Nông Kiều Có Phúc

Chương 214: Cự tuyệt



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở Hàm Yên vẫn luôn vùi đầu ở trên bờ vai Sở Lệnh Tuyên ngẩng đầu lên, bỗng chốc khóc lên. Mỗi lần mình về nhà cũng sẽ nhắm mắt lại cúi đầu, giống như trốn tìm. Đợi đến lúc phụ thân ngừng lại, nàng lại mở mắt ra. Hoặc là, được Tống mụ mụ dắt, dừng lại ở chỗ này nàng sẽ nhắm mắt lại, lại quay đầu lại mở mắt ra. Có thể nhìn thấy hai bóng dáng làm cho nàng vui vẻ, bóng dáng nho nhỏ còn sẽ ngoắc tay với nàng.
     
Nhưng mà hôm nay, lại cái gì cũng không thấy được. Con bé nức nở nói: "Di di, Đại Bảo, vì sao bọn họ không nhìn chúng ta nữa?"
     
Sở Lệnh Tuyên vừa thẹn vừa cáu. Thời điểm hắn không đề yêu cầu, nàng hết thảy như thường. Nhưng hôm nay hắn ám hiệu ý tứ rõ ràng, nàng liền làm như thế, nhất định là nàng không muốn. Nghĩ đến mình lớn như vậy, lần đầu tiên động tâm với một nữ nhân, muôn vàn nịnh nọt, cảm thấy nắm chắc, còn đều thông khí cùng trưởng bối, lại bị này nữ nhân cự tuyệt.
     
Hắn "Hừ" một tiếng, quay đầu đi đến Đường Viên.
     
Ngụy thị cùng Tống mụ mụ hơi đi ở trước bọn họ thấy chủ tử không đứng một hồi dưới tàng cây giống như trước kia, mà là bước nhanh đi trở về, tiểu chủ tử khóc lớn, hắn cũng không giống bình thường tính tình tốt dụ dỗ, cũng không biết như thế nào. Các nàng quay đầu nhìn lại Phúc Viên, nhìn thấy cửa trống trơn, thì cũng đoán được vài phân.
     
Đại Bảo bị Trần A Phúc cường kéo đi về cũng rơi nước mắt, khóc nói: "Yên Nhi muội muội thích nhất nhìn con vẫy tay về phía nàng, nhưng mà hôm nay cũng không thấy, nàng chắc chắn khóc rồi."
     
Trần A Phúc nói: "Được, được, lần sau để người ta bồi con vẫy tay cùng Yên Nhi." Lại nói: "Nhi tử nhanh đi viết chữ, không hoàn thành bài tập, tiên sinh sẽ thất vọng."
     
Đại Bảo sợ nhất tiên sinh thất vọng, nghe nói vậy, liền lau nước mắt đi thư phòng.
     
Trần A Phúc còn chưa tiến vào thượng phòng, liền nghe được tiếng gõ cửa, là thanh âm Ngụy thị.
     
Trần A Phúc thỉnh nàng đi thượng phòng, rót trà, nghe Ngụy thị nói nhỏ: "A Phúc, hôm nay muội đây là thế nào? Đại gia nhà ta tức giận, tỷ muội cũng khóc. Muội là một cô nương thông minh... Lẽ nào, không nhìn ra ý tứ đại gia? Nghe ta nói, ngày mai làm tốt bàn tiệc, tự mình đi Đường Viên thỉnh đại gia cùng tỷ muội đến ăn cơm."
     
Nàng cảm thấy nhất định là Trần A Phúc không nhìn ra ý tứ đại gia nhà mình, trong lúc vô tình thất lễ đại gia, nghĩ tới hảo tâm đến nhắc nhở một chút. Theo ý nàng, đại gia nhà mình là nam nhân có bản lĩnh nhất tuấn tú nhất thiên hạ, rồi để tâm nàng ấy như thế. Trần A Phúc nếu như biết rõ tâm tư đại gia, không thể nào không muốn.
     
Trần A Phúc nghiêm mặt nói: "La đại tẩu, lời này cũng không thể nói lung tung, hôm nay ta sẽ làm như không nghe thấy. Lại nói, ta cũng không cảm thấy đắc tội đại gia nhà tẩu lúc nào, hắn tức giận, có lẽ là bởi vì nguyên nhân gì khác."
     
Trần A Phúc tỏ thái độ như thế, Ngụy thị cũng không thể nói thêm, chỉ đành cười mỉa nói: "A, là ta nghĩ sai. Thật là như vậy, A Phúc coi ta như chưa nói qua lời nói này." Sau đó vội vàng đi.
     
Nàng trở lại nhà mình, thấy cha chồng hầu hạ chủ tử còn chưa có trở lại, liền nói chuyện này cùng nam nhân La Nguyên nhà mình, sau cùng, còn hỏi một câu: "... Chàng nói, đại gia còn sẽ để ý A Phúc nữa không? Tỷ muội về sau sẽ không đi Phúc Viên nữa?"
     
La Nguyên nghe cũng giật mình không thôi, hắn cũng cảm thấy đại gia nhà mình có thể vừa ý Trần A Phúc, đó là phúc phận nàng kiếp trước đã tu luyện, nàng làm sao sẽ không tiếc phúc như thế. Liền nói: "Chờ cha trở về, xem ông nói như thế nào." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
La quản sự nửa đêm mới trở về. Nghe Ngụy thị nói, trầm mặt oán trách nàng: "Trần cô nương sống thành tinh, ý tứ đại gia ngay cả con cũng nhìn ra, nàng còn có thể nhìn không ra sao? Về sau không được tự cho là thông minh dạng này nữa." Dừng một chút, lại hạ thấp giọng nói: "Đại gia là thật để Trần cô nương ở trong lòng. Tỷ muội về nhà khóc mãi không ngừng, đại gia còn khuyên nàng nói, nhất định là Trần cô nương có chuyện ngăn trở, cho nên mới không chờ ở nơi đó. Tỷ muội ngủ rồi, đại gia thì vẫn luôn ở thư phòng viết chữ. Lúc ta trở lại, ngài còn đang viết."
     
Người La gia đều biết rõ, đại gia chỉ cần gặp phải chuyện đặc biệt không vui, lại không có hướng giải quyết, thì sẽ càng không ngừng viết chữ. Hơn nữa còn chiếu theo kiểu chữ Khải của Chung Diêu mà viết, một khoản vẽ một cái, viết được đặc biệt chậm, liên tục viết đến khi tâm tình bình phục một lần nữa.
     
La Nguyên nói: "A Phúc chỉ là nông gia nữ, cho dù là Trần đại nhân nhận nàng về, cũng chỉ là một con gái riêng. Đừng nói con gái riêng Tri phủ, cho dù là đích nữ, cũng không xứng với đại gia chúng ta. Đại gia có thể vừa ý nàng, là phúc phận nàng đã tu luyện mấy đời, nàng lại làm như thế."
     
Ngụy thị nói: "A Phúc mặc dù xuất thân nông gia, cũng rất cố chấp. Nghe ý tứ của nàng, chỉ cần tìm không được người hợp ý, thì cả đời thủ ở nhà không lấy chồng."
     
"A Phúc cũng quá tìm cớ rồi, đại gia ưu tú như vậy, đều không hợp lòng nàng, chẳng lẽ nàng muốn tìm hoàng tử vương gia?" La Nguyên khinh thường nói.
     
Ngụy thị nói: "Ta nói hợp ý, không phải là chỉ A Phúc muốn trèo cao, hoàn toàn là hậu sinh điều kiện không cần quá tốt..."
     
La quản sự nhíu mày nói: "Về sau đừng gọi A Phúc A Phúc, phải gọi nàng là Trần cô nương. Ta lại cảm thấy, Trần cô nương không phải là lên mặt, nàng nhất định là cảm thấy đại gia nhà chúng ta quá ưu tú, mà nàng thân phận quá thấp, không dám trèo cao. Có lẽ, nàng sẽ cho rằng nàng cùng đại gia môn hộ chênh lệch quá lớn, có phải ý tưởng đại gia là nạp nàng làm thiếp. Nàng thật sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đại gia muốn nạp thiếp làm sao cần chờ tới bây giờ..." Lại nói: "Đại gia tính tình gì các con cũng biết rõ, không phải gặp trắc trở là thối lui. Nhiều năm như thế, ngài ấy thật vất vả vừa ý một cô nương, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Về sau, các con phải càng thêm lễ ngộ với Trần cô nương..." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Ban đêm, Trần A Phúc chờ Đại Bảo ngủ, đi không gian. Nàng vừa gặp phải chuyện phiền lòng, liền muốn ở trong không gian buông lỏng một chút. Kim Yến Tử ngủ ở bên ngoài, không có nó chít chít, trong không gian yên tĩnh bình yên, mùi thơm bốn phía.
     
Nàng tựa ở trên cây Yến Trầm Hương nghĩ tới, nghe ý tứ Ngụy thị, Sở Lệnh Tuyên tức giận đến không nhẹ. Cũng xác thực, hắn là con nhà thế gia, lại là quan từ tam phẩm, lòng tự tin tràn đầy, lòng tự trọng cực mạnh. Khẳng định cảm thấy hắn bày tỏ với nàng một nông gia nữ như vậy, mình nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc vô điều kiện tiếp nhận. Hắn làm sao dự đoán được, mình là quả cà già của hai thế giới, đã từng bị tình yêu làm tổn thương thủng trăm ngàn lỗ. Nàng cự tuyệt hắn, không phải là hắn không đủ ưu tú, mà là quá ưu tú.
     
Mình làm như thế, hắn là người thông minh như vậy, có thể hiểu. Chỉ hy vọng hắn nể tình mình chữa lành bệnh tình của Sở tiểu cô nương, có thể tiếp tục đối xử tử tế một nhà của mình...
     
Vừa nghĩ đếny nam nhân này đích xác quá ưu tú, hình như đối với mình cũng để tâm. Mình có cơ hội trở thành nữ nhân của hắn, lại bởi vì thê thảm đời trước dạy dỗ, không thể không buông bỏ. Nghĩ tới những thứ này, lòng nàng lại đau đớn từng đợt. Nàng đè lên ngực, đau đớn lúc này, dù sao so với về sau bị tổn thương thì tốt hơn nhiều.
     
Còn làm xiêm y cho mẹ con bọn họ sao? Vẫn làm đi, coi nàng như là hạ cấp hoặc là đầy tớ, hiếu kính chủ tử. Về phần hắn có nhận hay không, đều tùy hắn.
     
Nghĩ đến nửa đêm, mới ra không gian ngủ.

Hết chương 214.