Nông Kiều Có Phúc

Chương 144: Cậu ruột.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc vỗ lưng Vương thị nói: "Nương, con biết rõ, con đương nhiên là thân khuê nữ của cha. Nếu con không phải là thân khuê nữ của cha, sao ông có thể đối tốt với con như vậy..."
     
Đỡ Vương thị ngồi xuống giường, lại bưng nước tới, nhúng khăn để cho bà rửa mặt sạch, chậm rãi khuyên giải.
     
Trông thấy tâm tình Vương thị hơi chút khá hơn, Trần A Phúc lại hỏi: "Nương, con còn có một cậu ruột?"
     
Vương thị nghẹn ngào gật gật đầu, nói: "Cậu con gọi là Vương Thành, nhỏ hơn nương sáu tuổi. Hắn vừa một tuổi, thân nương của ta liền ngã bệnh chết đi ..."
     
Nương của bà trước khi chết, còn kéo tay Vương thị nói: "Quyên Nương, cha con không đáng tin cậy, con nhất định phải tìm cách nuôi đệ đệ lớn thành người, để hắn đón dâu sinh con."
     
Vương Quyên Nương bảy tuổi trịnh trọng cam kết, sẽ nuôi lớn đệ đệ.
     
Sau khi mẫu thân chết, cha bà Vương lão hán càng thêm trầm mặc ít nói, trừ làm việc ra, ít ỏi nói một câu. Tiểu Quyên Nương tựa như tiểu mẫu thân chăm sóc tiểu Vương Thành, mặc dù ngày trôi qua rất khổ cực, nhưng hai tỷ đệ coi như vui vẻ.
     
Về sau, Vương lão hán cưới Đinh thị, ngày tốt lành của hai tỷ đệ liền kết thúc.
     
Đinh thị theo chân bọn họ là cùng thôn, đều là người Tiên Hồ thôn. Bởi vì lúc làm cô nương liền thích lui tới cùng nhóm hậu sinh, để cho người nhà chiếm chiếm tiện nghi được vài văn tiền, danh tiếng đặc biệt không tốt. Đặc biệt là bị người ta bắt gặp mụ cùng một người đàn ông có vợ ôm cùng một chỗ ở trong rừng, danh tiếng liền triệt để thối, mãi cho đến hai mươi mấy tuổi cũng không gả ra ngoài.
     
Về sau, mụ liền thông đồng lên cha Vương thị.
     
Đinh thị vừa lười lại ham ăn, cha Vương thị Vương lão hán lại nhu nhược. Từ đó về sau Vương thị liền mặc không đủ ấm ăn không đủ no, còn phải đi sớm về tối làm việc, thậm chí còn phải chịu đánh.
     
Mặc không đủ ấm ăn không đủ no Vương thị không sợ, ngày ngày làm việc cũng không sợ, bị đánh chịu mắng đều tình nguyện chịu, nàng chỉ sợ mình không nghe lời một cái thì Đinh thị bán đệ đệ ba tuổi.
     
Bởi vì, nàng có một lần vụng trộm nghe Đinh thị đang gây gổ cùng Vương lão hán, nói mụ gả vào cửa Vương gia lại ngay cả một cây trâm bạc Vương lão hán cũng chưa từng mua cho mụ. Còn nói trong nhà nghèo đến ngay cả cơm đều ăn không nổi, còn không bằng bán Vương Thành đi cho người ta, để hắn cũng có thể ăn cơm no. Mụ khi đó ngược lại không nghĩ tới muốn bán Vương thị, bởi vì Vương thị đã chín tuổi, có thể làm rất nhiều việc.
     
Vương lão hán không đồng ý, bản thân chỉ có một nhi tử như vậy, nếu như Đinh thị không sinh ra nhi tử, nhà mình ngay cả người nối dõi tông đường cũng không có...
     
Về sau, Vương thị mặc kệ đi nơi nào làm việc, cũng sẽ mang theo đệ đệ trên người.
     
Một năm sau, Đinh thị đã mang thai, ánh mắt nhìn Vương Thành càng thêm bất thiện, hù dọa Vương thị ngay cả ngủ cũng ôm Vương Thành thật chặt. Lúc này, Trần gia thôn bên cạnh vừa ý Vương thị, muốn mua nàng đi làm con dâu nuôi từ bé. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Đinh thị nghe nói có năm lượng bạc, cười nở hoa, cái giá tiền này đích xác không thấp, là đồng giá tiền bán đại cô nương cùng tiểu nam hài.
     
Vương thị chẳng hề kháng cự chính mình bị bán, còn nghĩ tới nếu như chính mình bị bán có thể bảo trụ đệ đệ không bị bán còn là chuyện tốt. Trước khi nàng đi Trần gia, quỳ xuống cho cha nàng và Đinh thị, nói không cần bán đệ đệ, đợi nàng lớn chút liền nghĩ biện pháp kiếm tiền cầm về nhà mẹ đẻ nuôi đệ đệ.
     
Nhưng mà, hai năm sau, Đinh thị đã có một đứa con trai Vương Tài, vẫn vụng trộm bán Vương Thành. Lời nói còn nói được dễ nghe, cuộc sống trong nhà  không dễ chịu, để cho Vương Thành đi trong thành qua ngày tốt lành.
     
Không nói Vương thị sau khi nhận được tin tức khóc đến chết đi sống lại, ngay cả mấy thân tộc Vương gia đều tức điên lên. Mấy nam nhân đi đánh Vương lão hán một trận, vài phụ nhân đánh Đinh thị cho một trận. Vết tích dài trên mặt Đinh thị, chính là khi đó lưu lại ...
     
Vương thị khóc đến khóc không thành tiếng, Trần A Phúc cũng khóc theo.
     
Trần A Phúc ôm bà nói: "Nương, A Phúc hết bệnh rồi. Từ nay về sau, con sẽ liên tục che chở nương, không cho phép người khác bắt nạt nương, để cho nương cả đời hạnh phúc an khang. Còn có cữu cữu Vương Thành của con, chờ nhà chúng ta rảnh rỗi xuống, liền để cha con đi Tiên Hồ thôn một chuyến. Không về cái nhà Đinh thị kia, mà là đi trong nhà mấy vị thân tộc, nghĩ biện pháp hỏi thăm cậu con bị bán đi nơi nào, chúng ta lại nghĩ biện pháp xem có thể tìm được cậu hay không..."
     
Các nàng đang nói, Trần Danh và Đại Bảo trở về. Bọn họ mới nhận được tin tức trong nhà đánh nhau, vội vàng chạy trở về. Về thấy trong nhà một mảnh hỗn độn, lại chứng kiến hai mẹ con ôm cùng một chỗ khóc lóc nức nở, dọa hỏng rồi. Xông tới hỏi: "Hai người như thế nào rồi? Có bị thương nơi nào không?"
     
Đại Bảo đều bị dọa khóc, kéo xiêm y các nàng thẳng kêu: "Mẫu thân, bà ngoại, hai người bị bắt nạt, làm sao bây giờ."
     
Trần A Phúc lau nước mắt một cái, nói: "Con và nương không có việc gì. Đinh thị và Vương Tài đến đòi bạc..."
     
Nàng đi qua đại khái nói một chút. Nhưng mà, nàng không nói chuyện Đinh thị nói Trần A Phúc là nữ nhi Trần Thế Anh, chuyện này chờ Vương thị lén lút nói cùng Trần Danh đi. Sự kiện này bọn họ đến cùng lựa chọn nói thật cùng bản thân, hay là lựa chọn tiếp tục giấu giếm, đều tùy bọn họ.
     
Trần Danh nghe xong, cũng khuyên Vương thị: "Quyên Nương đừng thương tâm. A Phúc nói đúng, chờ năm sau, ta liền đi Tiên Hồ thôn một chuyến, thăm dò tung tích Vương Thành một chút, xem có thể tìm được hắn hay không. Còn như đôi mẫu tử kia, về sau bọn họ lại đến, nàng cũng không nên mở cửa. Nếu như nhóm đồng hương nói xấu, ta sẽ ra ngoài nói chuyện với họ."
     
Vương thị nói: "Đệ đệ đã bị bán hai mươi mấy năm, có thể nghe được sao?"
     
Trần A Phúc an ủi: "Nương yên tâm, chúng ta hiện tại có bạc, có nhân mạch, chỉ cần lấy được một điểm manh mối, nhất định nghe được."
     
Vương thị nghe xong, lại chảy lệ, hai tay hợp thành chữ thập khẩn cầu trời xanh, có thể để cho bà tìm được đệ đệ.
     
Trần A Phúc còn nói lần này đại phòng, đặc biệt là lão phu nhân giúp bận rộn, nhất định phải cảm tạ bọn họ thật tốt. Nếu Hồ thị đã trông mà thèm những thứ thịt muối kia, liền để Trần Danh cầm một nửa đưa cho đại phòng đi, có chừng ba mươi mấy cân.
     
Mặt khác, sẽ đưa đàn rượu ngâm nhân sâm cho lão phu nhân. Nhân sâm ngâm bên trong đàn rượu là lần trước Dương Minh Viễn đưa, Trần A Phúc đi mua mấy cân rượu ngâm, lại vụng trộm để vào trong một chút gỗ vụn Yến Trầm Hương lớn cỡ ghèn mắt ba ba, vừa dễ uống lại bổ người. Lão phu nhân mỗi lần tới, Trần Danh cũng sẽ mời bà uống nửa chén. Về sau lại đi mua một cây nhân sâm, một lần nữa ngâm một vò cho Trần Danh và Vương thị.
     
Trần Danh nghe nói đưa rượu này cho lão phu nhân, con mắt đều cười cong.
     
Còn có, lại đưa năm lượng bạc cho Hồ lão ngũ cùng một vò tiểu nguyên xuân tửu đi, thỉnh hắn nghĩ biện pháp thường xuyên đi chiếu cố nhà mẹ đẻ Vương thị một chút. Người bị Hồ lão ngũ nhớ thương lên, muốn ngủ ngon ăn được ngon thì không quá dễ dàng rồi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Thương lượng hết, đã sau giờ ngọ. Trần A Phúc mạnh mẽ xốc dậy tinh thần đi phòng bếp làm mì sợi, Đại Bảo không cho Vương thị đi nhóm lửa, nhất định phải tự mình đốt. Hơn nữa, cũng lại chịu khó, trong lúc khe hở nhóm lửa, lại vừa chuyển hành, lại cầm chén.
     
Ăn cơm xong, Trần A Phúc liền dẫn Đại Bảo về nhà mới nghỉ ngơi. Đại Bảo liên tục kéo Trần A Phúc tay không buông, tựa như có tâm sự gì đó.
     
Trần A Phúc hỏi: "Đại Bảo sao vậy, có chuyện gì?"
     
Đại Bảo dúi đầu vào trong lòng Trần A Phúc, nghẹn ngào nói: "Nương, nghe chuyện của cữu ông ngoại, con cảm thấy được con thật hạnh phúc. Về sau, con nhất định sẽ hiếu thuận nương, hiếu thuận ông ngoại, bà ngoại, tiểu cữu cữu."

Hết chương 144.