Nói Yêu Anh Đúng Lúc

Chương 2



Edit: Dưa Chua

Phòng Tô Thanh Ngọc thuê không lớn, chưa đầy 50 mét vuông, gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng vệ sinh.

Phòng nhỏ, thậm chí có chút chật chội vì nhiều đồ nội thất, nhưng bên trong bố trí rất sạch sẽ và ấm áp.

Cô đi theo Hứa Mẫn Trần vào phòng, đóng cửa rồi thay giày. Cô ôm bánh kem rồi đuổi theo bước chân anh: " Trước tiên anh xem bánh kem chút xem có thích không, nếu không thích thì nói cho em..."

Hứa Mẫn Trần xoay người, trong ánh mắt luôn có sự rắn rỏi, kiên định cùng lạnh lùng. Anh nhìn chăm chú vào cô, không chờ cô nói hết câu liền dứt lời.

" Thương hiệu bánh kem này rất đắt, cô làm việc bán thời gian ở đó, bọn họ sẽ giảm giá cho cô sao?."

Anh nói làm Tô Thanh Ngọc có chút bất lực, sau một lúc lâu mới nói: " Chỉ cần anh thích, đắt một chút cũng không sao, em có thể hiểu ý anh, anh Mẫn Trần."

Hứa Mẫn Trần nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói một câu: "Kêu tên của tôi, không cần thêm từ kia vào." Nói xong liền vào phòng ngủ.

Tô Thanh Ngọc nhìn bánh kem trong ngực. Thật ra cô biết, Hứa Mẫn Trần chỉ không muốn cô dùng tiền lương một tháng làm việc bán thời gian trong cửa hàng chỉ để mua cho anh một chiếc bánh. Từ khi xảy ra chuyện tới nay, anh liền có chút trì độn và trầm mặc, hiếm khi hiểu đạt ý tưởng và chỉ sử dụng những từ ngữ và phương pháp tiêu cực. Nếu không phải trái tim cô mạnh mẽ và quen biết anh, chắc chắn cô đã không thể chịu được.

Đặt ba lô xuống, Tô Thanh Ngọc đi vào bếp mở bánh kem, cắm nến lên trên, đi vào phòng ngủ và đặt chiếc bánh lên bàn, cười nói: "Em đi làm một vài món ăn, chúng ta hôm nay cùng ăn mừng một chút."

Hứa Mẫn Trần nửa nằm ở trên giường, áo sơ mi trắng rộng thùng thình chỉ đóng ba cúc, để lộ lồng ngực trắng nõn rắn chắc.

Anh hờ hững nhìn cô, châm điếu thuốc, ánh mắt xa cách và vô cảm.

Tô Thanh Ngọc không thích anh hút thuốc, nhưng hôm nay là sinh nhật anh nên cô không nói gì, cô xem như không nhìn thấy, xoay người quay lại phòng bếp. Cô đã bận rộn suốt một ngày, hiện tại lại ở phòng bếp nghiêm túc mà nấu cơm, đến gần 8 giờ thì mọi thứ hoàn toàn mới làm xong.

Sau khi chấm dứt bảng tin thời sự, TV treo tường trong phòng ngủ dừng lại trên một chương trình gameshow, Hứa Mẫn Trần yên lặng nhìn, ánh mắt chuyên chú, nhưng Tô Thanh Ngọc cảm thấy tâm trí anh căn bản không để ý chương trình trên tivi.

"Đã tới giờ ăn rồi."

Cô cầm món ăn cuối cùng vào, đặt lên bàn. Chỉ có hai người nên cô làm năm món mặn,một món canh, cộng với một chiếc bánh nhãn hiệu đắt tiền, Hứa Mẫn Trần liếc mắt nhìn qua, qua một lúc vẫn không có động tĩnh.

Tô Thanh Ngọc có chút lo lắng, lo lắng rằng mình bận rộn cả một ngày, kết quả cuối cùng nhận được vẫn là sự từ chối lạnh lùng của anh.

Thời gian vẫn chầm chậm trôi, Hứa Mẫn Trần vẫn luôn nằm ở chỗ cũ không có động tĩnh gì. Người trong gameshow cười, nghe có vẻ rất vui, nhưng trong phòng hai người ai cũng không cười nổi.

Qua hồi lâu, phải mất khoảng mười phút, Hứa Mẫn Trần mới xuống giường, ngồi vào trước bàn ăn, nhìn một bàn đồ ăn rồi yên tĩnh mà cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, nhưng hoàn toàn không động chạm tới chiếc bánh kem.

Tô Thanh Ngọc cũng không tức giận, lau tay vào tạp dề nói: "Em đã nấu mì trường thọ cho anh, anh mau lại đây ăn đi."

Cô nói xong liền quay người đi ra ngoài, Hứa Mẫn Trần giương mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô. Cô luôn bận rộn, sự xấu hổ và mâu thuẫn của bọn họ lúc gặp mặt đến sự hòa hợp bây giờ giống như đã trải qua hàng thập kỉ, nhưng thật ra chỉ mới hơn hai tháng.

Vào tháng sáu, anh cùng cha mẹ quay về sống trong căn nhà trệt ở Giang Thành, bởi vì anh đã không có tiền chống đỡ cho cuộc sống giàu có của họ. Anh mang theo khoản nợ kếch xù. và phải chọn bán căn nhà ban đầu anh mua cho bố mẹ.

Cha mẹ không trách anh, còn thấy may mắn vì họ đã không nghe theo lời anh bán ngôi nhà cũ, lúc dọn về cũng không thấy buồn bã. Nhưng anh thì khác, anh không thể làm điều đó một cách bình tĩnh, bởi vì đây không phải là một thất bại đơn giản.

 Sau đó, anh gặp cô gái nhỏ của nhà hàng xóm mà anh đã gặp khi còn nhỏ, nghe nói cô vừa mới tốt nghiệp đại học, học cùng trường đại học với anh. Khi anh xuất bản sách cô đều có thể đọc trơn tru. Cô nhìn thấy anh kích động đến nỗi nói cũng ấp úng, chỉ có thể quơ chân múa tay biểu đạt sự ngưỡng mộ của cô, anh lẳng lặng nhìn hành động của cô, lúc ấy cũng không ngờ rằng bọn họ sẽ phát triển đến tình trạng bây giờ.

Trên thực tế, cho tới bây giờ, nghĩ lại vào một buổi tối hai tháng trước, đêm đó,Tô Thanh Ngọc say rượu gặp anh lộ ra ánh mắt đau lòng, anh vẫn nhớ kỹ.

Miệng ông lão không thể che giấu được bí mật, đặc biệt là đối với người hàng xóm.

Tô Thanh Ngọc biết những điều đó anh đã đoán trước được rồi.

Tửu lượng anh rất tốt, tuy rằng cũng có say, nhưng anh vẫn luôn luôn tỉnh táo. Anh không để ý tới Tô Thanh Ngọc. Dù cho anh vẫn luôn sống trong quá khứ, nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy anh là người trẻ tuổi thiên chi kiêu tử.(*)

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Nhưng sau đó, cô chạy tới trước mặt anh nói cô muốn bao dưỡng anh, anh không cần làm cái gì, cô sẽ chăm sóc anh cả đời và không bao giờ để anh phải chịu đựng những đau khổ và ủy khuất như bây giờ, anh đến tột cùng là xuất phát từ tâm lí gì mà đáp ứng cô?

Bất chấp tất cả sao?

Hứa Mẫn Trần bưng ly nước lên uống một ngụm. Vì thường xuyên uống rượu và hút thuốc trong thời gian ngắn, tình trạng cơ thể anh có chút không tốt. Anh phải luôn uống nước ấm và uống thuốc.

Anh không buồn nhớ thời gian, cũng không muốn uống thuốc, nhưng Tô Thanh Ngọc luôn nhớ rõ ràng những gì liên quan đến anh.

Không lâu sau đó, cô bưng mì trường thọ đến. Kỹ năng nấu ăn của cô rất tốt, mì trường thọ tỏa ra thơm ngào ngạt, một sợi mì dài mà không có bị cắt đứt, bánh bao trứng tráng được đặt lên trên, thoạt nhìn có vẻ rất ngon.

"Trong lúc còn nóng anh hãy ăn đi."

Cô ngồi đối diện, nhìn anh đầy mong đợi, Hứa Mẫn Trần lại bỗng nhiên nhìn về phía cô nói một câu.

"Quần áo rất đẹp." Anh không nhanh không chậm nói, "Người đàn ông kia đối với cô không tồi, có thể vì cô mà sẵn sàng chi tiền."

Tô Thanh Ngọc ngẩn ra, sau một lúc lâu mới ý thức được anh nói về bộ quần áo của Hạ Nghiên trên người cô, cô có chút bất đắc dĩ mà nói: "Không phải như anh nghĩ, em và anh Hạ đều không có chuyện gì, em làm gia sư cho em gái anh ấy, hôm nay trên đường đi thì trời đổ mưa, em bị ướt, em gái anh ấy cho em mượn quần áo, chờ cuối tuần rồi em trả quần áo cho em ấy"

Cô nói mấy câu ngắn gọn liền đem sự tình giải thích rõ ràng, cẩn thận nhìn vào biểu tình Hứa Mẫn Trần, sợ anh không tin, hoặc tức giận.

Kỳ thật cô không cần cẩn thận như vậy, bởi vì không cần thiết, Hứa Mẫn Trần sẽ không để ý.

Mối quan hệ của anh và cô rất vi diệu, rất khó hình dung khi dùng cách bình thường, nhưng có thể xác minh bọn họ chỉ có tình yêu nồng cháy từ một phía của cô, như thể nó sẽ không bao giờ phai nhạt.

Đối với bên kia, từ đầu đến cuối, anh đều đứng ngoài cuộc, không bao giờ bước vào.

Giống như hiện tại, đối với việc Tô Thanh Ngọc giải thích, anh cũng không biết mình có nghe hay không. Anh cúi đầu ăn mì trường thọ, cực kỳ yên tĩnh.

Dù cho như vậy, Tô Thanh Ngọc cũng đã rất thỏa mãn.

Ít nhất, hiện tại cô có thể thấy hình bóng của mình trong mắt anh. Anh biết tên cô, biết cô đang làm gì, biết cô sẽ làm gì, sẽ gọi điện thoại cho cô, vừa rồi còn cầm dù định đi ra ngoài đón cô, không giống trước kia, cô ở trong ấn tượng anh chỉ là em gái hàng xóm kế bên học tập không tệ, thậm chí mấy năm sau lúc gặp lại lần nữa, anh không còn nhớ diện mạo của cô.

Tô Thanh Ngọc cười cười, tuy rằng nụ cười có chút chua xót.

Cô lấy bật lửa và thắp nến trên bánh, nhìn phía Hứa Mẫn Trần nói: "Anh ước nguyện rồi thổi nến đi."

Hứa Mẫn Trần đặt đôi đũa xuống,ngẩng đầu, rũ mi mắt nhìn chiếc bánh kem kia. Ngọn nến đã cháy một lúc, đã có dầu sáp rơi trên chiếc bánh. Tô Thanh Ngọc khẩn trương dùng công cụ lấy ra, anh nhìn chăm chú vào sườn mặt cô, ngũ quan rất bình thường, có chút hơi gầy, cằm có chút nhọn.

"Thật ra không phải tôi thích ăn bánh kem đắt tiền." Hứa Mẫn Trần bình tĩnh mà nói, "Là bạn gái cũ của tôi."

Tô Thanh Ngọc nghe vậy, biểu tình trên mặt có chút cứng lại, đáy mắt có hoảng loạn, không biết làm sao. Cô còn quá trẻ, căn bản không biết nên ứng phó với tình huống hiện tại như thế nào.

Hứa Mẫn Trần nâng lên mắt, ánh mắt yểu điệu, môi mỏng nhẹ nói. Mặc dù cô đối với anh rất tốt nhưng anh vẫn luôn không chút cảm kích.

"Tôi không thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì cô ấy thích, cho nên sẽ cùng cô ấy ăn. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy trên đường, cũng không tự chủ được mà lấy một cái, nhưng hiện tại." Anh ngừng nói, trực tiếp đẩy chiếc bánh xuống đất, "Tôi không cần."

Lạch cạch một tiếng, bánh kem đắt tiền rơi xuống đất dập nát, Tô Thanh Ngọc đờ đẫn nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, rất lâu sau không có mở miệng.

Hứa Mẫn Trần nhìn cô, đang đợi cô tức giận, nhưng sau một lát, giống như lúc trước, Tô Thanh Ngọc mỉm cười như đã hiểu mọi chuyện, xoay người đi ra phòng ngủ, đi tới phòng bếp lấy dụng cụ, dọn sạch bánh kem trên mặt đất.

Cô ngồi xổm ở đó, mái tóc đen dài xõa trên vai, có một ít rũ xuống mặt, che khuất một nửa khuôn mặt nàng, Hứa Mẫn Trần không nhìn thấy rõ biểu tình của cô.

Cô nhẫn nại rất tốt.

Hứa Mẫn Trần dời mắt, vài giây sau đứng dậy, đi đến trước mặt cô đem dụng cụ trong tay cô lấy đi, ngồi xổm ở đó, động tác có chút vụng về dọn sạch, vừa thấy liền biết anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Tô Thanh Ngọc ngồi xổm bên người anh nhìn, không cầm lòng được mà hôn lên má anh một cái. Mặc dù cô rất ngại ngùng và nhút nhát nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Từ nay về sau chúng ta không ăn bánh kem, chỉ ăn mì."

Hứa Mẫn Trần nhìn về phía cô, cô cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, anh Mẫn Trần."

Tác giả nói: Bởi vì là nữ truy nam cho nên sẽ ngược một chút nhưng về sau sẽ không ngược! Không cần đánh ta.