Nội Tâm Của Trùm Trường Khiến Tôi Bối Rối

Chương 7



14

Hội thao đầu tiên của sinh viên năm nhất đã đến.

Tôi, Lý Mộng và một bạn nữ khác lập đội bóng rổ, một đường bằng phẳng vào đến chung kết.

Trận này đối thủ của chúng tôi là ứng cử viên cho chức vô địch.

Trọng tài để chúng tôi bắt tay trước trận đấu, tôi đưa tay ra, bàn tay bị một cô gái tết tóc túm lấy bẻ thành một góc 90 độ, tôi đau đến mức rít thành tiếng.

Cô ta ghé sát vào tai tôi, cong môi cười lạnh:

“Trận này bọn tao thắng chắc rồi, nếu không muốn bị thương 『 ngoài ý muốn 』, thì tao khuyên mày nên nhận thua sớm một chút.”

Trần Mộng thấy mọi chuyện không ổn, chạy đến kéo tôi ra sau: “Có một vài người là cóc mà muốn đuổi kịp thiên nga, người thì xấu mà cứ tưởng là mình đẹp! Tao khinh!”

Sau khi trận đấu bắt đầu được một lát, Lý Mộng đưa mắt ra hiệu cho tôi nhìn sang khán đài trái.

“Đoán xem tớ thấy ai?”

Liếc mắt qua tôi thấy Cố Phong và Thẩm Dục đang ngồi sát cạnh nhau, mà người nào đó còn chưng ra vẻ mặt bị bắt ép.

【 Nếu không phải do thằng nhóc Cố Phong kéo mình đến, thì mình còn lâu mới đến, mình vẫn đang giận đó!]

【 Em ấy không nhận ra là gần đây mình không xuất hiện ở quanh em ấy à? Cũng không thèm đến dỗ dành mình, người ta dễ dỗ lắm luôn á!

【 Vợ còn không thèm nhìn mình, mình không quan trọng bằng vài bữa cơm thật à? Hay là mình mua luôn cái căn tin, để cho mọi người ăn cơm miễn phí nhỉ? 】

Ban đầu tôi còn có hơi hồi hộp, nhưng nghe những suy nghĩ như đang làm nũng của Thẩm Dục tôi lại bớt hồi hộp hơn hẳn.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh, tôi nhận bóng từ Lý Mộng, ba bước lên rổ, ghi điểm!

Thấy chúng tôi có ưu thế, cô gái tết tóc của đội bạn bắt đầu luống cuống.

Tôi thấy bọn họ nhỏ giọng trao đổi gì đó với nhau, trong lòng tôi vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Tôi cũng nhắc nhở đồng đội phải cẩn thận hơn.

Nhưng dù có phòng thế nào thì cũng khó phòng tiểu nhân.

Sau khi tôi nhận bóng, một trong số họ tiến đến cướp bóng, còn dùng cùi chỏ đẩy mạnh làm tôi ngã.

Khủy tay tôi chạm đất, xương phải chịu một lực va đập mạnh, khiến tôi đau điếng.

Mà da trên tay bị xước rồi bị rách một mảng, chảy cả má..u!

Phía Lý Mộng cũng không tốt hơn là bao.

Cô ấy bị kẹp chặt, không có cách nào để chuyền bóng, cô ấy bí quá hóa liều, nhảy lên ném bóng tại chỗ.

Nhưng người của đội bên kia cũng nhảy lên, cậu ấy bị người kia đập mạnh vào trán, rồi cậu ấy cũng ngã xuống.

Thẩm Dục và Cố Phong không hẹn trước mà cùng đứng lên, chạy vọt về phía bọn tôi.

【 Vợ bị thương rồi?! Chế…t tiệt! 】

“Chúng mày chơi bóng hay là chơi người! Trọng tài, thế mà còn chưa phạt thì làm ăn cái qq gì!” Thẩm Dục tức giận quát lên.

Cậu ấy bế tôi lên, tôi thấy được trong mắt của cậu ấy là cả tá lo lắng.

“Hứa Hiểu, cậu cố chịu một chút, tớ đưa cậu đến viện ngay đây.”

“Thẩm Dục, cậu?” Tôi đột nhiên thấy hơi nghèn nghẹn.

Cậu ấy ngắt lời tôi, còn có hơi hèn mọn cầu xin: “Dù cậu có ghét tớ, thì cũng đợi tớ đưa cậu đến bệnh viện đã, có được không?”

【 Anh chỉ muốn dùng tất cả khả năng của mình để bảo vệ em thôi, dù em có ghét anh cũng được.】

Trọng tài đứng chặn trước mặt chúng tôi, đưa tay ra, vẻ mặt vô tội: “Tôi thấy họ không hề phạm luật, do hai bạn học này không cẩn thận thôi, bị thương khi thi đấu là chuyện bình thường mà nhỉ?”

Nữ sinh tết tóc ôm ngực, cười nhạo: “Con gà, mới thế mà đã không được à? Tao bảo rồi mà, không cần phải vùng vẫy đâu, vô ích thôi”

Cô ta còn kiêu ngạo nói với chúng tôi: “Vì trọng tài là bạn trai tao đó.”

Mặt Thẩm Dục tối sầm, giọng lạnh như băng: “Thật trùng hợp, hiệu trưởng trường là chú hai tao đấy, không những thế, cục trưởng cục cảnh sát là chú ba tao, tổng biên tập của Nhật báo là cô nhỏ của tao đấy, chúng mày thích bị vị nào đến tìm??”

(今日说法)

Nói xong những lời đó, Thẩm Dục lướt qua trọng tài, bế tôi rời đi.

“Yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu báo thù.”

【 Mình còn chẳng dám lớn tiếng với vợ, mà bọn nó dám làm vợ bị thương thành như này, sao chúng nó dám!

【 Môi vợ mình trắng bệnh rồi, nếu tất cả vết thương đều ở trên người mình thì tốt.]

【 Tất cả là tại mình, tại mình bảo vệ vợ không tốt. 】

Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Dục.

Mắt tôi cay xè, mũi thì nghèn nghẹn.

Tôi cảm nhận được mình đang được bảo vệ vững chắc trong vòng tay của cậu ấy, cảm giác vô cùng an toàn.

Đây là lần đầu tiên, có người sẵn sàng dùng mọi thứ để bảo vệ tôi.

Giây phút đó, tôi đổ rồi.

……

Cố Phong bế Lý Mộng theo sát ngay sau, lạnh lùng nói: “À phải rồi, Thẩm Dục là cậu ấm* của nhà họ Thẩm trong giới trâm anh thế phiệt Bắc Kinh đấy, chắc là từ ngày mai không thể thấy các người ở thành phố A nữa rồi.”

(Bản gốc: Nhị thế tổ)

Nghe thấy giới trâm anh thế phiệt của Bắc Kinh, cô gái tết tóc và những người khác như bị rút đi sự sống, ngã xụp xuống đất:

“Bắc Kinh, nhà họ Thẩm?!”

“Mẹ nó, cô đụng phải người không nên đụng rồi, tôi bị cô hại ch..ết rồi!” Tên trọng tài tức giận lao đến tát vào cô gái tóc tết.