Nội Quy Hoàng Cung Chết Chóc

Chương 2



13

Sau đó tôi nghe thấy anh ta bắt đầu lẩm bẩm: “Thôi quên đi, NPC sao biết được cảm giác đau là gì chứ"

*NPC (Non-player character): Là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển. NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi trong game.

Những từ tôi chưa bao giờ nghe cứ tuôn ra từ miệng anh ấy.

Cửu hoàng tử to gan bước đến gần, nhìn vào tay tôi.

“Đã như thế này rồi....lúc cô cõng tôi mà cánh tay rơi xuống.... thì tôi cũng rơi xuống theo, nếu bị dính nước mưa thì sẽ chếc đấy"

Tôi vẫn cúi đầu đứng một bên chờ cửu hoàng tử ra lệnh, bỗng tôi nghĩ đến câu anh ta vừa hỏi tôi

“Cô không biết đau à?”

Câu này rất quen tai.

Hình như trước kia cũng có người hỏi tôi như vậy.

Đó là ai?

Từ khi nào?

Cảm giác đau là gì?

Thái y cần phải biết những chuyện này hả?

“Vậy, cô..... cô ngồi đợi mưa tạnh với tôi.”

“Bẩm cửu hoàng tử, giờ mùi (1 giờ - 3 giờ chiều) nô tài phải đến cung Khôn Ninh để xem mạch cho hoàng hậu nương nương.”

Cửu hoàng tử nghe tôi trả lời xong, mặt anh ta tái hơn một chút.

“Giờ mùi nên cô phải đến chỗ Lương Nhị á? Cô.... cô là NPC mang nhiệm vụ chứ không phải NPC bình thường* trong thế giới này à?”

*NPC bình thường: Các NPC có thể tương tác với người chơi, như đưa nhiệm vụ, cho người chơi các manh mối, hoặc có thể là các kẻ thù của người chơi. Những NPC bình thường (giống như BOT) thì chỉ hành động và không mang nhiệm vụ, hay manh mối nào cả.

“Ầm ầm” Anh ta còn chưa nói hết câu, tia sét đã rạch ngang bầu trời, đánh vào nóc của cung Khôn Ninh

Chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ hướng đó.

“Chắc chắn bên kia xảy ra chuyện rồi" cửu hoàng tử hét lên

Tôi quay đầu nhìn anh ta thì thấy trong mắt anh ta có một chút kinh ngạc và khó hiểu.

14

Cửu hoàng tử định ra khỏi Thấu Phương các nhưng bên ngoài trời vẫn mưa nên anh phải lùi lại.

Dần dần âm thanh phát ra từ cung Khôn Ninh ngày càng nhỏ.

“Cô biết chuyện gì đúng không? Bên đó đang xảy ra chuyện gì?” Cửu hoàng tử túm cổ áo tôi lên, gào vào mặt tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta không trả lời.

Từ trước đến giờ cung Khôn Ninh Cung vẫn như vậy mà, nên tôi mới phải đi bắt mạch hàng ngày cho hoàng hậu, tại anh ta ngăn tôi đi ấy chứ.

Bỗng dưng cả người Cửu hoàng tử cứng đờ như cột đá, nhìn chằm chằm phía trước, như ở đó anh ta thấy cái gì vậy

“Người chơi Lương Nhụy ch.ết……” anh ta lẩm bẩm.

Không biết tại sao, câu nói này của anh ta khiến tôi run rẩy, sợ hãi.

Tôi xách hòm thuốc đang để trên đất lên rồi hành lễ với cửu hoàng tử.

“Điện hạ, mưa tạnh rồi. Nô tài phải đi bắt mạch hàng ngày cho Hoàng Hậu nương nương.”

Cửu hoàng tử tỉnh táo lại, mắt anh ta đỏ hoe, độc ác lườm tôi

Tôi lặp lại động tác hành lễ.

“Nô tài phải đi bắt mạch hàng ngày cho...."

“Ầm!”

Cửu hoàng tử giật hòm thuốc trên vai tôi ném xuống đất, cánh tay phải đang thối rữa của tôi vì anh ta giật mạnh quá nên rơi xuống theo, lăn lông lốc đến bên cạnh hòm thuốc. Máu tươi bắn lên mặt khiến anh ta hơi sợ hãi, từ từ đưa tay sờ lên mặt.

“Điện hạ, trên mặt ngài có máu, ngài bị thương ạ? Xin ngài để nô tài nhìn xem....”

“Cô tránh ra, c ú t đi, đừng đến gần tôi”

Sắc mặt Cửu hoàng tử xanh mét, gân xanh trên thái dương nổi lên, mồ hôi chảy xuống từ thái dương hòa với m á u trên mặt, từ từ nhỏ xuống.

Tôi không nói lời gì cả, chỉ là lặng lẽ đứng đó.

Cửu hoàng tử đợi một lúc mới lấy tay áo lau qua mặt, sau đó cào tóc như sắp phát điên.

“Chuyện này không trách tôi được.” anh ta lại lẩm bẩm.

“Điện hạ, nô tài phải đi....”

“Được rồi, cô đừng nói tiếp nữa.”

“Nếu mưa tạnh rồi, tôi....tôi đi cùng với cô.”

15

Trời tạnh rồi, tôi nghiêng người đeo hòm thuốc trên vai trái rồi đi cùng cửu hoàng ra khỏi Thấu Phương các.

Càng đi tôi càng chắc chắn cửu hoàng tử là một người kỳ lạ. Anh ta đi cạnh tôi lúc thì nói không ngừng, lúc thì gào thét không thôi.

16

“Sao Lương Nhụy lại ch.ết chứ? Cô ấy.... cô ấy sẽ không ch.ết đâu, chắc chắn thông báo sai rồi....Tôi phải nhìn tận mắt th.i th.ể của cô ấy, nhất định tôi phải nhìn tận mắt th.i th.ể của cô ấy, tôi không tin…”

Bỗng dưng anh ta ngừng nói, ngây người đứng sững lại, sau đó vỗ vào lưng tôi

“A a a! Cái gì kia! Chỗ kia có cái gì kìa”

Tôi từ từ quay lại, anh ta sợ hãi muốn túm tay tôi để trấn an mình nhưng không may là anh đứng bên phải tôi. Mắt anh nhìn quanh, tay vẫn khua khoắng tìm tay tôi nhưng mãi không tìm được nên tôi chủ động vươn cánh tay trái cho anh ta nắm.

“Hình như ở đó thực sự có cái gì đó đấy”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của anh ấy nhưng không thấy gì cả, chỉ có hai chúng tôi trên đường đến cung điện của hoàng hậu.

Tôi: “.....”

Cửu hoàng tử tự trấn an bản thân mình một lúc xong mới nhận ra đang nắm tay tôi, anh ta lại ôm đầu la hét.

Tôi nhìn cánh tay vừa bị anh hất ra, hơi nghiêng đầu, đưa ánh mắt nhìn đường tiếp tục đi về phía trước.

“Cô.... cô đừng lo. Dù sao những NPC như cô mất tay, mất chân thì ngày mai cũng mọc lại ấy mà.

Tôi: “......”

“Sao cô không nói gì cả, hay là chưa đến lúc cô được nói? Đúng rồi.........”

“Điện hạ, đến cung Khôn Ninh rồi.”

17

Cửa cung Khôn Ninh đóng chặt.

Đứng ở bên ngoài mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sột soạt từ bên trong. Dòng m á u tanh nồng chảy qua khe cửa, trong đó còn có một chút thịt vụn, tôi đứng nhìn thịt vụn trôi theo dòng m á u, có cả vài miếng da đầu còn dính tóc mắc vào giày của tôi.

Chuyện này cũng giống trước đây, tôi không thấy có gì không ổn cả.

Nhưng cửu hoàng tử lại bắt đầu, đầu tiên anh ta hét lên, sau đó che miệng nôn khan, cuối cùng anh ta cầm cánh tay trái của tôi, nôn hết mật xanh mật vàng ra.

Tôi câm nín nhìn hỗn hợp từ bãi nôn trộn với máu loãng thành một đống nhỏ, từ từ chảy qua trước mắt tôi

Nôn một lúc xong anh ta dùng tay áo lau miệng, yếu ớt nói: “Cô đi..... đi mở cửa đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Tôi im lặng nhìn cửu hoàng tử rút một thanh đao ra, không biết anh ta giấu thanh đao ở chỗ nào trên người nữa.

“Tôi phải tự mở á?” anh ta run lên như sắp khóc.

Tôi vẫn giữ im lặng, thực ra tôi muốn nói điều gì đó nhưng không biết tại sao lời nói ra đến miệng rồi mà tôi vẫn nuốt xuống.

Cửu hoàng tử lội vào vũng máu, lảo đảo đi đến gần cửa, hít một hơi thật sâu rồi anh ta lại nhìn tôi cầu cứu chứ không dám mở.

Tôi cứng đờ tránh ánh mắt của anh.

“Tôi mở đây, mở thật đấy”

Cửu hoàng tử kéo cửa lớn của cung Khôn Ninh Cung mãi mà cái cửa vẫn đứng im.

“Tiểu thái y, tôi không mở được cửa.”

“Điện hạ, đẩy cửa vào chứ không phải là kéo.” Cuối cùng tôi cũng nói được

Cửu hoàng tử: “.....”

18

Cửu hoàng tử thở dài, bắt đầu nhắm mắt đưa chân đẩy cửa ra nhưng anh vẫn không đẩy được.

“Có manh mối nào để giải mã mở cửa không nhỉ?”

Anh vươn tay, lần mò trên cánh cửa, tìm mọi chỗ rồi vẫn không phát hiện ra gì cả

Bây giờ trong khe cửa chảy ra càng nhiều m.áu, đến lúc một ngón tay dập nát, m.áu thịt lẫn lộn mắc vào quần thì anh ta không chịu được nữa.

Anh ta nhìn chằm chằm đến mức sắp đào được một cái lỗ trên mặt tôi luôn rồi.

“Cho tôi chút gợi ý đi mà. Tôi là linh vật may mắn của nhóm đấy, Lương Nhuỵ là quân sư, Trương Nhạc Dư là người chuyên đi đằng trước đỡ đạn cho cả đội. Tôi sẽ biết ơn cô cả đời...Chờ tôi ra ngoài rồi tôi sẽ m.ua cờ khen thưởng cho cô, treo trên tường để đời đời nhớ ơn cô”

Tôi không nói gì, cố gắng giơ tay trái chỉ vào khảm đao trên tay anh ta, tay tôi chỉ nâng lên được một chút đã bị ép phải buông xuống.

Cửu hoàng tử cũng thông minh, anh ta ngầm hiểu, nhìn tôi biết ơn rồi vung đao chém vào cửa lớn.

Chỉ có một tiếng "Ầm", cánh cửa đỏ sậm bị chém nứt ra, ngay sau đó vô số bộ phận và thịt vụn của cơ thể tràn ra ngoài như cơn sóng.

“Tay, chân, chân.... Không có đầu, sao lại không có đầu chứ?”

Nghe thấy cửu hoàng tử thì thầm rất nhỏ, tôi nhìn qua thì thấy anh ta cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí ẩn.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nhưng sự chú ý của tôi nhanh chóng bị chuyện trước mặt thu hút.

19

“Đùng, đùng, đùng!”

Nghe thấy tiếng roi vang dội quất vào mặt đất ở phía trước, tôi vội vàng cúi đầu

“Bái kiến Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương, tiểu chủ các cung, nô tài đến để bắt mạch cho Hoàng Hậu nương nương.”

Trong cung có quy định, nô tài không được nhìn thẳng vào những người có thân phận cao quý này.

“Đây là gì thế....những người này là "thứ" gì vậy?”

Tôi dùng khóe mắt liếc qua cửu hoàng tử đang không ngừng run rẩy bên cạnh, giọng điệu liên tục thay đổi.

Các chủ tử đáng sợ đến mức đấy à?

Cửu hoàng tử là hoàng tử, tuy không thể nhìn thấy phi tần trong hậu cung thường xuyên nhưng mẹ ruột của anh ta cũng ở trong đây mà, ít nhiều anh ta cũng gặp qua phi tần các cung một lần rồi chứ, sao anh ta sợ đến mức như nhìn thấy quái vật được?

“Đùng, đùng, đùng” tiếng roi trầm đục lại vang lên, tôi ngẩng đầu lên một chút.

Một người cao gần hai mét đứng ở phía trước, toàn thân sưng tấy như quả bóng bị thổi phồng lên, làn da bị kéo căng gần như trong suốt, mạch máu đỏ tím chằng chịt như mạng nhện nảy lên dưới lớp da mỏng. Hai bàn chân của bà ta đã hoàn toàn biến dạng, biến thành hai cục thịt, ngón chân bên trên đen sì, nứt nẻ, vì quá nặng nên hơn một nửa hai cục thịt cắm xuống đất, hố sâu xung quanh đều do bà ta đi lại tạo ra.

Từng sợi tóc bạc trắng được búi lên, dán sát vào da đầu, ngũ quan bị thịt mỡ trên mặt chèn ép đến mức tôi không nhìn rõ mặt mũi bà ta như thế nào cả, chiếc áo choàng cũng bị căng ra, rách thành những mảnh vải vụn treo trên từng lớp thịt.

Tay bà cầm một cái roi to màu đỏ sẫm, dài khoảng 4 - 5 thước (1,32 - 1,65 mét), trên đó đính vô số chiếc đinh sắt rỉ sét, một số chiếc còn dính thịt vụn và máu kết vào với nhau thành từng mảng.

Đây là Thái Hậu nương nương.

Thấy sắc mặt bà ấy vẫn hồng hào như mọi ngày, cơ thể cũng không có vấn đề gì cả, là thái y, tôi thấy vậy thì yên tâm rồi.

Trước mặt Thái Hậu nương nương là tám tiểu chủ, người còn lại là Hoàng Hậu nương nương.

Đầu của bảy tiểu chủ được đặt trên mặt đất mà không sứt mẻ gì, trừ đầu của tiểu chủ ngoài cùng bị nứt đôi ra, nước màu vàng chảy khắp mặt sân, hình như cô ấy nói sai gì đó khiến Thái Hậu tức giận, phải chịu hình phạt bằng roi.

Không sao cả, lát nữa tôi sẽ kê cho cô ấy một ít thuốc mỡ, bôi chút là lành lại thôi.

Nhưng hoàng hậu trông khác hẳn trước đây, cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, toàn bộ cơ thể cuộn tròn lại, vùi đầu vào ngực, nhưng đứng ở góc của tôi cũng không thấy đầu của cô ấy đâu cả.

“Thái y.... có ở đây không? Đến đây..... xem.... bệnh cho Hoàng Hậu.”

20

Thái Hậu nương nương đột nhiên lên tiếng làm cửu hoàng tử sợ đến mức run lên, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đống thịt trên đất.

Bây giờ Thái Hậu cũng chú ý đến anh ta.

“Tiểu Cửu..... Tiểu Cửu cũng đến à? Lại đây nào..... Để hoàng tổ mẫu bế nào.”

Tôi xách hòm thuốc bước từng bước về phía Thái Hậu và Hoàng Hậu. Hình như có gì đó vướng vào ống quần, tôi cúi đầu nhìn xem, hóa ra là cửu hoàng tử đang túm chặt chân tôi.

Sắc mặt anh tái nhợt, quỳ trên mặt đất, khóe miệng không ngừng run rẩy, chậm rãi nói từng chữ: “Đừng đi.”

Tôi ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước, đến trước mặt Thái Hậu, tôi cụp mắt, hành lễ với bà ấy.

“Tiểu cửu.... sao cháu còn chưa qua đây? Có phải..... cháu ghét Hoàng tổ mẫu đúng không?”

Thái hậu đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ cửu hoàng tử.

Tôi cảm thấy không khí xung quanh đang đông cứng dần.

“Chát”

Thái Hậu giơ chiếc roi lên, tàn nhẫn quất xuống đất, những miếng thịt xung quanh bị roi quất bay lên trời, vài giây sau lại rơi xuống đất, máu tanh từ trên trời rơi xuống những người có mặt ở đây, một ít thịt vụn còn rơi trên đầu và vai tôi.

Sau đó, Thái hậu bắt đầu đi đến gần cửu hoàng tử, mặt đất xung quanh rung lên theo mỗi bước đi của bà, mỗi bước bà ấy đi còn để lại vài vết nứt sâu trên mặt đất.

Tôi cố gắng đứng vững rồi nhìn cửu hoàng tử.

Anh ta nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân dính đầy máu và bùn đất, cả người không có chỗ nào sạch sẽ. Hình như anh hoàn toàn suy sụp rồi, không cử động gì cả, Thái Hậu chỉ cần đi một bước nữa là đến trước mặt anh ta.

Cuối cùng cửu hoàng tử cũng trả lời:

“Nhi thần.... thích nhất Hoàng tổ mẫu nhất.”

21

Thái Hậu thấy cuối cùng cửu hoàng tử cũng lên tiếng, bà ấy dừng động tác lại.

Tôi có thể nhận ra được bây giờ cửu hoàng tử đang rất căng thẳng, tôi còn nghe được tiếng trái tim đang chạy nước rút trong lồng ngực của anh ta.

“Cạch” Chiếc roi khổng lồ trên tay Thái Hậu rơi xuống đất.

Người cửu hoàng tử run lên liên tục, nhưng lần này anh dũng cảm hơn, chỉ đứng đó run rẩy chứ không hét lên nữa. Tôi nhìn thấy bàn tay đầy thịt của Thái Hậu, đang từ từ vươn về phía anh.

Cửu hoàng tử bất lực để bàn tay to chỉ cần đập nhẹ xuống cũng vả chết anh ta được chạm vào đầu mình, nhắm mắt cam chịu.

Nhưng không ai ngờ được Thái Hậu bỗng nhiên nói:

“Tiểu Cửu.... lúc nào con gọi anh cả đi..... hai đứa cùng đến thăm Hoàng tổ mẫu.”

Anh cả của cửu hoàng tử là Thái Tử.

Cửu hoàng tử không lên tiếng, bình tĩnh lại một lúc rồi mới cúi xuống đống thịt, dập đầu lạy Thái Hậu.

“Uỳnh, uỳnh, uỳnh!”

Thái Hậu cũng không làm khó anh nữa, nặng nề bước về phía cửa cung vỡ nát, đi ra ngoài.

22

Chờ Thái Hậu đi xa rồi tôi mới bước đến chỗ cửu hoàng tử, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ lạy Thái Hậu

“Điện hạ, Thái Hậu nương nương đi xa rồi.”

Cửu hoàng tử vẫn quỳ trên đất, đầu áp sát vào vũng máu.

Tôi ngồi xuống, định đỡ anh dậy.

“Điện hạ, thỉnh ngài……”

Bỗng nhiên Cửu hoàng tử ngẩng đầu, hất tay tôi ra, loạng choạng chạy đến, quỳ cạnh xác của Hoàng Hậu, vừa thì thầm nói những câu tôi không nghe rõ vừa lay xác cô ấy.

||||| Truyện đề cử: Quân Hoan Tỏa Kiều |||||

Lưng cửu hoàng tử che khuất tầm nhìn nên tôi không thể nhìn thấy bây giờ Hoàng Hậu như thế nào, nhưng tôi chắc chắn cô ấy xảy ra chuyện rồi. Bởi vì khi Cửu hoàng tử ôm cô ấy vào lòng, lúc đầu anh chỉ khẽ nức nở, sau đó anh ta gào khóc to hơn, nước mắt rơi trên gương mặt máu thịt lẫn lộn của Hoàng hậu.

Anh ta khóc đến mức không thở được, tiếng hét cũng nghẹt đặc

“Cô ch.ết rồi, Lương Nhuỵ..... ch.ết rồi.... tại sao chứ, tại saoooo?"

Tôi đứng im nhìn anh ta, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Hoàng Hậu... tên là Lương Nhụy à?

Vì sao tôi là thái y trong cung mà không biết gì về chuyện này?

Đúng.

Tôi không hề biết Hoàng Hậu tên là gì.

23

Chưa kịp nghĩ sâu thêm về chuyện này, cửu hoàng tử đã đi đến chỗ tôi, trên tay anh ta còn cầm cái gì đó.

“Chúng ta đi.... chúng ta đi thôi. Trời sắp tối rồi, bên ngoài không an toàn.”

Hình như Cửu hoàng tử không ổn lắm, ánh mắt anh ta tan rã, mơ hồ nhìn đằng trước lại như không nhìn gì cả.

Tôi để ý thấy anh cầm trên tay tờ giấy được gấp gọn, một cái hộp gỗ nhỏ và một chiếc vòng tay có mặt trang sức bị xoắn một nửa gần giống hình chữ 日 nằm ngang.

Tôi trầm ngâm nhìn chiếc vòng.

“Đi thôi, cô làm sao thế?”

Tôi xốc lại tinh thần rồi lắc đầu ra hiệu tôi không sao.

“Điện hạ, nô tài phải về Thái Y Viện, nô tài còn mấy viên thuốc chưa nặn xong.”

Nghe tôi nói xong mặt cửu hoàng tử biến sắc, anh ta cười gượng

“Cô...cô đang nói gì vậy? Sau buổi trưa không có Thái Y Viện, chỉ có Ngự Thiện Phòng mà”

Tôi im lặng vài giây, sau đó siết chặt quai hòm thuốc, bước ra khỏi cung Khôn Ninh bừa bãi, lộn xộn.

24

Cũng giống như lúc tôi đến cung Khôn Ninh, cửu hoàng tử lúc thì đi cạnh tôi lẩm bẩm, lúc lại khóc sướt mướt.

“Lương Nhuỵ ch.ết rồi, ở đây đáng sợ quá, chắc tôi cũng không sống được đâu”

Khóc lóc một lúc anh ta lại kiên quyết, thề phải báo thù cho Lương Nhụy

“Tôi và Trương Nhạc Dư sẽ cho báo thù cho cô ấy. Chỉ cần chúng tôi ở cùng nhau thì cơ hội sống sót sẽ lớn hơn rất nhiều, kiểu gì thế giới này cũng phải để một người còn sống chứ, đúng không?”

Anh ta ghé vào tai tôi thì thầm: “Nhưng mà chúng ta phải về Thái Y Viện thật hả? Trong nội quy nói sau buổi trưa Thái Y Viện không tồn tại, chỉ có Ngự Thiện Phòng thôi mà, tôi sợ..."

Suốt quãng đường về Thái Y Viện tôi vẫn không nói lời nào, lúc sắp đến nơi, cửu hoàng tử kéo tôi lại, đặt tay lên vai tôi, chân thành nói: “Tôi cảm nhận được cô khác với những NPC khác, dù cô.... nhưng tôi chọn tin cô. Có kỳ lạ quá không nhỉ? Thế mà tôi đặt cược mạng sống của mình vào một NPC."

“Từ nhỏ tôi đã may mắn hơn người khác, giác quan thứ sáu cũng chuẩn hơn người khác, nên lần này tôi chọn tin cô."

“Cô là NPC của thế giới này, tôi không ép cô giúp tôi."

“Nhưng ít nhất cô đừng hại tôi là được, xin cô đấy.