Nông Kiều Có Phúc

Chương 228: Lại đi Định Châu.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lần trước Trần A Phúc xem qua ở cửa hàng bạc Ngọc Kỳ Lân, bộ đồ trang sức Trần Thế Anh cho giá trị phải ở trong từ ba trăm đến năm trăm lượng bạc. Nhưng đó là giá mua, nếu là bán, khẳng định giá trị không được cái giá này, lấy không tốt phải giáng xuống một trăm tám mươi lượng.
     
Một ít này cộng lại, cũng có thể có hơn một ngàn lượng. Hơn nữa mình trước đó để Tằng Song cầm đi sáu trăm lượng, Đường Viên cho sáu trăm lượng, tổng cộng có thể gom đủ hơn hai ngàn lượng bạc. Ngoại trừ lưu lại hai trăm lượng bạc làm vốn lưu động, bạc còn dư lại cũng đủ mua cửa hàng thêm trùng tu rồi.
     
Ngày hôm sau, Trần A Phúc thương lượng cùng La quản sự chuyện đi Định Châu. Nàng đi, nhất định sẽ mang Đại Bảo theo, nàng không yên tâm Đại Bảo không ở cạnh mình. Định Châu cách nơi này có chừng năm mươi mấy dặm lộ trình, ở trong vòng trăm dặm xung quanh, mang Đại Bảo đi hẳn là tương đối an toàn, chỉ là phải ít dẫn nó ra ngoài lộ diện.
     
Sở Hàm Yên làm sao bây giờ đây?
     
La quản sự nói, đại gia nhà hắn mấy ngày nữa thì có thể về Định Châu, cũng mang tỷ muội đến, hai cha con nàng còn có thể chung đụng vài ngày.
     
Hai người thương lượng, từ hôm nay trở đi chuẩn bị, bốn ngày sau, cũng chính là ngày mười lăm tháng tư xuất phát. Ở Định Châu ngây ngốc bốn tới năm ngày, tranh thủ trở về trước ngày hai mươi tháng tư, Đại Bảo không thể xin nghỉ quá lâu.
     
Vương thị nghe nói, có chút không yên lòng Trần A Phúc, muốn đi cùng, nhưng lại quan tâm Trần Danh và Trần A Lộc trong nhà. Trần A Phúc khuyên nhủ: "Nương đừng lo cho con. Định Châu có một nhà Tam thúc, còn có Sở phủ, La quản sự, chúng ta không sao."
     
Buổi sáng ngày mười bốn tháng tư, tiểu huynh muội Dương Siêu phải trở về nhà, khóc đến không thôi. Trần A Phúc bảo đảm hết lần này đến lần khác, tương lai không xa sẽ lại đón bọn họ đến Phúc Viên chơi. Lại nói, bọn họ ở bên ngoài thời gian dài, nãi nãi hẳn là rất tịch mịch. Tiểu huynh muội không còn cách nào, chỉ đành lau nước mắt bị người ôm lên xe ngựa. Đồng thời mang về, còn có thật nhiều thức ăn, cùng với hai bộ xiêm y Trần A Phúc dẫn người làm.
     
Tối hôm đó, Trần A Phúc mang hai đứa bé, Truy Phong cùng Thất Thất Hôi Hôi đi Lộc Viên ăn cơm. Kim Yến Tử bởi vì thương tâm quá độ, còn ở trong không gian chữa thương.
     
Trần Danh còn thỉnh một nhà đại phòng, một nhà La quản sự, cùng với Hồ lão ngũ.
     
Đại phòng trừ Hồ thị, đều đến đông đủ. Từ sau khi đám bọn họ từ Định Châu trở về, Trần A Phúc vẫn là lần đầu tiên trông thấy Trần Nghiệp.
     
Trần Nghiệp gầy nhiều, nói là thân thể đã không còn cái gì đáng ngại, chỉ là làm công việc dùng thể lực không khỏe bằng lúc trước.
     
Trần A Cúc cũng thành thật nhiều, còn biết tvào phòng bếp giúp đỡ nhóm lửa. Chỉ là ánh mắt nhìn Trần A Phúc vẫn cực không phục, đại khái là cảm giác ngốc tử mình đã từng xem thường lại thường xuyên bắt nạt, nhưng bởi vì bây giờ cuộc sống tốt hơn mình nhiều đi. Trần A Phúc coi như không nhìn ra, không cần thiết chấp nhặt cùng tiểu cô nương không hiểu chuyện.
     
Đại phòng mang theo hai bao kẹo thị trấn cho tam phòng, còn có làm một kiện trường bào bằng lụa cho Trần Thực.
     
Hiện thời Trần Nghiệp và Hồ thị thể cốt không tốt, là Trần A Quý và Cao thị quản gia. Trần A Quý thành thật, Cao thị khôn khéo, lễ vật hai người chuẩn bị rất là không tệ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Trần Danh và Vương thị cũng đưa một ít điểm tâm cùng kẹo cho tam phòng, lại có hai khối lụa. Trần A Phúc chuẩn bị là mấy khối lụa, mấy bộ dụng cụ học tập.
     
Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, đám người Trần A Phúc liền rời giường. Trần A Phúc dẫn theo Tằng thẩm cùng mấy người Hạ Nguyệt, Thu Nguyệt, Tiết Đại Quý, đều mang Truy Phong cùng Thất Thất, Hôi Hôi theo.
     
Ngồi xe ngựa mau, nếu như trên đường không gặp phải chuyện gì xảy ra, đầu giờ Thìn xuất phát, chậm trễ nhất là đầu buổi trưa liền có thể tới phủ Định Châu. Đi Định Châu, đám người Sở tiểu cô nương trụ về Sở phủ, mẫu tử Trần A Phúc cùng Thu Nguyệt, Sở Đại Quý đi nhà Trần Thực ở. Mẹ con Tằng thẩm buổi tối nhà của bôn họ, ban ngày đi nhà Trần Thực.
     
Trước khi lên xe, La quản sự còn đang khuyên Trần A Phúc: "Trần cô nương, đi Định Châu thì đến Sở phủ ở đi, bên trong phủ có mấy cái sân nhỏ để không, như vậy cách tỷ nhi nhà ta gần, chúng ta cũng dễ chiếu ứng mẹ con hai người."
     
Trần A Phúc không đồng ý. Sở phủ chỉ có một nam chủ tử, một tiểu chủ tử, mình là một cô nương gia đi vào ở thì tính là chuyện gì chứ.
     
Ở Định Châu vài ngày nàng đều tương đối bận rộn, cũng sẽ không thường xuyên đi Sở phủ vấn an tiểu cô nương. Đợi nàng hết bận chuyện của mình, liền cùng nhau về nhà.
     
Sớm vài ngày đã nói xong cùng Sở Hàm Yên, thời gian vài ngày, rất nhanh liền qua đi. Lại nói, ban ngày có tỷ đệ La Mai bồi con bé, buổi tối có phụ thân nó bên cạnh, ngày cũng không quá khó chịu. Đương nhiên còn hứa rất nhiều nguyện vọng, tỷ như làm ăn ngon cho nó, làm quần áo mới cho nó, lại làm hai con rối tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa cho nó, v.v, tiểu cô nương mới mím miệng đồng ý.
     
Trần A Phúc mang hai đứa bé cùng Tống mụ mụ ngồi một chiếc xe ngựa, Truy Phong cũng ở nơi đây. Thất Thất cùng Hôi Hôi khi thì ở trong xe ngựa chơi, khi thì bay trên trời.
     
Trong xe tiếng cười không ngừng, trên đường lại tương đối thuận lợi, đại khái đầu buổi trưa liền đến ngoài cửa thành phủ Định Châu. Nhưng mà, ngoài cửa thành xếp hàng đội thật dài.
     
La Nguyên cưỡi ngựa đi cạnh cửa nhìn một vòng trở về nói, giống như mấy ngày này Định Châu có một nhân vật trọng yếu nào đó, người ra vào thành đều phải kiểm tra. Còn nói, quan quân lãnh binh kiểm tra hắn nhận biết, bọn họ trực tiếp đi cạnh cửa là được.
     
Vài chiếc xe ngựa cùng mười mấy thớt ngựa liền lướt qua đội ngũ thật dài đi đến bên cạnh cửa thành, binh lính giữ cửa vén rèm tượng trưng lên nhìn nhìn, liền cho đi.
     
Vào cửa thành lại đi một đoạn đường, Trần A Phúc dụ dỗ dụ dỗ tiểu cô nương, bỏ qua nước mắt trong mắt con bé, mang Đại Bảo và Truy Phong, Thất Thất Hôi Hôi xuống xe, đi ngồi một chiếc xe ngựa khác. Tại đây bọn họ liền phải tách ra, một cái hướng đông, một cái hướng bắc.
     
Trần Thực đã chuyển nhà mới. Dựa theo địa chỉ, xe ngựa lại chạy gần canh ba khắc chuông liền đến. Nên này hẳn là giai cấp tư sản trung lưu tụ tập, một mảnh nhà ngói gạch xanh, sân lớn chút thì hai cổng, nhỏ một chút vừa vào là sân nhỏ.
     
Trần Thực đã được thư, biết rõ bọn họ hôm nay sẽ đến, Trương thị và Trần A Mãn vẫn luôn chờ ở nhà. Thấy bọn họ đến, cao hứng mời bọn hắn tiến vào sân nhỏ.
     
Đây là tứ hợp viện một cửa vào, phòng ở rất mới, cũng rất lớn, trong sân có một gốc cây táo, còn trồng một ít mai tam giác, hoàng quả lan, rất là đẹp mắt.
     
Mẫu tử Trần A Phúc trụ bắc phòng Tây Sương, phòng quét dọn sạch sẽ, đệm chăn đều là mới, còn huân hương. Thu Nguyệt trụ phòng bên bắc phòng, Tiết Đại Quý trụ phòng bên nam phòng.
     
Trần A Phúc cười nói: "Tam thúc tam thẩm có lòng."
     
Trương thị cười nói: "Nhìn cin nói này, Tam thúc tam thẩm là mượn ánh sáng của A Phúc, mới được ở trong nhà tốt như thế. Tình của A Phúc, tam thẩm vẫn luôn nhớ kỹ..." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Thì ra, bởi vì Trần A Ngọc đi kinh thành, Trần Thực lại bận rộn tửu lâu, không có thời gian làm kinh doanh Trần Tam nước sốt chuỗi nữa. Liền thế chấp công thức nước sốt chuỗi và tên cửa hiệu "Trần Tam nước sốt chuỗi" cho người ta, bán chung một trăm lượng bạc, mặt khác Trần Thực còn chiếm ba thành cỗ. Trần Thực lại thêm năm mươi lượng bạc, mua cái tứ hợp viện này.
     
Ngược lại thật sự là người thông minh lanh lợi. Trần A Phúc hé miệng cười rộ lên.
     
Trương thị đã chuẩn bị xong cơm, bà biết rõ Sở phủ sẽ có phu xe cùng hộ viện đưa Trần A Phúc tới đây, nên đều làm cơm mời mấy người kia.
     
Thức ăn của mẫu tử Trần A Phúc bày ở sảnh phòng Tây Sương, bàn nhỏ của mẹ con Tằng thẩm và mấy người Thu Nguyệt cũng bày ở bên này, lại múc cho Truy Phong cùng thất thất, Hôi Hôi một chậu thức ăn xếp đặt dưới mặt đất. Bàn của Tiết Đại Quý và bốn nam nhân Sở phủ bày ở sảnh phòng Đông Sương, lại còn chuẩn bị rượu cho bọn hắn.
     
Trần Thực và Trương thị xác thực biết cách làm người, trên dưới đều chuẩn bị được thỏa đáng.

Hết chương 228.