Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 45: Thứ quan trọng lắm



Dáng vẻ căng thẳng này của Bảo Ninh khiến Chung Thành cũng căng thẳng lây. Anh hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy Hứa Thanh San đang đứng ngẩn người dưới mái hiên. Sự nghi hoặc hiện rõ giữa hai đầu chân mày, anh thấp giọng: "Em đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì thì luôn có anh ở đây mà."

"Không có chuyện gì ạ, chỉ là em muốn..." Tống Bảo Ninh ấp úng hồi lâu vẫn không thể nói ra những lời nghẹn trong miệng. Cô ấy cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài: "Em vẫn nên đi tìm Thanh San thôi!"

"Bảo Ninh!" Chung Thành gọi Tống Bảo Ninh lại, vươn cánh tay, vốn định túm lấy cánh tay cô, nhưng không ngờ đúng lúc cô đang muốn lau mồ hôi, thế là anh liền tóm được tay cô.

Hai người cùng đờ cả ra.

Tim Chung Thành đập nhanh hơn, anh không nỡ buông ra. Tay Bảo Ninh ấm áp, mềm mại, mang đến xúc cảm tinh tế mịn màng. Ngọn lửa giấu nơi đáy lòng như thể tức thì tìm được cửa ra, đột nhiên bùng lên.

Kể từ sau khi ly hôn đến nay, Chung Thành không nắm tay bất cứ người khác giới nào, dù là với Du Hiểu mà anh có thiện cảm, anh cũng không ỷ vào việc mình là cấp trên của cô ta để "lợi dụng" sàm sỡ.

Lúc đó, anh chưa từng nghĩ Tống Bảo Ninh sẽ ly hôn, cho nên rất có thiện cảm với Du Hiểu, cô gái cũng có gương mặt dễ nhìn, tính tình lại lanh lợi.

Đêm ấy, khi biết Tống Bảo Ninh đã ly hôn, anh chẳng khác gì một thằng ngốc mới biết yêu, đã mơ về cô ấy.

Ánh nắng chói chang giữa mùa hè rọi xuống nền đất sau lưng cô gái, cô ấy mặc chiếc áo phông trắng đơn giản và cái váy màu hồng cánh sen dài chấm đầu gối, phối với đôi giày xăng đan quai đen đế bệt, tóc buộc đuôi ngựa, đỏ mặt chặn đường anh, nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh ơi, cho em hỏi đi đến tòa nhà ký túc xá của khoa tiếng Trung thì đi theo hướng nào ạ?"

Anh cúi đầu, nhìn thấy vành tai cô đang chuyển từ màu hồng sang màu đỏ lựng, thấy làn da cô cũng ửng hồng lên theo, nghe rõ cả tiếng nhịp tim đập thình thịch.

Để hiểu thêm về cô, anh đã đưa cô đến tận tòa nhà ký túc xá, biết được tên cô là Tống Bảo Ninh, sinh viên năm thứ nhất khoa tiếng Trung. Anh còn dẫn cô đi dạo quanh khuôn viên trường một vòng, nói cho cô biết đến phòng học thì đi hướng nào, đến nhà ăn thì đi đường nào.

Cảm giác về phương hướng của Tống Bảo Ninh rất kém, cô không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ biết phân biệt trái phải.

Anh cố gắng kiềm chế, giả vờ làm một đàn anh khóa trên nhiệt tình, để lại số điện cho Tống Bảo Ninh, giả vờ vô tình nhớ đến cô, gửi tin nhắn cho cô.

Dần dần, sau khi đã thân quen, anh bắt đầu chính thức theo đuổi cô.

Tống Bảo Ninh của năm 18 tuổi xinh đẹp lại ngoan ngoãn, vừa căng thẳng là đã đỏ mặt, đôi mắt trong veo đến nỗi khiến người ta không nhịn nổi muốn đắm chìm trong đó.

Nói không ngoa chứ, các nam sinh quen biết Tống Bảo Ninh, gần như không ai là không muốn theo đuổi cô. Trong số tất cả những người muốn theo đuổi cô, anh quả thực không mấy nổi bật, lại không biết cách làm sao lấy lòng phái nữ, nên đáng tiếc đã bị loại.

Sau khi cô và người đó chính thức qua lại, anh không dám để ý đến những tin tức có liên quan đến cô nữa. Tốt nghiệp xong, tình cờ liên lạc với Hứa Thanh San vì lý do công việc, Hứa Thanh San cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến Tống Bảo Ninh, mãi cho đến khi Tống Bảo Ninh ly hôn.

Thành thật mà nói, anh không có nhiều tự tin có thể khiến Tống Bảo Ninh lần nữa đón nhận một tình cảm mới sau khi cô đã ly hôn.

Vậy nên, anh đã lựa chọn ở lại đây, lựa chọn bầu bạn bên cô.

Đã từng bỏ lỡ một lần, anh không muốn lại bỏ lỡ, để rồi tiếp tục nhớ mãi không quên suốt quãng đời còn lại.

"Đàn anh, anh cứ... làm việc của mình đi ạ!" Tống Bảo Ninh căng thẳng đến nỗi cái trán mướt mồ hôi. Cô vẫn cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai.

Chung Thành "ừ" một tiếng, nhưng không buông Tống Bảo Ninh ra mà lại tiến lên một bước, nhìn xuống cô gái đang cúi đầu mỗi lúc một thấp. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ôm cô vào lòng và gọi: "Bảo Ninh..."

Tim Tống Bảo Ninh run lên, nhắm tịt hai mắt lại, rầm rì nói: "Chung Thành à, em muốn cùng anh ở bên nhau."

Chung Thành hơi choáng: "Gì cơ?"

"Anh cứ cân nhắc thêm cũng được." Tống Bảo Ninh thình lình đẩy anh ra, đỏ bừng mặt chạy trốn.

Chung Thành liền sực tỉnh, đuổi theo Tống Bảo Ninh. Cô ấy đã chạy đến giữa sân chơi, còn nhanh hơn cả thỏ. Phản ứng của cô ấy khiến anh buồn cười, nhịn một chốc, anh không đuổi theo nữa mà lấy di động ra gửi tin nhắn cho cô ấy.

Dù đã kết hôn một lần mà phản ứng của cô ấy vẫn như thời thiếu nữ, nhút nhát, rụt rè, giống viên kẹo, lúc nào nhìn thấy cô, cũng sẽ có cảm giác ngọt ngào trong lòng.

..................

Tống Bảo Ninh hoảng hốt lao vào trong nhà ăn, thì thấy Hứa Thanh San vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, đang ngồi ăn cháo với Tô Nhiễm và Lê Thư. Tống Bảo Ninh liền yên tâm, lẳng lặng ngồi xuống, thở hổn hển.

"Bị ma đuổi à?" Hứa Thanh San cố tình trêu chọc cô bạn.

Vừa nãy đứng dưới mái hiên, cô đã nghe thấy cô bạn gọi "đàn anh" mấy lần mà vẫn không dám thổ lộ. Lúc đó, Hứa Thanh San suýt nữa đã không nhịn nổi xông vào giúp một tay, nên đành phải rời đi trước. Lần đầu tiên Tống Bảo Ninh bạo gan như vậy, khó tránh khỏi hồi hộp, tính cách của cô bạn xưa nay không phải kiểu mạnh dạn.

"Không có gì, tớ đang lo cho cậu thôi." Ánh mắt Tống Bảo Ninh né tránh, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, phỏng chừng da dẻ trên người đã đỏ đến tận ngón chân rồi.

 

"Tớ ổn mà." Hứa Thanh San ném cho cô bạn một ánh nhìn trấn an, nở nụ cười với vẻ ý vị sâu xa, sau đó ăn cháo tiếp.

Cô thật sự không có cảm giác lắm với cái chết của Hầu Thừa Hiên, ngoại trừ thở dài cảm khái "thế sự vô thường" ra, thì dường như không có gì muốn bày tỏ.

Đối với cô mà nói, Hầu Thừa Hiên từ đầu chí cuối chỉ tồn tại trong ký ức.

Chia tay nhau đã nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ liên lạc với anh ta, cũng không nhận những cuộc gọi mà anh ta gọi đến. Lại nói, một người đàn ông đã kết hôn, vứt bỏ vợ con, vượt nghìn dặm xa xôi để đi tìm bạn gái cũ trước kia bị anh ta "cắm sừng", rồi vứt bỏ, kết quả là chết trên đường.

Không biết điều này có tính là gặp báo ứng hay không.

Đáng thương nhất là vợ con anh ta, kiếp trước rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì mới gặp phải tên đàn ông rác rưởi có một không hai thế này.

Chồng cũ của Tống Bảo Ninh lại càng vô liêm sỉ, mất việc rồi mới nghĩ đến cô ấy, nhớ ra cô ấy còn có ông bố giàu có.

Thường nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", Hứa Thanh San thật sự rất muốn tặng cho hai gã đó hai chữ: Đáng đời!

Nhưng suy cho cùng cũng là mạng người, nhớ lại trước kia, sẽ không tránh khỏi bùi ngùi. Lúc cô muốn Hứa Thừa Hiên chịu trách nhiệm thì anh ta đã dùng câu "Chúng ta vẫn còn trẻ" để tống cổ cô đi.

Khi cô muốn khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, thì anh ta lại dùng một câu "Ổn định là tốt nhất", và còn áp đặt yêu cầu bắt cô phải phụ thuộc vào anh ta.

Hồi đó, bố mẹ anh ta thậm chí còn cố ý từ dưới quê lên trường học, hi vọng hai người họ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp. Cô thi công chức trước, Hầu Thừa Hiên tiếp tục học lên thạc sĩ.

Lúc gặp mặt, bố mẹ anh ta đã nói một câu làm cho cô cảm thấy mâu thuẫn đến tận bây giờ: Con gái học lên đại học là đủ rồi, tương lai sinh con đẻ cái, đi chợ, làm việc nhà, ngồi văn phòng uống trà chuyện phiếm, cần trình độ học vấn cao như thế làm cái gì.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, việc cô sợ hãi hôn nhân đến vậy không phải là không liên quan đến thái độ của bố mẹ Hầu Thừa Hiên đối với cô. Trong mắt họ, cô thậm chí còn không bằng hàng hóa, nói khó nghe thì chỉ là một cỗ máy sinh đẻ được con trai họ cưng chiều.

Biết rõ là không thể nhìn vấn đề một cách phiến diện, nhưng những cô tiếp xúc người sau đó, vẫn không đi đến mức độ tình cảm ổn định được, chỉ đến mức độ gặp bố mẹ bên kia thôi.

Không phải cô sợ mà là không muốn đặt tinh thần và sức lực vào việc làm sao để thuyết phục bố mẹ bên kia, không muốn cuộc đời mình bị cố định trong sự mong đợi của bề trên. Có người sẽ coi chuyện kết hôn, sinh con, chăm sóc chồng, hầu hạ bố mẹ chồng là niềm vui, nhưng cô thì không.

"Tống Bảo Ninh, mặt chị đỏ lắm nhé! Có phải sếp phó Chung đã nói gì với chị không đấy?" Tô Nhiễm liếc Hứa Thanh San, cố tình trêu Tống Bảo Ninh.

Từ khi đến đây, niềm vui lớn nhất của Tô Nhiễm chính là trêu Tống Bảo Ninh và Lê Thư, hai cô nàng một lớn một nhỏ không hay bị trêu này, rất thú vị.

"Em đừng nghĩ lung tung, không có gì đâu." Tống Bảo Ninh cúi đầu, đúng lúc điện thoại có tin nhắn gửi tới, cô bạn giật mình, đặt bát xuống, chột dạ chạy ngay ra ngoài cửa.

Hứa Thanh San không nhịn nổi cười, quăng cho Tô Nhiễm một ánh mắt cảnh cáo.

Có lẽ Tống Bảo Ninh đã bị kích thích bởi cái chết của chồng cũ, mới ly hôn được một tháng đã bằng lòng đón nhận Chung Thành.

Tốc độ này quả thực hơi nhanh, nhưng hẳn là quá chậm đối với Chung Thành. Trong số bao nhiêu người theo đuổi Bảo Ninh, chỉ có mình anh coi trọng con người Bảo Ninh chứ không phải gia đình có điều kiện của cô ấy, không phải coi trọng cô ấy tình tính dễ lừa.

Hiện tại đã quay một vòng trở lại điểm khởi đầu, con đường tương lai của họ chắc chắn sẽ hạnh phúc, không cần Hứa Thanh San phải lo lắng.

Buổi tối, thảo luận xong với Tô Nhiễm những việc sau Thanh Minh trở lại sẽ làm, Hứa Thanh San đi tắm, rồi về phòng bên cạnh, mở máy tính, liệt kê ra những việc Chung Thành cần phải làm, đánh dấu từng mục.

Ngói xanh cần dùng để sửa chữa phòng học đã được người dân trong thôn chọn và mang đến, đang chất đống cả trên sân thể dục. Tiền đặt cọc cho cửa sổ đã ghi hóa đơn, sau thanh minh sẽ giao hàng ngay, đợi kiến trúc sư của viện thiết kế và giám sát của công ty giám sát tới đây, thì công nhân đã được tìm đủ có thể khởi công.

Mười giờ hơn, Hứa Thanh Sơn bỗng gọi điện thoại đến, nói rằng USB của hắn để quên trong tòa nhà nhỏ sau phòng học, bảo cô qua đó lấy giúp hắn.

"Thứ gì mà cần gấp thế anh?" Hứa Thanh San không muốn nhúc nhích, phòng bên cạnh đã đi ngủ, chẳng hề nghe thấy tiếng động nhỏ nào.

"Thứ quan trọng lắm!" Hứa Thanh Sơn rõ ràng là đang cười.

Hứa Thanh San bĩu môi, vẫn không muốn đi: "Ở đây đã khuya rồi, lại còn rất lạnh nữa, để mai đi mà!"

Không biết hắn đang ở trong thư phòng hay trong phòng vẽ mà xung quanh quá đỗi yên tĩnh, không có lấy một chút tạp âm.

"Anh đang làm một bản kế hoạch rất quan trọng, trong tối nay phải có được tư liệu. Em chịu khó đi một chuyến nhé!" Hứa Thanh Sơn lại cười: "Vừa mới tân hôn mà em đã không muốn quan tâm đến anh rồi?"

Hứa Thanh San bối rối, nén giọng, cười mắng: "Bớt dát* vàng lên mặt mình đi!"

Đầu dây bên kia, Hứa Thanh Sơn dựa vào cây cột ngoài cửa lớp học, ánh mắt nhìn về phía ký túc xá, khẽ cười ra tiếng: "Vậy thì không dán* mặt nữa."

(*贴 có nghĩa là ‘dát’ và ‘dán’. Ở đây Hứa Thanh Sơn đang cố ý bẻ cong lời của Hứa Thanh San, ý anh đang trêu là sẽ không “dán mặt”/ kề sát mặt vào nhau nữa.”

Bên chùa Khai Thiện gặp phải vấn đề kỹ thuật, vừa vặn chưa mua được nguyên liệu cần làm thực nghiệm, hắn thực tình nhớ cô quá, nên đã đặt vé máy bay, bay thẳng đến đây.

Hứa Thanh San trợn mặt với không khí, rồi híp mắt nhìn chằm chằm vào thời gian hiển thị ở góc bên phải, dưới màn hình, miễn cưỡng đồng ý, đoạn đứng dậy mặc áo khoác, đi ra ngoài.

Đã sắp sang tháng Tư, buổi sáng và buổi tối ở đây vẫn rất lạnh, nếu ban trưa có Mặt Trời thì sẽ đỡ hơn.

Tiếc rằng, mấy ngày nay Trời nhiều mây, không thì cũng đổ mưa lất phất.

Phòng bên cạnh đã tắt hết đèn, tối nay ăn cơm xong, cô thấy Tống Bảo Ninh và Chung Thành đi ra ngoài cổng trường, tuy họ không nắm tay, nhưng cảm thấy hai người rất "tình củm".

Lượn qua phòng học, gió từ nơi xa thổi tới, lùa qua những cành cây, phát ra tiếng xào xạc. Cả ngôi trường bị bao phủ trong bóng tối, thấp thoáng lộ ra mùi khủng bố.

Hứa Thanh San nhìn quanh một lượt, thầm nghĩ nếu có một con ma nam đẹp trai xuất hiện thật thì cô nên chạy hay không. Tiếc thay, chẳng có ma nam, đàn ông thì...

Cô cong khóe môi, đúng lúc điện thoại lại có cuộc gọi, mã vùng số máy hiển thị trên màn hình thuộc một tỉnh lạ.

Cô thoáng ngẩn người, dừng lại nhìn mã vùng ấy mất mấy giây, tựa như nhớ ra đây là mã vùng của quê Hầu Thừa Hiên. Cô ngần ngừ gạt phím nghe: "Xin chào, xin hỏi là ai vậy?"

"Tôi là vợ của Thừa Hiên. Chúng tôi vừa đến nhà tang lễ huyện." Bên kia hẳn là đã khóc rất lâu, giọng nói đã khản đặc, tràn ngập oán hận: "Không ngờ chứ gì? Tôi cũng không ngờ. Bảy năm nay, các người vẫn chưa từng thật sự chia tay."

Hứa Thanh San bật ghi âm, ngẩng đầu, nhàm chán nhìn bầu Trời đêm đen kịt và đáp: "Nén bi thương, vượt qua nỗi đau. Tôi không muốn cãi nhau với cô, cây ngay không sợ chết đứng."