Nông Kiều Có Phúc

Chương 122: Nói chuyện chậm



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trong Đường Viên, cầu nhỏ nước chảy, xà trạm cột điêu, trúc thụ vây quanh, cảnh trí vô cùng tốt. Chứng kiến nhiều nhất đương nhiên chính là cây hải đường, có một ít cây còn treo quả, quả thực đỏ rực, ngay cả trong không khí đều tràn ngập một cỗ vị chua ngọt.
     
Đi đến Di Nhiên Viện, tường viện bò đầy dây leo tường vi, lúc này đã không còn lá cây, ngay cả dây leo cũng đã khô vàng. Bên phải có vài cây thúy trúc, lá cây dài nhỏ lắc nhẹ theo gió. Bên trái trồng mấy cây bạch quả cao lớn, trên cây còn treo lá cây thưa thớt màu vàng kim, trên đó còn hiện lên một tầng vàng óng ánh. Chính giữa hai bên đường đá xanh bày biện hơn mười chậu hải đường bốn mùa, giữa cành lá nở đầy hoa nhỏ màu đỏ nhạt rậm rạp chằng chịt. Trên hành lang treo rất nhiều lồng chim, trong lồng tre chim chóc khoan khoái hát ca. Ở ngoài cửa sổ một mảnh chạm trổ màu đỏ, treo một cái lồng chim tinh xảo, trong lồng nhốt đúng là con Thập Cẩm Tước kia.
     
Xem là một cảnh tượng sinh cơ tràn trề, nhưng có cảm giác thấy rất tận lực, lại như thiếu hụt cái gì.
     
Tiến vào sảnh phòng, Sở Hàm Yên vừa mới ăn xong điểm tâm, đang ngồi ở trên giường La Hán ôm con rối tiểu Yến Tử ngẩn người. Con bé thấy bọn họ đến, vặn vẹo uốn éo thân thể, xoay đầu đi một bên. Nhìn như ánh mắt sững sờ, nhưng Trần A Phúc vẫn chú ý tới vành mắt con bé hình như có chút phiếm hồng, có loại cảm giác bị vứt bỏ.
     
Truy Phong còn nhớ rõ Sở Hàm Yên, lớn tiếng gào lên liền muốn xông tới. Đại Bảo sợ nó hù dọa Sở Hàm Yên, vội ôm cái cổ nó nói: "Chào hỏi cùng Yên Nhi muội muội là được, đừng đi qua dọa nàng."
     
Mà Thất Thất và Hôi Hôi đã gấp không thể chờ bay đến trên giường La Hán, "Yên Nhi muội muội" kêu loạn lên.
     
Tống mụ mụ nháy mắt với Trần A Phúc, không tiếng động nói: "Tỷ muội còn đang hờn dỗi."
     
Trần A Phúc đi tới ngồi xổm xuống nói: "A, tỷ muội là sinh tức giận với Trần di sao? Đừng nóng giận, Trần di và Đại Bảo lại tới chơi với con."
     
Sở Hàm Yên không chuyển cái đầu nhỏ qua, miệng cũng chu lên, tay mập kéo con rối tiểu Yến Tử, chỉ lặp lại mấy lời nói: "Điểu điểu... Bay , di di, Đại Bảo... Cũng bay."
     
Trần A Phúc ha ha cười nói: "Di di và Đại Bảo không có cánh, làm sao bay lên đây? Lại nói, chúng ta không bỏ được tỷ muội, cho dù là có cánh cũng không nỡ bay đi, cũng sẽ không như..."
     
Vốn là muốn nói "Cũng sẽ không nhẫn tâm như Kim Bảo", nhưng nghĩ đến Kim Bảo hẹp hòi, lại đổi giọng nói: "Cũng sẽ không như Thất Thất và Hôi Hôi, vừa về nhà liền đi bụi bên trong cánh rừng."
     
Sở Hàm Yên mới chuyển cái đầu nhỏ qua, trước mắt nhìn Trần A Phúc, lại mắt nhìn Đại Bảo, ánh mắt sẽ chuyển tới trên người Trần A Phúc, chu môi nói: "Di di, Đại Bảo, sợ... bay." Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn quắt lên, trong mắt vọt lên một tầng hơi nước.
     
Trần A Phúc trái tim đều tan nát rồi, vội vàng ôm bé nói: "Yên tỷ muội yên tâm, di di và Đại Bảo không biết bay đi, sẽ không không cần tỷ muội." Rồi nói với Đại Bảo: "Đã nghe chưa, tỷ muội nói sợ chúng ta bay, lại không chơi với nàng."
     
Đại Bảo vội vàng đi tới kéo tay Sở Hàm Yên thề: "Yên Nhi muội muội yên tâm, ta không biết bay đi, sẽ liên tục bồi muội." Sau đó lại nghiêm túc bổ sung một câu: "Vĩnh viễn."
     
Sở Hàm Yên nhìn Đại Bảo một cái, còn ngoéo môi một cái, lại nhào vào trong lòng Trần A Phúc, dính sát cái đầu nhỏ ở trên ngực nàng.
     
Trần A Phúc rất bất đắc dĩ, nói: "Di di làm một loại bánh ngọt ăn ngon, tỷ muội khẳng định thích ăn."
     
Tống mụ mụ vội nói: "Tỷ muội mới vừa ăn cơm xong, không thể lại ăn cái gì đó, không dễ tiêu hoá." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Trần A Phúc nói: "Không sao, loại điểm tâm này dễ tiêu hoá, cũng sẽ không cho con bé nhiều."
     
Nàng một tay ôm Sở Hàm Yên, một tay từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một khối bánh ngọt tơ vàng. Bánh ngọt tơ vàng cắt cực kỳ nhỏ, hình vuông, chỉ cỡ hai lóng tay.
     
Cô gái nhỏ cái mũi thật thính, nàng bỗng chốc từ trong lòng Trần A Phúc chui ra, nhìn bánh ngọt tơ vàng nói: "Điểu điểu... Kim Bảo." Nói xong, khóe miệng còn chảy xuống dòng nước miếng trong suốt.
     
Trần A Phúc đưa bánh ngọt tơ vàng tới trong tay con bé nói: "Đây là bánh ngọt tơ vàng, ăn rất ngon, tỷ muội nếm thử."
     
Sở Hàm Yên tiếp nhận bánh ngọt tơ vàng nhỏ miệng ăn.
     
Trần A Phúc nhân đó đặt con bé trên mặt đất, lau nước miếng trên khóe miệng giúp con bé. Nói: "Truy Phong cũng biết chắp tay rồi, chúng ta đi ra bên ngoài xem nó biểu diễn." Nói xong, liền dắt con bé đi ra ngoài.
     
Bắt đầu từ bây giờ, Trần A Phúc liền muốn thực hiện chức trách ấu sư.
     
Bước thứ nhất, chính là để cho con bé hoạt động ở bên ngoài nhiều, có tác dụng tự mình hai chân đi đường.
     
Bọn họ đi đến dưới tàng cây cây bạch quả, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá hắt vào, phơi nắng đến cả người ấm áp, vừa vặn bổ sung canxi.
     
Trong lòng Tống mụ mụ có chút không đồng ý, mặt trời nông thôn sung túc hơn trong thành, tiểu thư đại gia đình, nếu làn da rám đen thì làm sao được. Nhưng mà, đại gia trước khi đi dặn dò qua bà, chuyện của tỷ muội, hết thảy nghe Trần sư phụ. Cho nên, cho dù trong lòng bà có ý kiến, lại cũng không nói ra, chỉ là phân phó Diệu nhi, Xảo nhi chuyển vài cái ghế gấm tới nơi này.
     
Trần A Phúc lại để cho Diệu nhi đi gọi tỷ đệ La gia tới, nói nhiều đứa nhỏ mới náo nhiệt.
     
Truy Phong ở trên "Thảm" màu vàng kim vừa lăn lộn lại chắp tay, chọc cho nhóm tiểu nha đầu khanh khách cười không ngừng, Thất Thất và Hôi Hôi cũng nhảy chân học theo bọn nha đầu cười.
     
Sở Hàm Yên không xem Truy Phong phô trương, đã ăn xong tơ vàng bánh ngọt, nàng đi đến trước mặt Trần A Phúc, nói: "Di di, còn... muốn."
     
Trần A Phúc lại đưa một phần nhỏ bánh ngọt tơ vàng nói: "Tỷ muội ăn thêm một chút thì không thể ăn nữa, còn phải để dành cho Kim Bảo một chút, có phải hay không?"
     
Sở Hàm Yên tiếp nhận bánh ngọt tơ vàng, hỏi: "Kim... Bảo, thích?"
     
Trần A Phúc cười nói: "Đương nhiên, phàm là Yên tỷ muội thích, Kim Bảo đều thích. Cho nên, nó mới có thể mùa xuân qua sang năm, lấy tốc độ nhanh nhất bay tới nơi này, đến thăm Yên tỷ muội chúng ta."
     
Sở Hàm Yên ngoéo môi một cái, tràn ra hai cái lúm đồng xu nhỏ.
     
Sở Hàm Yên ăn bánh ngọt tơ vàng, cũng không đòi nữa, thấy rõ trong lòng nó hy vọng Kim Bảo trở về đến cỡ nào. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Không qua bao lâu, La Mai và La Minh Viễn liền đến, Trần A Phúc lại cho bọn họ một đứa một khối bánh ngọt tơ vàng ăn.
     
Trần A Phúc kéo Sở Hàm Yên đến trước mặt, thuận thuận đầu tóc cho con bé, nói : "Thích tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa không?"
     
Sở Hàm Yên mắt nhìn con rối tiểu Yến Tử trong tay, ngơ ngác "A" một tiếng.
     
Trần A Phúc ôm con bé vào trong ngực, nắm tay cầm con rối tiểu Yến Tử của con bé nói: "Di di hát bài hát cho tỷ muội 'khúc nhi Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa' đi, Đại Bảo và Kim Bảo cũng rất thích nghe đó."
     
Sau đó, nhẹ nhàng hát lên:
     
Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa,
     Hàng năm mùa xuân tới nơi này...
     
Nàng vừa hát, còn vừa có tiết tấu lay động tay Sở Hàm Yên cầm con rối.
     
Ca từ đơn giản, làn điệu khoan khoái dễ nghe, bỗng chốc liền trừ Sở Hàm Yên thì đều hấp dẫn tất cả mọi người bên ngoài.
     
Trần A Phúc hát nhiều lần, từ lần thứ ba bắt đầu, ánh mắt dại ra của Sở Hàm Yên mới có chút linh động, từ từ, khóe môi có chút dáng tươi cười, con mắt không nhúc nhích nhìn Trần A Phúc.
     
Trần A Phúc thấy cô gái nhỏ bị hấp dẫn lấy, liền ngừng tiếng hát.
     
Nàng dừng lại, trong mắt Sở Hàm Yên lại vọt lên một tầng hơi nước, nói: "Còn - - muốn, di di... Nói chuyện chậm."
     
Cô gái nhỏ quả thật chưa từng nghe qua ca khúc.

Hết chương 122.