét mà chỉ cần thấy cái mặt và ánh mắt cậu là tôi đã thấy ghét vô cùng rồi.” Bạch Tiềm cười nghiến răng.

Tạ Minh Kha có vẻ không thèm chấp, cũng không muốn dây dưa. Có lẽ tính tình cậu ta cũng khá dễ chịu. Hòa Lam lôi kéo Bạch Tiềm, nói thòng với cậu ta: “Tiểu Tạ! Vậy thì chúng tôi sẽ chờ nhưng mong rằng về sau chúng ta sẽ không trở mặt đối địch với nhau.”

“Tôi cũng vậy, không muốn làm kẻ địch của chị.” Tạ Minh Kha nói năng nhu hòa và khẽ mỉm cười với cô. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến cho Bạch Tiềm giận sôi gan, lông mày xếch ngược lên.

Tên tình nhân bé nhỏ!

Vào trong đền thờ, bọn họ phải bước qua lớp cửa dày. Phía sau cửa chính là một khoảng sân rộng, chỉ trồng một gốc anh đào rất lớn. Hoa anh đào nở rộ, cánh hoa đỏ thẫm. Những cánh hoa uỷ mị rơi khiến cho người đứng từ xa cứ ngỡ như màu máu quyện vào tuyết trắng.

Tuyết trên sân cũng đọng một lớp khá dày. Khi có người đi qua, nền trắng để lại dấu chân rõ mồn một. Thỉnh thoảng khi giẫm phải cành khô trong tuyết, dưới chân lại vang lên tiếp rôm rốp gãy gọn.

Tạ Minh Kha nhàn nhã ngồi quỳ bên bàn pha trà. Tóc cậu ta khá dài, cậu ta chỉ dùng một sợi dây đỏ buột hờ phía sau ót. Mấy sợi ngắn thì vô tình buông xuống hai bên vành tai trắng trẻo của cậu trông vô cùng lãng tử.

Bạch Tiềm càng nhìn kỹ cậu ta thì càng thấy cậu ta giống... như con hồ ly tinh.

“Pha trà làm gì, sao không so kiếm đi?” Bạch Tiềm nói.

Tạ Minh Kha ngẩng đầu nhìn cậu thờ ơ đáp: “Nếu như không ở tình thế bất đắc dĩ, tôi không thích hở ra là đánh đánh giết giết.”

“Thiếu gia Ito, máu tươi đã vấy trên tay cậu không ít à. Cậu nói mấy lời này khiến tôi cảm thấy giả tạo quá!”

“Mặc kệ anh có tin hay không nhưng đấy là sự thật.”

Lúc Tạ Minh Kha không cầm đao kiếm trông cậu ta rất yếu ớt như dáng vẻ của cậu thư sinh. Tay cậu ta mềm mại thích hợp cầm viết, pha trà hơn là cầm đao giết người vấy máu.

Hòa Lam không muốn để bầu không khí trở nên căng thẳng hơn nên cô dịu dàng nói với Bạch Tiềm: “Hay là chúng ta về đi! Không phải em nói muốn đi mua đồ cho em bé à?”

Tâm trạng Bạch Tiềm lúc này mới khá hơn một chút. Cậu đáp: “Làm sao biết sinh con trai hay con gái mà chọn đồ?”

Hòa Lam nói: “Vậy thì chuẩn bị cả hai loại luôn!”

“Ừ nhỉ! Nếu lần này sinh con trai thì lần sau sẽ sinh con gái. Còn nếu lần này sinh con gái thì lần sau sẽ sinh con trai. Chuẩn bị như vậy cũng không lãng phí!”

Hai người nhìn nhau cười cười nói nói, còn cọ cọ mũi với nhau. Hòa Lam xoay qua Tạ Minh Tâm nói lời tạm biệt, lôi kéo Bạch Tiềm rời đi.

Khi vừa đến cửa thì cả hai nghe thấy Tạ Minh Kha bất chợt mở miệng: “Nếu anh muốn so kiếm thì tiếp vài chiêu đi!”

Nói rồi cậu ta để tách trà xuống bàn, dùng khăn lau tay sạch sẽ rồi chậm rãi đi đến gian nhà chính. Cậu ta vén tay ao lên, thuận chân đá văng đôi guốc gỗ, chỉ mang đôi vớ trắng. Tay trái chộp lấy thanh kiếm rồi chuyển sang tay phải, ra dáng mời đối phương tiếp chiêu.

“Mời!”

“Là do cậu tự chuốc lấy nhé!”

Bạch Tiềm thả tay ôm Hòa Lam ra cũng là lúc Mục Lăng nhảy từ trên mái hiên xuống kính cẩn đặt kiếm vào tay cậu rồi nhanh chóng lui lại bảo vệ cho Hòa Lam bên ngoài vòng chiến.

Tạ Minh Kha giằng co với Bạch Tiềm. Từ từ nhích người, cổ áo kimono tròn tròn của cậu ta đã hở ra một khoảng da thịt sau gáy, mượt mà nhưng tái nhợt.

Lúc Bạch Tiềm rút kiếm ra, tia sáng lóe lên cũng là lúc Tạ Minh Kha vọt tới với bước chân ngắn gọn mà nhanh chóng dường như vạt kimono chặt khít không hề làm ảnh hưởng đến tốc độ của cậu ta.

Hai thanh kiếm giao nhao "keng keng", vô tình xếp thành hình chữ thập, hai bên dùng lực để trấn áp đối phương. Mặt hai người cũng bắt chéo qua thanh kiếm ở cự li rất gần.

Bạch Tiềm cười lạnh ra tiếng trong khi sắc mặt Tạ Minh Kha có phần hờ hững nhưng đáy mắt lại rõ ràng hiện lên tia máu.

“Ghen tỵ sao? Tôi biết cậu ghen tỵ với tôi. Ánh mắt cậu đã nói lên điều đó.” Bạch Tiềm không nể nang mà nói thẳng điểm yếu trong lòng đối phương, “Cậu thích chị tôi đến thế sao? Người giống như cậu, không cha không mẹ, từ nhỏ quen sống trong môi trường chém giết, không có ai quan tâm yêu thương thì sẽ không yêu ai mà cũng chẳng được ai yêu. Thật ra cậu chỉ tham lam thèm có đuọc thứ đẹp đẽ vốn không thuộc về cậu mà thôi.”

Tạ Minh Kha không trả lời nhưng khí lạnh đã chạy rần rần toàn thân giống như cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần ý nghĩ xấu xa. Cậu ta đột nhiên dồn lực đẩy Bạch Tiềm ra rồi trở tay quét một đường kiếm trúng ngay bả vai Bạch Tiềm.

Yên tĩnh.

Bầu trời đột nhiên nổi bão tuyết, từng khối từng khối bông tuyết rơi xuống quất vào đầu vào vai cậu.

Dây cột tóc của Tạ Minh Kha rơi ra khiến mái tóc dài đen nhánh phủ xuống bộ kimono trắng. Tay cậu ta nắm chặt thanh kiếm Samurai chĩa về phía trước.

Không khí cực kỳ căng thẳng!

Bạch Tiềm ngoái đầu nhìn chằm chằm vào vết thương đang ứa máu chứ không trêu chọc cậu ta nữa. Thanh kiếm trong tay cậu cũng chuyển hướng.

“Tiềm!” Hòa Lam kêu lên, cô muốn bước tới xem vết thương của Bạch Tiềm nhưng Mục Lăng đứng bên cạnh đã kéo cô lại.

“Không sao đâu! Bây giờ anh ấy mới thật sự động thủ.”

“Kiếm pháp của cậu do ai dạy vậy?” Bạch Tiềm đi quanh và nhìn chằm vào mắt cậu ta để thăm dò một cách cẩn trọng.

Tạ Minh Kha nhấc tay lau sạch vết máu trên thanh kiếm, lười biếng đáp: “Không ai dạy tôi cả. Mười năm trước tôi cũng đã đi qua thành Hắc Bạch rồi.”

“Chỉ có người tuân thủ quy tắc trò chơi mới có thể sống sót.” Bạch Tiềm nghiêng đầu cười lạnh: “Nhưng tôi thật sự muốn phá hỏng nó. Trước khi chết tôi nhất định phải về đó một lần.”

Tạ Minh Kha chợt ngẩng đầu, rốt cuộc trong đôi mắt cậu ta đã lộ vẻ xúc động.

Phần lớn người đến thành Hắc Bạch là vì trốn tránh kẻ thù còn một số người lại đến để luyện võ như cậu. Nhưng đã vào đấy thì hiếm khi có người toàn mạng bước ra. Mặc dù trên quy tắc người đã đi ra thì có thể trở về nhưng những ai đã ra được bên ngoài tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện quay lại.

Ánh mắt hai người giao nhau, khí thế của cậu ta tự động giảm đi một bậc cho đến khi thanh kiếm dài phóng đến trước mắt, cậu ta mới lách người tránh qua một cách khó khăn.

Bạch Tiềm vừa thất thủ một chiêu, kiếm hãy còn bổ trên đất nên nhanh chóng mượn đà tấn công kéo lê lưỡi kiếm tạo thành hình cung mượn lực xoay người nhảy lên, một cước đạp vào cây anh đào cổ thụ xoay tròn người lướt thẳng tới.

Phản lực này còn mạnh hơn so với trước.

Tạ Minh Kha xoay người lại đỡ, hai mũi kiếm chạm vào nhau xẹt ra tia lửa.

Bạch Tiềm trên không trung không có điểm tựa nên đá vào vai Tạ Minh Kha, lướt qua người cậu ta.

Tạ Minh Kha khom người thở dốc. Lúc cậu ta xoay người lại đối mặt với Bạch Tiềm thì một nhúm tóc bên vành tai chậm rãi rơi xuống dật dờ trên nền tuyết trắng.

Đó là nhúm tóc cậu ta vừa bị đối phương cắt đi.

“Tôi thua.” Giọng nói cậu ta rất thản nhiên nhưng ánh mắt đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh hàng ngày.

Tạ Minh Kha cúi đầu nhìn xuống đầu gối thì thấy trên đấy xuất hiện vết chém nhỏ nhưng dài, đủ để máu ứa ra thấm một đường dài lên bộ kimono màu trắng. Cậu ta nâng vạt áo lên nhìn máu me dính bết vào trang phục trông thật bẩn.

Dây buột tóc bị văng ra xa, tóc tai cậu ta trở nên xốc xếch rối nùi vô tình che đi đôi mắt của cậu ta.

Đã rất lâu rồi Tạ Minh Kha chưa từng chật vật như thế này?

Ánh mắt cậu ta vẫn trầm tĩnh như nước, tay rút kiếm về cậu ta khẽ khom người khi đối diện với Bạch Tiềm rồi xoay người rời đi.

Bạch Tiềm chợt gọi cậu ta lại hỏi: “Cậu từng gia nhập hội Vương à?”

Tạ Minh Kha quay đầu lại nhìn cậu trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.

Bạch Tiềm nhìn cậu ta đi xa, khóe môi nhếch lên, cậu quay lại ôm Hòa Lam vui vẻ nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Dọc đường về, Hòa Lam cũng không biết cậu đang cười vì chuyện gì. Cô hỏi mấy lần Bạch Tiềm mới dùng giọng điệu nhạo báng đáp: “Chỗ đó rất hấp dẫn mà cậu ta lại có tình cảm ngu ngốc như vậy.”

“Em nói như thể em đã từng "chiến" với hội mỹ nhân vậy!” Hòa Lam gạt tay cậu ra.

“Chị ghen à? Sao em có thể làm vậy chứ!” Bạch Tiềm ôm cô, hôn lên trán cô. Chỗ đó thật ra rất dễ làm cho người ta sa ngã nhưng những ai có thể rời khỏi hội thì đều là người có tính tình kiên nghị. Người như Tạ Minh Kha quả thật rất hiếm. Nhìn vào cậu ta thì sẽ có cảm giác cậu ta là người lạnh lùng vô cảm nhưng khi tiếp xúc rồi mới phát hiện cậu ta có chút... ngây ngô.

Nghĩ đến từ này cậu chợt bật cười.

“Có gì đáng cười?” Hòa Lam trừng mắt nhìn cậu.

Thời gian trôi qua, bụng Hòa Lam mỗi lúc càng lớn. Chờ đến cuối thu là cô chuẩn bị đến ngày sinh rồi.

Trong hang núi, lá phong đỏ rực như muốn lấp đầy cả không gian, nhìn ra đâu đâu cũng là màu lá vàng lá đỏ.

Lòng Bạch Tiềm vui mừng nôn nao không dứt khiến cho phòng của Mục Lăng chất đầy một núi đồ dành cho em bé.

Tạ Minh Kha có tới một lần nhưng chỉ nói vài câu với Hòa Lam rồi vội vã rời đi.

Vẻ ngoài của cậu ta vẫn bình tĩnh điềm đạm trước sau như một khiến cho người đối diện không biết được cậu đang nghĩ gì.

Ở phía Đông Nam Hakone có một tòa nhà nằm trên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ. Đường lên núi quanh co khúc khủyu, rất dễ bị lạc đường nhưng mỗi lần Tạ Minh Kha đến, cậu ta thường hay đi một mình không cần ai hộ tống.

Sáng nay cũng thế, cậu lại lên núi và đi thẳng đến tòa nhà nằm khuất trong rừng.

Nơi đây không phải là chỗ ở của ai khác mà chính là chỗ ở của cô Tạ Minh Kha, Ito Thanh Diệp.

Trong sân những cánh hoa đào hồng thắm rụng rực rỡ cả một khoảng sân. Trên hành lang một người phụ nữ trong bộ kimono truyền thống và đội nón màu xanh lam đang đứng yên tĩnh nhìn trời. Tay bà ấy đang phe phẩy chiếc quạt con con trông thật nhàn hạ.

Mỗi lần Tạ Minh Kha đến thăm cô, cậu ta thường không biết mở miệng như thế nào.

Chính cô ấy đã chăm sóc cho Tạ Minh Kha từ tấm bé nhưng cô lại ít khi trò chuyện với cậu ta. Khi ấy cô vẫn còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi còn bây giờ cô đã hơn ba mươi rồi.

“Bọn họ tới rồi sao?” Ito Thanh Diệp ngưng tay phe phẩy cánh quạt, cô ta chậm rãi bước lên bậc tam cấp mở cửa thong thả đi vào nhà rồi ngồi quỳ xuống chiếc đệm bên bàn trà.

Tạ Minh Kha đi sau lưng cô ta, đến nơi cậu ta khoát áo qua một bên ngồi quỳ xuống.

Nước trà trong tách sóng sánh tựa như sóng lòng cậu ta đang nổi dậy. Cậu thấp giọng báo: “Bọn họ đã tới vào năm ngoái, chỉ là con chưa báo lại với cô thôi.”

“Nhóc con! Lòng con đang rất bất an.”

Tạ Minh Kha biết không thể gạt được cô mình nên kể hết mọi chuyện trong thời gian qua, “Con đã làm theo lời cô căn dặn nhưng sao tới giờ con không cảm thấy vui?”

Cậu ta bỗng nhớ lại lúc trước Ito Thanh Diệp đã kể với cậu ta mười mấy năm về trước cô ta cùng nhóm người trong dòng tộc làm rớt hộp đồ gia bảo nơi đó nên sai cậu ta đích thân đi tìm về. Ito Xu phải đến vùng Tam Giác Vàng tìm đến người đàn bà tên Chu Tĩnh. Bà ta là kẻ đam mê cờ bạc nên mắc số nợ lớn, chỉ cần có tiền là bà ta nhất định sẽ nghe theo sự sắp đặt của cậu ta.

Ito Xu giả làm con trai ở lại nhà bà ta. Trãi qua đoạn thời gian dài nhưng cậu ta vẫn thấy không quen.

Mặc dù cậu ta vốn quen với tịch mịch cô đơn nhưng môi trường sống thật sự quá khác biệt.

Ở phương xa mỗi lúc đêm khuya yên tĩnh, cậu ta sẽ ngồi xếp chong chóng tre mà cô của cậu ta đã dạy.

Tên cô ấy vốn là Lăng Thanh Diệp, cùng một họ với Lăng Xu.

Cả hai vốn không phải họ Ito mà là họ Lăng sống ở một thôn nhỏ ở Đông Bắc Trung Quốc. Trí nhớ của con người qua năm tháng dần dần bị bào mòn cho nên cậu ta không hề có ấn tượng gì vì khi ấy cậu ta vẫn còn rất bé, mọi thứ trong ký ức đều là do cô của cậu kể lại mà thôi.

Vào những đêm mưa bão trong con hẻm nhỏ, hoa quế thoang thoảng đưa hương, hoa lựu cũng đua nhau khoe sắc đỏ rực cả con đường, mưa mịt mờ rơi trên dây leo xanh biếc bao phủ mấy căn nhà hàng xóm liền kề.

Căn nhà với giàn dây leo nằm trong thị trấn nhỏ vào thập niên những năm sáu mươi đã phai mờ dần trong trí nhớ cô. Nhưng hình ảnh nhục hình ngày hôm ấy đã để lại trong cô một dấu ấn khó quên. Ba mẹ cậu bị lôi ra đầu thôn đánh và cạo đầu vì tội mặc đồ Tây. Tất cả do lão Tôn tố cáo mà ra. Hậu quả là bị đánh đến khó giữ tính mạng.

Khi đó cô còn nhỏ, đứng ở đầu thôn nhìn mẹ cậu ta ôm lấy che chắn cho cậu ta.

Anh cô rốt cuộc bị đánh đến chết, xác bị treo lên giàn nho cho đến khi phân hủy rồi khô lại.

Cuối cùng, mẹ cậu dắt díu cậu và cô bỏ chạy thật xa, chạy tới nơi này làm vợ sau của thiếu gia Ito.

Cậu từng nghĩ rằng mẹ cậu đã rất nhớ nhà xưa trong con hẻm nhỏ, nhớ người cũ bỏ xác trên giàn nho rong rêu nên buồn phiền sầu não mà héo hon cho đến chết. Ngày bà qua đời, trời cũng buồn đưa tiễn bằng cơn mưa phùn mù mịt.

Năm tang thương ấy là khi Lăng Xu vừa mới năm tuổi. Sau khi mẹ mất cậu ta ở yên với cô của mình. Đến khi cô ấy dọn ra ngoài thì cậu ta một mình lủi thủi rồi dần trở thành thói quen.

Đến năm mười lăm tuổi, Lăng Xu đi đến vùng Tam Giác Vàng giả làm con trai của Chu Tĩnh.

Mặc dù bà ta không biết thân phận của cậu ta nhưng tự biết đánh giá cậu ta không phải xuất thân tầm thường. Vì vậy dù bà ta có đi ăn vạ bên ngoài đi chăng nữa nhưng khi đối mặt với cậu thì không dám hó hé một câu lớn tiếng.

Nhưng hầu như cậu thường ở nhà một mình.

Về phần cha...

Theo lời mẹ cậu thì người đàn ông bị đánh chết chính là cha ruột của cậu còn người cha hiện tại nuôi dưỡng cậu chỉ là cha dượng. Đối với người cha sau này cậu cũng chẳng thân thiết vì cả năm ông ta bận rộn triền miên bên ngoài, chẳng gặp được mấy lần. Mỗi khi ông ta trở về đi ngang qua cậu ta cậu đều bị cô kéo quỳ xuống hành lễ gọi là "Ngài".

Rốt cuộc cậu ta nên xem người nào là cha mình, ngay cả đến chính bản thân cậu cũng không rõ.

Ito Thanh Diệp nhìn vẻ mặt suy tư của cậu cũng biết cậu đang nghĩ gì: “Đừng đau lòng nữa, không phải con đã có người mình thích sao?”

Tạ Minh Kha lấy lại tinh thần, suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nhưng cô ấy không thích con. Hơn nữa cô ấy đã có con, đã có người đàn ông bên cạnh rồi.”

Thật ra cậu ta muốn nói mình không hề đau lòng chỉ cảm thấy có chút buồn buồn. Cô cậu cũng an ủi cậu rằng thứ chưa có thì mình thường thấy tiếc nuối chứ đấy không phải đau lòng.

“Cô gái ấy là con gái Thường Hi phải không?”

Tạ Minh Kha gật đầu đáp: “Cô ấy tên Hòa Lam.”

“Nói như vậy, cô ấy cũng có thể tính là chị của con rồi. Cô và Thường Hi là bạn rất thân.”

“Vậy tại sao...” Cậu không nói tiếp nhưng ánh mắt đã tỏ rõ mối nghi ngờ.

Cô ta không có nói nữa mà chỉ cúi đầu nâng tách trà: “Dù sao đi nữa ta cũng thấy có lỗi với cô ấy.”

Tạ Minh Kha mấp máy đôi môi nhưng cuối cùng cũng không hỏi tiếp.

Năm đó một nhóm đoàn kết như vậy tại sao lại phải giết hại lẫn nhau? Phải chăng vì kho báu kia?”

Cậu ta ngậm ngùi lắc đầu. Lúc sai cậu ta đi tìm chiếc hộp thì cô ấy không nói gì về kho báu, cũng không cho cậu ta lấy món gì khác trong đấy, rõ ràng cô ấy không phải là người tham tiền. Về phần ma túy... Cô ấy cũng chưa bao giờ dùng qua càng không thể nào hợp tác mua bán nên không vì lý do này mà tổn thương bạn thân của mình.

Tạ Minh Kha càng nghĩ thì càng thấy chuyện này khó hiểu.

Hòa Lam...

Hòa Lam...

Ngày hôm đó Tạ Minh Kha định ra tay giết cô nhưng cuối cùng đã không xuống tay. Còn bây giờ vì hoài niệm quá khứ mà cậu ta không thể tuyệt tình. Có nhiều khi cậu ta suy nghĩ vẩn vơ rồi tự hỏi không biết mình sống trên đời vì điều gì nữa.