Nông Kiều Có Phúc

Chương 202: Mã thị



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Nhiều đồ như thế làm Trần A Phúc giật mình, một ít thiết bị cùng tư liệu không thuộc về dạy học, một mình Yên Nhi cũng dùng không được.
     
Chủ tịch lớn càng hào phóng hơn nữa, cũng không thể đưa nhiều đồ như thế đi. Nàng lắc đầu cự tuyệt nói: "Sở đại nhân, tỷ muội dùng không được đồ như thế."
     
Nàng cũng không muốn làm tiểu ái muội với thượng cấp. Như vậy, thua thiệt vĩnh viễn là nữ nhân.
     
Nàng lại càng không muốn lấy lòng Sở Lệnh Tuyên, đời trước dạy dỗ thê thảm.
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Ta ít khi ở nhà, về sau tỷ muội tuyệt đại đa số thời gian đều lại ở chỗ này. Nếu như về sau ông nội của ta lão nhân gia ông đến Đường Viên, có lẽ đa số thời điểm cũng lại ở chỗ này. Phần lớn đồ là bọn họ cần dùng đến, còn dư lại là quà tặng ta đưa Phúc Viên. Trần cô nương giúp ta cùng người nhà rất nhiều, những trợ giúp kia, có nhiều tiền tài hơn nữa cũng mua không được. Ta đều nhận thản nhiên, vì sao cô còn khách khí như thế?"
     
Nói xong, hắn lại phối hợp bắt đầu tham quan sân nhỏ.
     
Cái sân này lớn hơn Lộc Viên chút, cũng tinh xảo hoa lệ hơn nhiều, trong nhà ngoài nhà xà trạm cột điêu. Chính phòng ba gian mang hai gian phòng bên, đông tây sương phòng mỗi cái ba gian mang hai gian phòng bên, phòng bếp bốn gian.
     
Tiền viện trồng hai cây hoa quế cùng vài cây thúy trúc, hành lang ngoài thượng phòng trồng hai gốc cây hoa sơn chi, phía trước đông tây sương phòng là hai hàng hẹp sân cỏ cùng bồn hoa hoa cỏ. Không gian trong giữa sân tương đối lớn, là địa phương cho bọn nhỏ hoạt động.
     
Từ bên cạnh phía đông phòng đi hậu viện, trong góc bên phải trồng mấy cây bạch ngọc lan, có lẽ bởi vì mới vừa dời trồng không lâu, đóa hoa trên cây không nhiều. Bên trái chính phòng dời trồng hai gốc cây dong lá nhỏ, trên đất trống trung gian bày rất nhiều thứ lạ lùng, trên đó không trải tảng đá, đều là cát mịn mềm mại. Trong những thứ đó, Sở Lệnh Tuyên chỉ nhận được cầu bập bênh, bàn đu dây, căn phòng kia không giống phòng ở, cao chót vót như vậy là vật gì? Còn có một chút ống sắt cao thấp chằng chịt như gậy tre phơi quần áo đứng ở đó bên trong, cùng với viên cầu gỗ lớn có màu sắc khác nhau, cầu thang gỗ nhỏ đính ở trong đất... Những vật này có chỗ lợi gì?
     
Đại Bảo cùng Yên tỷ nhi chứng kiến Sở Lệnh Tuyên sững sờ nhìn những thứ đó, đắc ý, đều chạy tới chổ phòng nhỏ đó.
     
Bọn họ trước sau bò lên trên căn phòng nhỏ kia, Đại Bảo trước từ trên một miếng sắt bóng loáng trượt xuống. Phía dưới có một đệm lót bằng cỏ, người vừa vặn rơi ở trên nệm rơm, không chỉ không ngã đau, cũng sẽ không làm dơ xiêm y. Hơn nữa, bọn nha đầu cũng trông chừng ở phía dưới, lấy phòng ngừa vạn nhất.
     
Tiếp theo, Yên Nhi lại trượt xuống. Con bé đứng lên với cười nói Sở Lệnh Tuyên: "Phụ thân, đây là thang trượt, chơi thật vui, tỷ muội không sợ hãi." Sau đó, bộ dáng thỉnh cầu khen ngợi.
     
Thì ra là tác dụng này.

Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Cô nương nhà ta giỏi, tốt lắm."
     
Đại Bảo lại hỏi: "Sở đại thúc, con thì sao?"
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Cậu là nam tử hán, cái này không cần khen ngợi đi."
     
Đại Bảo nghe vậy, lại bò lên trên thang trượt, đầu cúi xuống nằm sấp trượt xuống, đứng dậy xong lại nhìn Sở Lệnh Tuyên.
     
Sở Lệnh Tuyên còn chưa lên tiếng, Yên Nhi liền sùng bái nhìn Đại Bảo nói: "Đại Bảo, huynh thật tài giỏi."
     
Nhận được Sở tiểu cô nương ca ngợi, Đại Bảo cười đến mặt mày cong cong.
     
Sở Lệnh Tuyên cũng so so ngón tay cái, nói: "Không tệ, tốt lắm."
     
Tiếp theo, La Minh Thành trượt xuống. Truy Phong theo sát phía sau cũng leo lên nằm sấp tuột xuống, còn đắc ý rú lên hai tiếng.
     
Lại tiếp theo, Thất Thất cùng Hôi Hôi cũng bay lên đỉnh tuột xuống, chúng nó là nằm trượt xuống. Sau khi xuống tới, còn học bộ dáng Truy Phong rú lên hai tiếng.
     
Đại Bảo còn muốn kéo Vượng Tài một bên xem náo nhiệt lên thang trượt, Vượng Tài không muốn, chạy vây quanh thang trượt, Đại Bảo ở phía sau đuổi theo. Chọc cho Yên Nhi cùng những người khác cười đến vui vẻ.
     
Đại Bảo không bắt được Vượng Tài, chỉ đành thôi. Lại dẫn Yên Nhi và La Minh Thành đi chơi những vật khác. Thất Thất cùng Hôi Hôi chơi xà đơn chơi tốt nhất, móng vuốt lớn tựa như dính vào trên ống sắt, chạy tới chạy lui không ngừng. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Trần A Phúc nói: "Những vật này có thể rèn luyện lực phối hợp của bọn nhỏ, tăng cường thể chất, lại thú vị mười phần, bọn họ cũng sẽ thích. Sở đại nhân sẽ không cảm thấy tỷ muội chơi chúng nó không văn nhã đi?"
     
Trần A Phúc sợ nhất chính là cổ nhân không tiếp nhận được mấy thứ này.
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Đương nhiên sẽ không. Nhóm quý nữ cũng có thể cưỡi ngựa, chơi đá cầu, bọn nhỏ chơi mấy thứ này không tổn hại phong nhã."
     
Nói xong, hắn rời đi khu vui chơi thiếu nhi đi về phía sau, xuyên qua vài gốc cây chuối tây cùng thúy trúc, chính là dãy nhà sau. Hắn lại dọc theo bên tường đi một vòng, Trần A Phúc chỉ đành bồi hắn.
     
Tham quan một vòng, Sở Lệnh Tuyên đứng lại nói: "Không tệ, mặc dù khéo léo, nhưng rất khác biệt, là chỗ vui chơi mấy hài tử."
     
Vừa dứt lời, lại truyền tới một trận tiếng cười đùa của bọn nhỏ, cùng với thanh âm nha đầu dặn dò "Cẩn thận".
     
Sở Lệnh Tuyên cúi đầu xuống, nhìn Trần A Phúc cười nói: "Địa phương có Trần cô nương ở, đâu chỉ là chỗ vui chơi của bọn nhỏ, ông nội của ta, mẫu thân, còn có ta, đều cảm thấy vui vẻ."
     
Tán dương này có một chút cao. Nhìn con ngươi đen nhánh tĩnh mịch của hắn, ánh mắt Trần A Phúc chuyển hướng nơi khác, khiêm tốn nói: "Nơi nào có..."
     
Sở Lệnh Tuyên nói: "Trần cô nương không biết rõ Yên Nhi thay đổi được khỏe mạnh cùng vui vẻ như thế, đối với ta cùng người nhà có nghĩa như thế nào. Trước kia, chúng ta cũng không dám nghĩ, nàng còn có thể có một ngày như thế này."
     
Hắn thở dài một hơi, lại chuyển ánh mắt sang chân trời phía tây. Trời chiều đã rơi vào trong mây, đám mây chỗ đó nhiễm đỏ rực một mảnh.
     
Lại tiếp tục nói: "Trần cô nương, không nói gạt cô, cha mẹ ta là thanh mai trúc mã, cho tới nay vô cùng ân ái. Cho dù nương ta khó sinh lúc sinh muội muội ta, không thể thụ thai nữa, cha ta cũng không hề động qua ý niệm nạp thiếp trong đầu. Nhưng hạnh phúc của một nhà chúng ta, chính ở năm ta mười bốn tuổi ấy, bị một nữ nhân kết liễu ... ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
"Trước đó ta vẫn liên tục tự làm thư đồng cho Cửu hoàng tử, cái biến cố này khiến ta xếp bút nghiên theo việc binh đao, chạy tới biên quan tìm Tam thúc của ta. Khoảng bốn năm sau, cũng chính là thời điểm ta mười tám tuổi, lại tiếp được ý chỉ của thái hậu, bà ban thưởng cho ta một người tức phụ, kêu ta lập tức trở về kinh thành hôn... Mã thị, là thân tộc nhà mẹ đẻ Mã Thục phi, ta hiện tại đã không nhớ rõ hình dạng nàng ấy thế nào ... Ta ở kinh thành ba ngày, lại về biên quan. Năm thứ hai, nghe nói ta có một khuê nữ, mà Mã thị bởi vì khó sinh, chết ... Đợi đến ba năm sau, ta lần nữa trở lại kinh thành, mới nghe nói khuê nữ của ta dĩ nhiên là một si nhi. Ông nội của ta mấy lần đề xuất muốn đón hài tử về Hầu phủ, nhưng nữ nhân kia đều không đồng ý, nói tôn nữ mặc dù có bệnh này, nhưng ả ta cuối cùng vẫn là tiếc nó. Ông nội của ta nghĩ tới hài tử cùng nữ nhân kia có thân, thì cũng buông tay.
     
Vốn là, ta đối với Mã thị không thèm để ý, đối với hài tử nàng ta sinh cũng không thèm để ý. Nhưng buổi chiều một ngày, cha ta đột nhiên sai người đưa thư, nói ta nếu như lại không đón hài tử ra ngoài, đứa bé kia sợ là mất mạng. Ta liền đi phủ công chúa, nữ nhân kia vừa vặn không ở trong phủ, ta được người trực tiếp dẫn đi một cái tiểu viện hẻo lánh. Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy Yên Nhi, hận không thể quất mình hai cái, ta nên đi sớm nhìn nó ..."
     
Nói đến đây, thân thể Sở Lệnh Tuyên cũng có chút phát run, con mắt đỏ ngầu, hắn giơ tay lên, đánh "bộp"  xuống một cây bên cạnh.
     
"Sở đại nhân..." Trần A Phúc nhẹ kêu một tiếng.

Hết chương 202.