Nông Kiều Có Phúc

Chương 210: Thật hạnh phúc



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Nghe Giả Sơn nói lúc đến đại phòng đón huynh muội Đại Hổ, lúc hắn đi đại phòng đang làm ầm ĩ lợi hại, Trần A Quý đang gầm lên với Hồ thị, thanh âm Hồ lão ngũ rống người càng lớn.
     
Trần A Phúc bát quái: "Hồ lão ngũ ở đại phòng làm ầm ĩ cái gì?"
     
Giả Sơn nói: "Giống như là Trần đại thúc cũng ngã bệnh, lão phu nhân liền muốn đuổi Hồ thị về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi thân thể, trong nhà không chăm sóc được hai bệnh nhân. Hồ lão ngũ không cho phép Hồ thị về nhà mẹ đẻ, còn nói mụ muốn tìm chết, sao không đi nhảy sông, sao không đi thắt cổ đi, lại muốn thả rắm thối không biết xấu hổ liên lụy người khác. Hắn về sau sẽ không có tỷ tỷ còn ngu xuẩn hơn con lừa này, cũng không cho mụ về nhà mẹ đẻ nữa. Mụ không có chỗ ngây ngốc thì đi nhảy sông, dù sao sông lớn cũng không có nắp vung... Mắng rất nhiều, nô tài cũng không nhớ rõ, mắng đến Hồ thị gào khóc. Còn nói Trần đại thúc, nói, nói hiện thời đại cô nương như thế, ngốc tử cũng nhìn ra được về sau sẽ càng ngày càng tốt, Trần nhị thúc cũng sẽ tốt theo. Thân thích tốt như vậy, không biết nịnh bợ thật tốt, còn có lá gan nói những lời kia. Còn kêu bọn họ dùng đầu óc heo ngẫm lại, nếu như Tri phủ đại nhân biết chính xác lời Hồ thị nói như vậy, làm sao sẽ truyền chuyện xấu cho quân đội, trực tiếp giết chết hoặc là độc câm bọn họ cũng có thể. Con mụ ngu xuẩn bị bắt, nhất định là người trong tay có quyền lực, lại muốn giúp đại cô nương làm. Nếu như Trần đại thúc ngày ngày muốn ăn cái rắm ngỗng trời nữa, dung túng mụ đàn bà ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn liên lụy người khác nữa, hắn cũng sẽ không chùn tay... còn, còn nói..." Hắn lúng túng không dám nói.
     
"Hắn còn nói gì đó, nói đi." Trần A Phúc thúc giục.
     
Thanh âm Giả Sơn nhỏ hơn, nói: "Hồ lão ngũ còn nói, trong lòng mọi người đều hiểu chuyện của đại cô nương là thế nào, trong lòng Trần đại thúc còn có cân nhắc, dựa vào cái gì ăn / cứt còn muốn thải (ị) kèm đến hai bên. Đại cô nương giúp Trần gia là ký tình, không giúp là bổn phận. Thật sự chọc tức đại cô nương, khiến cho người ta thu thập Trần gia, đừng trách Hồ lão ngũ hắn cũng muốn giẫm lên một cước thì mới sáng mắt."
     
Trần A Phúc gật gật đầu, để hắn đi xuống.
     
Hồ lão ngũ mặc dù hỗn trướng, lại thấy rõ tình thế. Trần Nghiệp nhìn như nghĩa khí, lại không phóng khoáng mười phần, có đôi khi còn không phân ra tốt xấu.
     
Hồ lão ngũ nói câu kia là nói đúng, mình giúp đại phòng thật là ký tình, mà không phải bổn phận. Nàng đã nghĩ kỹ, một thành cỗ Hưng Long đại tửu lâu, còn mầm mống dưa hấu có đã nói xong, xem như mình trả ân tình Trần lão thái cùng Trần Nghiệp, Trần A Quý đã từng bảo hộ mình. Về sau, bọn họ cũng đừng còn muốn mò không chỗ tốt từ trên người mình. Mình lớn như vậy, là Vương thị kiếm tiền nuôi lớn, Trần A Phúc nàng không tốn qua một đồng tiền Trần gia.
     
Nhưng mà nàng vẫn còn có chút buồn bực, Hồ lão ngũ mắng được khó nghe như vậy, lại không nghe Trần Nghiệp phản bác một câu, hắn bệnh rất lợi hại?
     
Vừa nghĩ tới mấy người kia, trong lòng Trần A Phúc liền có chút bắt đầu phiền chán. Nàng đè xuống tâm tình trong lòng, đi Tây Sương, trông thấy các tiểu bằng hữu đang đưa lễ vật tiểu thọ tinh.
     
Người La gia cùng Võ gia biết rõ hôm nay là sinh nhật Đại Bảo, cho nên Sở tiểu cô nương cùng tỷ đệ La Mai, Tiểu Thạch Đầu đều đưa lễ sinh nhật.
     
Sở Hàm Yên đưa là hai cây bút lông cừu Văn Thượng Trai, còn nói: "Chúc Đại Bảo ca ca học tập tiến bộ." Lại thay Sở Lệnh Tuyên đưa một cái ống đựng bút bằng ngọc.
     
La gia tỷ đệ là đưa là Ngụy thị một bộ trường sam nhỏ bằng sa tanh tự mình làm cùng một đôi giày, Tiểu Thạch Đầu đưa một cái tượng điêu khắc gỗ con cừu nhỏ.
     
Dương Siêu và Dương Thiến buổi sáng mới biết được hôm nay là sinh nhật Đại Bảo, rất thẹn thùng, nói bọn họ không có chuẩn bị. Dương Siêu vẫn là kéo một cái hà bao trên người xuống cho cậu, nói đây là hôm trước mới mang lên, mới tinh.
     
Dương Thiến thì đòi Hoàng mụ mụ một cái khăn mới đưa cậu, Hoàng mụ mụ ra cửa làm khách bất cứ lúc nào trên người cũng sẽ chuẩn bị mấy cái khăn mới. Còn cái miệng hơi nhỏ nói được dễ nghe: "Đại Bảo ca ca, trên cái khăn thêu này là cá chép hồng, là chiếc khăn muội tối thích nhất nhất."
     
Mặc kệ lễ vật gì, Đại Bảo đều thu đến vui vẻ, nói "Cảm ơn".
     
Vừa nhìn thấy bọn nhỏ, trong lòng Trần A Phúc mềm thành một vũng nước, tâm tình bực bội cũng theo đó mà tán.
     
Nàng dẫn bọn nhỏ chơi trò chơi trong chốc lát, liền nói: "Di di đi phòng bếp làm ăn ngon cho các con, còn sẽ làm một món ăn ngon đặc biệt đặc biệt lại điểm tâm đẹp mắt, các con chờ nhé."
     
"Dạ." Bọn nhỏ cùng kêu lên.
     
Trần A Phúc liền kêu nha đầu mang bọn nhỏ chơi trong phòng học, nàng tự mình đi phòng bếp bận rộn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Kim Yến Tử ngày hôm qua liền biết hôm nay thối Đại Bảo qua sinh nhật, buổi sáng đặc biệt cho Đại Bảo một chút lục tổ yến lớn cỡ ghèn mắt ba ba. Trần A Phúc cao hứng đến khen nó hào phóng, thả lục tổ yến ở trong nước để Đại Bảo uống, thơm ngon đến Đại Bảo híp mắt.
     
Kim Yến Tử nghe chủ nhân biết làm bánh sinh nhật trong truyền thuyết, liên tục ngoan ngoãn ở yên trong nhà cùng nhau chơi đùa với Thất Thất cùng Hôi Hôi. Mà những chim chóc không chịu nổi tịch mịch cũng không biết bay đi nơi nào từ sớm.
     
Lúc sắp buổi trưa, Trần Danh dê Mục thẩm qua đưa lễ vật sinh nhật của hắn và Vương thị cho Đại Bảo, là một bộ trường sam nhỏ bằng lụa Vương thị tự mình làm, nói bọn họ sẽ không đến.
     
Thì ra là Hồ lão ngũ và Trần Nghiệp, Trần lão thái, Trần A Quý đi Lộc Viên, bọn họ nghĩ đến Phúc Viên chúc thọ cho Đại Bảo, bị Trần Danh khuyên cản. Nói Phúc Viên có quý nhân ở đây, sợ quấy nhiễu bọn họ. Nhưng vẫn để Mục thẩm đưa tới một cái tiểu khóa bạc do Hồ gia đưa, đại phòng đưa một bộ trường sam nhỏ, trường sam là Cao thị tự mình làm.
     
Mục thẩm còn nói, Trần Nghiệp nửa bên mặt sưng vù lên, thanh âm khàn khàn đến nói không ra lời. Hồ lão ngũ và Trần A Quý không ngừng xin lỗi với Trần Danh, nói nhất định quản kỹ Hồ thị, để Trần Danh nhiều tha thứ...
     
Bà dừng một chút, còn nói: "Trần thúc nói để đại cô nương đưa hai món ăn qua đó, cảm tạ bọn họ còn nhớ sinh nhật Đại Bảo."
     
Trần A Phúc nói: "Buổi trưa hôm nay ta không có xào rau. Những người kia, trừ cha mẹ ta ra, ta còn không muốn đặc biệt xào rau cho bọn họ ăn."
     
Mục thẩm gật đầu đi.
     
Trần A Phúc xác thực không làm món ăn, làm là mì sợi lớn, lấy ý tứ mì trường thọ.
     
Lúc vừa mới bắt đầu chứng kiến chỉ có sợi mì, bọn nhỏ còn thất vọng đến không thôi. Dương Siêu hỏi: "Di di, dì bận rộn lâu như vậy, chỉ làm một chén mì?" Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
"Đương nhiên không phải." Trần A Phúc cười nói: "Hôm nay nhất định phải ăn mì, mong ước tiểu thọ tinh Đại Bảo chúng ta thân thể kiện khang, sống lâu trăm tuổi. Ăn mì trước, lại ăn điểm tâm."
     
Bọn nhỏ vừa nghe, đều ngoan ngoãn ăn mì xong.
     
Sợi mì ăn xong, liền thấy Trần A Phúc bưng tới một cái chậu tròn nhỏ lại xinh đẹp.
     
Dương Thiến kỳ quái hỏi: "Di di, sao dì lại bưng chậu sứ trắng đậy kỹ nha? Trong chậu chứa cái gì? Thật kỳ quái, đế chậu còn nở nhiều hoa xinh đẹp như thế. Nha, còn chen vào năm ngọn nến nhỏ."
     
Sở tiểu cô nương mặc dù phản ứng chậm một chút, nhưng mũi lại cực thính. Vội vàng nói: "Ta biết rõ, ta biết rõ, trong chậu sứ khẳng định chứa bánh ngọt, trứng gà, hoa quế lộ, nước hoa hồng, còn có quả táo."
     
Trần A Phúc cười đặt bánh ngọt ở trên bàn, nói: "Đây không phải là chậu sứ trắng, là bánh ngọt sinh nhật. Đến, chúng ta cùng chung chúc Đại Bảo sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ!"
     
Thời điểm bánh ngọt đặt ở trên bàn, mùi thơm càng đậm. Bọn nhỏ đều nói cùng Trần A Phúc: "Chúc Đại Bảo sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ."
     
Trần Đại Bảo hạnh phúc đều sắp rơi nước mắt. Cậu cảm giác mình thật hạnh phúc, mẫu thân của mình thật tốt.

Hết chương 210.