Nông Kiều Có Phúc

Chương 140: Mẹ kế đến.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Lan nhu thuận chịu khó, Trần Danh và Vương thị đều thích nàng, ấn tượng của Trần A Phúc đối với nàng cũng rất tốt, cho nên mới thêm trang mạnh tay.
     
Bọn họ cầm giống nhau, Giao thị liền khoa trương chậc chậc hai tiếng, lại nói hai câu hâm mộ.
     
Đừng nói, có một vai diễn phụ nhân như thế, khiến cho người tặng lễ và người thu lễ đều sung sướng vài phần.
     
Trần A Lan xấu hổ đỏ mặt, cười đến mặt mày cong cong, nhỏ giọng nói cảm ơn.
     
Trần Nghiệp đối với bọn họ thêm trang lại càng hài lòng, cười ha ha. Lần này Hồ thị cũng tương đối hài lòng, còn phá lệ nắm một nắm đậu phộng rang nhét vào trong tay Đại Bảo.
     
Con mắt Trần A Cúc đều chăm chú vào trên hộp lược không rút ra được, đi đến gần trước bàn.
     
Trần A Cúc đi đến gần trước bàn, thay phiên cầm sáu cây lược ở trong tay sờ mó chà xát, thích đến không thôi.
     
Nàng ta thấy Trần A Lan căng thẳng nhìn nàng ta, trầm mặt, mất hứng nói: "Ta chỉ xem một chút, cũng sẽ không cướp, mày còn như làm ra cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia làm gì." Nói xong, quăng lược dầy trong tay vào trong hộp gấm.
     
Trần A Lan tức giận lập tức khóc rồi.
     
Trần Nghiệp tức chết rồi, nhấc chân cởi giày liền đánh tới Trần A Cúc, trong miệng mắng: "Tao đánh chết mày cái thứ lòng dạ hiểm độc lá gan khốn kiếp. Đó là tỷ tỷ ruột của mày, nó lập tức liền phải xuất giá rời khỏi cái nhà này, mày không nói cùng tỷ tỷ lời hay ý đẹp thì thôi, còn nói những lời chọc trái tim này, ngay cả Đường tỷ cách phòng cũng không bằng..."
     
Lần này Trần Nghiệp hạ tử thủ, một trận loạn đả. Hắn một tay túm lấy xiêm y Trần A Cúc một tay cầm đế giày đánh, Trần A Cúc muốn chạy cũng chạy không thoát, đau đến vừa khóc vừa la.
     
Trần lão thái và Trần A Quý cũng không đi lên kéo, bọn họ cảm thấy Trần A Cúc sớm nên nhận lấy dạy dỗ. Cao thị không tốt đi kéo cha chồng, Hồ thị đi kéo bị Trần Nghiệp đá một cước, lại mắng vài câu, liền chỉ dám ở một bên khuyên: "Quản gia cũng đừng nóng giận, A Cúc nhỏ, không hiểu chuyện, lớn lên một chút thì tốt rồi."
     
Trần lão thái ở một bên nói: "A Cúc không nhỏ nữa, đều đã nói chuyện cưới gả. Lại không quản giáo cho thật tốt, tương lai có thể chỉnh thế nào."
     
Người còn dư lại cũng chỉ có Trần Danh, Hồ lão ngũ cùng Hồ Vi có thể đi kéo Trần Nghiệp. Trần Danh không kéo, hắn cũng cảm thấy Trần A Cúc nên được dạy dỗ, Hồ Vi căn bản không có cái giác ngộ này. Hồ lão ngũ xem đánh được tương đối rồi, mới đứng dậy đi giữ chặt Trần Nghiệp, nói: "Tỷ phu xin bớt giận..." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Hồ Thúy Thúy chạy nhanh qua kéo Trần A Cúc khóc lớn ra khỏi phòng.
     
Trần A Cúc vừa nháo loạn một trận, khiến cho mọi người cũng không còn hào hứng nói đùa. Vốn là một nhà Trần Danh muốn cáo từ về nhà, chứng kiến Hồ lão ngũ đứng dậy cáo từ, liền nhịn xuống. Bọn họ không muốn đi ra ngoài cùng một nhà kia, lại ngồi nói chuyện một lát.
     
A Lan lau khô nước mắt, kéo Trần A Phúc vừa lặng lẽ nói chuyện. Tiểu cô nương lập tức phải đi nhà chồng, trong lòng vừa có mong đợi với tương lai, cũng có sợ hãi không xác định. Đáng tiếc, vài lời lặng lẽ giữa tiểu nương tử không thể nói cùng thân muội tử Trần A Cúc, cũng không thân cận cùng biểu muội Hồ Thúy Thúy, cho nên nhắc tới vài câu cùng Trần A Phúc.
     
Trần A Phúc khuyên bảo nàng vài câu, còn nói hai câu nói đùa, chọc cho Trần A Lan mặt đỏ bừng, hé miệng cười rộ lên.
     
Lại qua một khắc chung, một nhà Trần Danh mới đứng dậy cáo từ.
     
Trước khi đi, Vương thị nói cùng Trần lão thái: "Bà bà, ngày kia chỉ có con có thể tới giúp đỡ bận rộn, A Phúc phải đi Đường Viên, không có thời gian đến hỗ trợ."
     
Trần lão thái gật đầu nói được, còn nói không thể trì hoãn chính sự Đường Viên. Hồ thị liếc mắt Trần Nghiệp cùng Trần Danh cách được khá xa, thấp giọng nói: "Ngày đó người giúp bận rộn nhiều, không thiếu lao động. Chỉ là nhà ta mua không được nhiều thịt, ta thấy nhà đệ muội treo nhiều thịt như vậy..."
     
Lão phu nhân tức đỏ mặt, quát lên: "Tức phụ lão đại, A Cúc cũng mới vừa bị đánh, mày thế nào còn kiến thức hạn hẹp như thế."
     
Hồ thị vội vàng cấm tiếng, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
     
Mấy người đi đến trong sân, còn có thể nghe được từ Tây Sương truyền đến tiếng Trần A Cúc khóc lớn, cùng với tiếng Cao thị khuyên giải. Bọn họ đều như không nghe được tiếng khóc, trực tiếp đi.
     
Về đến nhà, Vương thị nói với Trần Danh lời Hồ thị nói. Lại nói: "Đại tẩu tựa như là quỷ đầu thai đói mò, lúc nào cũng mở miệng rộng đòi hỏi. Cuộc sống nhà bọn họ ngày khá giả được ngay, mỗi đất đai liền có mười mấy mẫu, còn không nỡ thỉnh đứa ở. Xây căn nhà lớn cũng không phải là tự mình bỏ tiền, nhiều năm như thế cũng không tốn chi phí lớn, thế nào sẽ thiếu tiền đâu. Nếu như Tam thúc không phải là A Phúc ra điểm quan trọng nước sốt chuỗi kia, cuộc sống nhà hắn cũng kém xa nhà đại bá. Ai cũng không phải là ngốc tử, ta tính toán một chút số dư đại phòng mấy năm nay, sẽ không ít hơn con số này." Bà dùng năm ngón tay, nói: "Sẽ không ít hơn năm mươi xâu tiền."
     
Trần Danh lắc đầu nói: "Đại ca tốt như vậy, thế nào lại cưới một tức phụ không biết điều như thế, lại dạy A Cúc thành như vậy."
     
Ngày hôm sau, Đại Bảo làm thành "nam nhân quản gia", đi theo Trần Danh cùng đi làm giám sát nhà mới. Trần A Phúc nhàn nhã làm xong việc nhà, cầm cầm non nửa chén hạt thông tiến vào không gian.
     
Nàng đi vào, Kim Yến Tử kéo giọng dài thật dài, nói: "Thật là thơm."
     
Chờ Trần A Phúc cầm chén để xuống đất, nó bỏ chạy tới ăn hạt thông.
     
Trần A Phúc lại nhìn chậu hoa lan kia một chút, thân hoa xanh biếc, lá cây giãn ra, đã hoàn toàn sống lại, đặc biệt cường tráng. Nghĩ tới chờ Trần Trụ Trì đến Đường Viên, giao hoa cho bà. Thân thể Bụi không tốt lắm, có bệnh hen, vừa đến mùa đông liền thường xuyên thở khò khè, cho nên hiện tại thời gian đến Đường Viên ít lại càng ít.
     
Trần A Phúc ra khỏi không gian, lại cầm lấy giấy cùng than củi đi tây phòng nhà cũ.
     
Hai mẹ con đều ngồi ở trên giường, một người thiêu thùa may vá, một người "Thiết kế" gia cụ.
     
Hôm nay Cao thị không tới, chỉ có mẹ con hai người. Các nàng vừa nói chuyện vừa làm việc, rất thích ý. Truy Phong và Vượng Tài cũng thích ý bò trên mặt đất, khép hờ mắt cụng đầu ngủ.
     
Trần A Phúc vẽ cái tủ quần áo, bề ngoài cùng thời đại này không khác nhau lớni, hình chữ nhật, mở hai cửa, trên cửa khắc hoa. Nhưng bên trong không giống với đương đại, lại vẽ giá áo hiện đại.
     
Người cổ đại xiêm y đều là xếp chồng lên đặt ở trong rương. Muốn mặc, nếu là người nghèo thì trực tiếp lấy ra mặc, hoặc là đầu ngày đầu tiên lấy ra treo trên sợi dây. Mà người chú ý đều có tủ quần áo, trong tủ quần áo cũng đều có "Giá áo", chính là giá gỗ, có chút giống xà đơn đời trước. Bọn họ sẽ trước lấy ra xiêm y ngày hôm sau muốn mặc, hai tay áo xuyên treo ở trên côn gỗ. Loại "Giá áo" này đặc biệt chiếm diện tích, cũng phiền toái.
     
Trần A Phúc nghĩ tới, đến lúc đó để nhà Võ thợ mộc làm nhiều giá áo loại này, không chỉ nhà mình và Đường Viên dùng, lại nhiều đưa một ít cho thêu phường Nghê Thường. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Đang vẽ lấy, liền nghe đến ngoài cửa một người lớn giọng: "Đại tỷ, nương tới thăm ngươi."
     
Vương thị vừa nghe giọng nói này, sắc mặt bỗng chốc biến thành màu xanh trắng. Nói: "Hai người kia là kế mẫu cùng huynh đệ của nương, đều cực kỳ lợi hại. A Phúc nhanh đi đông phòng ngây ngốc, ngàn vạn lần không nên tới."
     
Trần A Phúc từ cửa sổ vừa nhìn hướng ngoài cửa, ngoài cửa hàng rào đứng một phụ nhân gần năm mươi tuổi và một nam nhân hai mươi mấy tuổi. Phụ nhân gầy teo nhỏ nhỏ, đầu tóc bôi dầu chải đến bóng loáng, còn cài trâm đóa hoa hồng, đánh phấn trắng, tô môi đỏ. Nam nhân vóc dáng cũng không cao, cùng Vương thị có một hai phần giống nhau.
     
Đây chính là kế mẫu bán Vương thị hai lần, thì ra bà còn có huynh đệ cùng cha khác mẹ.

Hết chương 140.