Nông Kiều Có Phúc

Chương 239: Một trò diễn.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần Thế Anh sắp xếp thứ tự mấy vị cô nương một lần nữa, lại bảo ngày mai hắn xin nghỉ một ngày, buổi sáng liền ghi tên Trần A Phúc vào từ đường, ghi tạc danh nghĩa Giang thị. Hơn nữa, xế chiều hôm nay Sở phủ đã phái người đưa thiệp đến, ngày mai lão hầu gia cùng sở tam phu nhân Sở gia sẽ thỉnh tổng binh Giao đại nhân làm ông mai, đến phủ thảo luận.
     
Sau đó, Giang thị ngồi chính vị, Trần A Phúc dập đầu cho nàng ấy, nàng không có kêu "Nương", vẫn là kêu "Mẫu thân".
     
Cái xưng hô này Giang thị cũng không hài lòng lắm, nhưng chứng kiến vừa rồi Trần A Phúc đối chọi gay gắt cùng lão phu nhân, Giang thị thật sự từ trong lòng không muốn lại đắc tội vị đại cô nương này. Không chỉ bởi vì nàng sắp gả vào Sở gia, cũng bởi vì nàng thật lợi hại.
     
Giang thị từ trên cổ tay lấy xuống một vòng tay ngọc bích xanh biếc thông thấu, dáng tươi cười đầy mặt nói: "Khuê nữ ngoan, đây là tổ mẫu của nương lưu lại cho nương, hiện tại tặng cho con. Hy vọng về sau con cùng bọn đệ đệ muội muội ở chung hòa thuận, vĩnh viễn nhớ kỹ đây là nhà con."
     
Trần A Phúc nói: "Cảm ơn mẫu thân." Sau đó đứng dậy tiếp nhận vòng tay.
     
Trần Vũ Huy là tức đến không được, khi đó lão phu nhân đã nói để Giang thị cũng ghi tạc mình dưới danh nghĩa của bà ta, Giang thị ngoài miệng đáp ứng thật tốt, nhưng bây giờ không đề cập tới chuyện này. Còn có chuyện này, tổ mẫu ngã bệnh, không biết có thể lại tiếp tục hay không...
     
Trần A Phúc xong lễ, Trần Thế Anh nói: "Tỷ đệ các con về sau phải yêu mến lẫn nhau, đoàn kết nhất trí. Được rồi, đều đi ăn cơm đi."
     
Trần Thế Anh dẫn bọn nhỏ đi Tây Sương ăn cơm, Giang thị thì dẫn nha đầu bưng cơm đi phòng ngủ lão phu nhân hầu hạ bà ta ăn cơm.
     
Trần A Phúc lấy ra hai mâm bánh ngọt hoàng kim trong hộp cơm mang lên bàn.
     
Trần Thế Anh lấy trước một khối ăn, không ngừng gật đầu nói, "Ừ, xác thực vị mỹ, hương vị ngọt ngào, mềm nhuyễn, vừa ngậm liền tan." Lại để cho nha đầu lấy hai khối đưa đi cho lão phu nhân.
     
Trần Vũ Lam cũng cầm lấy một khối ăn, gật đầu liên tục nói: "Ăn ngon thật. Đây là tỷ tỷ tự mình làm? So với mấy thứ điểm tâm bán trong cửa hàng ăn còn ngon hơn."
     
Trần A Phúc cười nói: "Đệ đệ thích thì tốt, tỷ tỷ biết làm thức ăn cũng không ít, về sau làm nhiều một ít cho đệ đệ."
     
Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà nghe, cũng vội vàng cầm lấy bánh ngọt hoàng kim ăn. Đặc biệt là Trần Vũ Hà, tiểu hài tử thích ăn đồ ngọt, vài ngụm ăn xong, còn muốn ăn, lại thẹn thùng lấy thêm, rất là rối rắm.
     
Trần A Phúc cười lại cầm một khối cho nàng.
     
Trần Vũ Huy không ăn bánh ngọt hoàng kim, cho dù cái loại mùi thơm ngọt đặc thù đó chui thẳng vào trong mũi nàng ta, cũng rất có cốt khí không lấy.
     
Trần Thế Anh và Giang thị về chính viện. Trần Thế Anh nghĩ đến lão phu nhân lóe lên ánh mắt khó hiểu kia, nhỏ giọng thở dài nói với Giang thị: "Hận có thể mất phương hướng tâm trí con người, nương ta lão hồ đồ rồi, hơn nữa hận, ta sợ bà sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Ban đêm mấy ngày Phúc nhi ở trong phủ, nàng cũng cần phái vài bà tử tâm phúc lặng lẽ canh giữ ở cổng trong, Hằng Thọ Viện, ngoài Tường Vi viện. Nếu thật có chuyện, động tĩnh không cần nháo lớn. Nếu như bị Sở gia biết rõ nương dám hại Phúc nhi, bọn họ cũng sẽ không nhẹ ý buông tha nhà chúng ta." Suy nghĩ một chút, lại nói: "Còn có, lại cho người phòng thủ ở bên ngoài viện Đường thị cùng Huy nhi."
     
Giang thị gật đầu. Nàng cũng sợ lão phu nhân làm chuyện ngu xuẩn, liên lụy trượng phu trai gái. Không nói bản thân Trần A Phúc liền lợi hại, mấy người Sở gia, Sở lão hầu gia, Sở Lệnh Tuyên, còn có Sở tam phu nhân, Trần gia bọn họ đều không thể trêu vào một người nào.
     
Trần A Phúc ở trên đường hồi Tường Vi viện, nói với Thu Nguyệt cùng Thanh Phong đi cùng nàng đến Hằng Thọ Viện: "Hôm nay chuyện ta và lão phu nhân nổi lên xung đột không cần nói cho Hứa mụ mụ cùng Ngân Trạc, Ngọc Trạc, đây là việc nhà Trần gia, bị các nàng biết rõ lại không hay."
     
Thanh Phong và Thu Nguyệt đều gật đầu thưa vâng.
     
Trần A Phúc cũng không phải thật sợ chuyện hư hỏng Trần gia truyền đi, nàng biết rõ mình đắc tội lão phu nhân dữ tợn rồi, ban đêm mỗi ngày cũng sẽ trốn đi không gian. Lại sợ nếu như Hứa mụ mụ biết rõ chuyện này, cứng rắn muốn tiến vào phòng nàng ngủ trực đêm, ngược lại vướng bận.
     
Trở về nhà, Thu Nguyệt và Thanh Phong cũng phải đi phòng ngủ của nàng trực đêm, Trần A Phúc không đồng ý, để cho các nàng trải nệm ở trong sảnh phòng, nếu như trong phòng ngủ có động tĩnh, các nàng cũng nghe được.
     
Hứa bà tử cũng kiên trì muốn ở trong phòng trực đêm. Ngày hôm qua là ở trong sân Giang thị, cho nên bà không sợ Trần cô nương có chuyện gì. Nhưng bây giờ một cái sân đơn độc, bà vẫn muốn lấy phòng ngừa vạn nhất.
     
Trần A Phúc nằm xuống, Thu Nguyệt bỏ la trướng xuống, lại tắt nến, mới đóng cửa lại ra ngoài. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Trần A Phúc nằm trong chốc lát, liền lặng lẽ đứng dậy, dựng thẳng gối đầu ở trong chăn, rón rén đi phòng tắm.
     
Cửa phòng tắm ở bên cạnh giường, mở hai cánh cửa, một cái là đối với phòng ngủ, một cái là đối với hậu viện. Nàng đều khóa kỹ cả hai, lách mình tiến vào không gian.
     
Nàng tựa trên cây Yến Trầm Hương, nghĩ tới nếu mọi chuyện thuận lợi, ngày mai bà mối đến nói vun vào, ngày kia người làm mai tới cầu hôn, chờ hai nhà hợp bát tự chính thức đính hôn, thì nàng có thể rời khỏi Trần phủ hồi hương ...
     
Mơ mơ màng màng thiếp đi, không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng mổ cửa vô cùng nhẹ, tiếp theo lại nghe thấy vài tiếng Yến Tử nỉ non nhẹ vô cùng.
     
Là Kim Yến Tử. Nó đang nói: "Mở cửa, là con."
     
Phòng tắm không có cửa sổ, hai cánh cửa bị khóa chặt, bốn phía liền đều bịt kín chặt chẽ. Kim Yến Tử vào phòng tắm không được, cũng không cách nào tiến vào không gian.
     
Trần A Phúc vội vàng ra không gian, mở ra một cái khe nhỏ cánh cửa phòng tắm với hậu viện, Kim Yến Tử vèo cái bay vào.
     
Một người một yến lại tiến vào không gian.
     
Trần A Phúc nói: "Sao con lại đến, Đại Bảo có khỏe không?"
     
Kim Yến Tử nói: "Sở phụ thân phái người đi đón cha và nương của người đến rồi, bọn họ vừa đến, thối Đại Bảo mặc dù còn làm ầm ĩ, cũng không lợi hại như vậy nữa." Lại chít chít kêu lên: "Nếu như người ta không đến, còn nhìn không thấy được tuồng hay vừa ra."
     
"Cái gì tuồng?" Trần A Phúc hỏi.
     
Kim Yến Tử nói: "Người ta nhớ ma ma, thấy Đại Bảo đi theo bà ngoại ngủ rồi, liền tới thăm ma ma..."
     
Kim Yến Tử vừa bay đến trên không hậu viện Trần phủ, lại cảm thấy có biến, bởi vì có một ít người đều ngồi xổm dưới tàng cây cùng trong bụi hoa mai phục ở chỗ đó. Nó giật mình, cảm thấy ma ma sẽ gặp nguy hiểm. Nó liền bay đi trên núi giả một chỗ cao nhất hậu viện, chỗ đó có một gốc cây đại thụ che trời, nó đứng ở ngọn cây, có thể chứng kiến toàn cảnh hậu viện.
     
Quả thật đến nửa đêm, nó chứng kiến từ một người chui ra bên trong một viện, người kia cho dù che mặt chặt chẽ, cũng có thể từ trên thân hình và hành động nhìn ra là một nam nhân. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Người nam nhân kia trực tiếp chạy tới sân nhỏ Trần A Phúc. Khi đi ngang qua một đường mòn hoa, đột nhiên từ trong bụi hoa chui ra ba người bà tử, ba người bà tử đồng thời giơ lên cây gậy trong tay hung hăng đánh tới trên đầu người nam nhân kia, người nam nhân kia vừa thấp thân, tránh thoát hai người bà tử tập kích, vẫn bị một người bà tử đánh trúng, lên tiếng ngã xuống. Mấy người bà tử này lại bổ mấy cây gậy, vây hắn trói lại, lại dùng vải rách chặn miệng hắn, nhét vào trong bao bố, kéo đi một cái sân.
     
Trần Thế Anh và Giang thị đồng thời đi ra thẩm vấn. Cho người lục soát lục soát ở trên người hắn, không chỉ tìm ra đao, còn tìm ra khói mê.
     
Biết được nam nhân này là một thân thích vú nuôi Đường thị, gọi là Vương Tam Lang, làm việc ở một đổ phường Định Châu, trên người còn có mấy phần công phu. Buổi trưa hôm nay bị vú nuôi Đường thị tìm được, nói là có một việc tốt, nếu làm tốt rồi, thì có thể làm con rể Trần gia, còn có thể được một số lớn bạc...

Hết chương 239.