Nông Kiều Có Phúc

Chương 112: Sợ nhất.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần lão thái xem vẻ mặt Trần A Phúc, nghĩ tới khẳng định là Trần Thực sợ Hồ thị lại sư tử ngoạm, không dám trở về. Cũng không còn tâm tư nghĩ chuyện mẹ con Vương thị cùng Trần A Phúc, mắng Hồ thị: "Về lão Hồ gia bọn mày thì mày đều chịu khó hơn ai khác, lại chạy đến nhà con tao thì ngồi làm Bồ Tát. Mày không qua nhóm lửa, còn chờ con tao tới hầu hạ mà à?"
     
Hồ thị tức đến không thở được, cũng đành phải đến ngồi trước lò nhóm lửa.
     
Kể từ sau sự kiện hai con vẹt, Trần Nghiệp liên tục mất hứng. Mấy ngày mụ không chỉ dụ dỗ Trần Nghiệp, cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện gây sự, thái độ Trần Nghiệp đối với mụ vừa mới tốt hơn chút. Nhưng mà, lại không đi giúp lão Hồ gia làm việc nữa. Có một lần Hồ lão ngũ kêu người đến gọi phụ tử bọn họ đi Hồ gia uống rượu, Trần Nghiệp không đi, cũng không cho phép Trần A Quý đi.
     
Hồ lão ngũ có thể bỏ xuống kiểu cách nịnh nọt những người cao hơn mình, lại không thể nào bỏ xuống kiểu cách dụ dỗ Trần Nghiệp. Hiện thời, quan hệ hai nhà đã không còn thân mật giống như trước kia.
     
Trần lão thái là chỉ cần đại nhi tử không muốn gặp ai, thì bà không muốn gặp người đó, huống chi trong lòng bà vẫn luôn chán ghét Hồ thị. Cho nên, hiện tại Hồ thị ở nhà cuộc sống qua không tốt lắm, lúc nào cũng đều kẹp đuôi lại thật chặt chẽ, một cái không tốt liền cũng bị hai người mắng.
     
Mụ không dám chọc lão phu nhân, chỉ đành hung hăng trừng Trần A Phúc một cái.
     
Cắt món kho trước, Trần lão thái dẫn mấy nam nhân ngồi ở trên giường uống rượu, lại gọi Đại Hổ và Đại Bảo vào trong nhà ăn cơm. Mẹ con Trần A Phúc ở phòng bếp vội vàng nhào bột làm mì sợi cùng trứng gà xào rau hẹ.
     
Kể từ sau khi Trần A Phúc biết kiếm tiền, địa vị của Đại Bảo ở Trần gia liên tiếp kéo lên, hiện tại không chỉ không cần ngồi ở trước lò nhóm lửa, còn có thể giống như Đại Hổ, đi trên giường gạch ngồi ăn thịt.
     
Hồ thị cũng không dám như trước kia đi lên bàn ăn cơm trước, vẫn ngồi ở trước lò tiếp tục nhóm lửa. Mụ thấy lão phu nhân vào nhà, chép chép miệng thấp giọng nói: "Đệ muội, hiện tại thôn Lý Chính chúng ta đang truyền một chuyện mới mẻ, ai da, truyền đi phải nói bao nhiêu khó nghe..."
     
Vương thị đang cắt thái, nghe lời Hồ thị nói thì ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì mới mẻ?"
     
Trần A Phúc đang xào trứng, nghe lời Hồ thị nói, lấy xẻng sắt dùng sức gõ ở thành nồi.
     
Tiếng chói tai vang lên làm Hồ thị sợ hết hồn, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, hù chết người rồi. Mày có phải bệnh ngốc còn chưa hết hay không, dùng sức mạnh mẽ như vậy, sẽ không sợ gõ thủng nồi?"
     
Vương thị nghe Hồ thị mắng khuê nữ, mất hứng.  Hiện tại bà thường bị Trần A Phúc tẩy não, nói cho bà biết Hồ thị chính là người mềm nắn rắn buông. Huống chi hiện tại Hồ lão ngũ đã không dám chọc nhà mình, thực sự không cần thiết lại chịu đựng mụ. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Vì vậy trầm mặt nói Hồ thị: "Ta nói đại tẩu, A Phúc nhà ta sớm hết bệnh rồi, bây giờ là vừa chịu khó lại hiếu thuận, so với một ít khuê nữ của người ta không biết tốt hơn bao nhiêu. Tẩu có thể không có chuyện gì cứ treo ngốc với không ngốc trên bờ môi hay không?"
     
Hồ thị còn muốn tiếp tục nói, lại bị Trần A Phúc gõ nồi sợ hết hồn.
     
Trần A Phúc lạnh lùng nhìn mụ một cái, nói: "Đại bá nương, lần này chúng ta đi nhà Tam thúc, chính là nghe rất nhiều chuyện. Có cần ta nhắc tới cùng đại bá của ta một chút hay không?"
     
Hồ thị nghe lời nói này, "Hừ" một tiếng, liền không dám nói gì thêm.
     
Sợi mì nấu xong múc vào trong chậu lớn, bưng đi vào. Vào phòng, Trần A Phúc mới phát hiện, Trần A Cúc thế nhưng cũng ở trong phòng, nàng ta vẫn thành thật ngồi ở trên băng ghế phía sau cửa, cũng không lên tiếng, cho nên không biết rõ nàng ta cũng tới.
     
Hôm nay nàng ta có thể "Hạ mình" chạy tới, nhất định là muốn nhìn một chút nhị phòng mang theo lễ vật gì trở về, kiêm muốn nghe một chút chuyện của Trần A Mãn đi. Trần A Cúc và Trần A Mãn tuổi tương đương nhau, Trần A Cúc không phục Trần A Mãn nhất chính là người trong thành, mỗi lần hồi hương nàng mặc đẹp hơn mình, người khen nàng cũng nhiều hơn khen bản thân mình.
     
Mấy nữ nhân ngồi trên bàn lớn dưới đất bắt đầu ăn cơm.
     
Vương thị nói tình hình gần đây nhà Trần Thực, nói bọn họ bán nước sốt chuỗi làm ăn không tệ, chỉ là không nói kiếm được bao nhiêu tiền. Lại nói Trần A Phúc làm sư phụ may vá tiểu chủ tử Đường Viên, cùng chuyện thiết kế quần áo thêu phường Nghê Thường của Sở phủ.
     
Chứng kiến Hồ thị và Trần A Cúc ghen tị đến con mắt đều đỏ lên, trong lòng Trần A Phúc buồn cười không thôi.
     
Trần Nghiệp và Trần lão thái nghe, ngược lại là cao hứng vô cùng. Đặc biệt là nghe nói món kho trên bàn là nước sốt nhà Trần Thực làm ra, hiện nay đang dựa vào món kho này làm ăn kiếm tiền, lại leo lên quản sự lão gia Tham tướng phủ, rất là vui vẻ.
     
Lại vì Trần A Phúc làm sư phụ may vá tiểu chủ tử Đường Viên mà cao hứng cùng giật mình, nói thẳng về sau trong thôn không có người nào còn dám chọc lão Trần gia. Đương nhiên, trong lòng thầm nói Trần A Phúc có thể ngàn vạn lần đừng chạy đi nhận cha ruột. Hiện tại, hai người kia sợ nhất chính là Trần A Phúc biết rõ mình không phải là thân sinh cốt nhục của Trần Danh, chạy tới bấu víu cành cây cao nhận cha ruột, vậy lão Trần gia chính là uổng công nuôi nàng đã nhiều năm như vậy.
     
Trần Nghiệp cao hứng, rượu uống hơi nhiều, không chỉ mặt đỏ bừng, ngay cả tròng mắt đều hồng. Thở dài nói: "Sớm biết A Phúc tài giỏi như thế, lão tử cũng sẽ không làm đứa ở không công cho lão Hồ gia nhiều năm như vậy. Lúc trước Hồ lão ngũ còn nhỏ, xem ở mặt mũi nương A Quý, ta giúp hắn cũng liền giúp. Nhưng sau khi hắn lớn lên, chuyện gì không làm, còn kêu lão tử đi làm việc cho nhà hắn, lão tử cũng đi làm. Khi đó ta chỉ nghĩ, Hồ lão ngũ hắn mặc dù hỗn trướng, nhưng đầu óc có khả năng, ở một vùng phụ cận cũng được hoan nghênh. Nghĩ tới ta giúp hắn bận rộn nhiều như thế, hắn cũng có thể chiếu ứng lão Trần gia chúng ta. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, hắn lại là họ hàng không nhận thức, tính toán đánh tới trên đầu lão Trần gia ta, còn không cho lão tử một chút mặt mũi. Hừ, thứ gì đâu..."
     
Hắn càng nói càng tức, nói đến phần sau lại bắt đầu mắng Hồ thị. Trần A Quý vội vàng ngăn cản lại lời của hắn, nói: "Cha đừng tức giận. Người cũng nói cữu con không nhận thức họ hàng, còn có cái gì mà tức giận, về sau không làm đứa ở không cần tiền công cho hắn là được."
     
Hồ thị tức giận tới mức cắn răng, cũng không dám nói lời nào.
     
Trần A Phúc lại xen vào nói một ít Trần A Ngọc tài giỏi như thế nào, Trần A Đường biết đọc sách như thế nào, Trần A Mãn chịu khó xinh đẹp đáng yêu như thế nào.
     
Trần lão thái cười nói: "Ba đứa bé kia ngược lại đều khiến người ta yêu thương." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Trần Nghiệp nghe, nói với Trần A Cúc: "Xem một chút, A Mãn còn nhỏ hơn mày, người ta ở nhà công việc gì cũng làm, mày phải học một chút. Cô nương lớn như thế, cũng nên làm chút chuyện đi."
     
Trần lão thái cũng nói: "Sớm nên học làm rồi. Đại cô nương như thế cái gì cũng không biết làm, tương lai đến nhà chồng thì làm sao. Ở nhà mẹ đẻ nương mày nuông chiều mày, tương lai bà bà nam nhân cũng sẽ không nuông chiều mày."
     
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc và Vương thị lấy ra đồ nhà mình cùng tam phòng đưa đại phòng cùng lão phu nhân, Trần A Phúc dư quang nhìn thấy trong mắt Hồ thị cùng Trần A Cúc đều sáng rực.
     
Cho lão phu nhân cây trâm vàng và cho Trần Nghiệp cái tẩu miệng ngọc, cho Trần A Lan ngân đinh hương (hoa tai) cực sáng mắt, lão phu nhân và Trần Nghiệp mừng đến toét miệng thẳng vui mừng. Cho Trần A Lan ngân đinh hương là cái Trần A Phúc mua cho mình kia, về sau nghĩ tới A Lan còn có thời gian hơn một tháng liền xuất giá, quyết định đưa bộ ngân đinh hương này cho nàng ấy. Còn đặc biệt giải thích rõ cùng lão phu nhân, bởi vì A Lan phải lập gia đình, cho nên mới cố ý mua đôi vòng tai này đưa cho nàng.
     
Lại đưa cho Trần lão thái, Trần Nghiệp cùng Trần A Quý vải bằng lụa, Trần Đại Nha xiêm y sa tanh, cùng với lấy ra xiêm y bằng lụa Trần Thực làm cho lão phu nhân và Trần Nghiệp, còn có chính là một chút thức ăn. Thức ăn không chỉ có phủ thành, còn có tỉnh thành thậm chí kinh thành.

Hết chương 112.