Nông Kiều Có Phúc

Chương 250: Nhận cha



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Nghe thất hoàng tử nói, người Sở gia giả vờ giữ lại một phen, cao hứng tiễn hắn đi.
     
Sau đó, Trần A Phúc đi Tây Sương dẫn mấy hài tử đến thượng phòng.
     
Lão hầu gia ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên, Sở tam phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, Sở Lệnh Tuyên ngồi vị trí đầu tiên ở bên trái, trước mặt Sở Lệnh Tuyên còn bày một cái bồ đoàn.
     
Trần A Phúc sờ sờ đầu Đại Bảo, nhẹ giọng nói: "Đại Bảo, ngoan."
     
Trần Đại Bảo là ở dưới loại tình huống kia lớn lên, tự nhiên biết rõ như thế nào có lợi nhất cho mình. Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng cậu biết rõ mình nhất định phải làm như thế. Liền thuận theo đi tới, quỳ ở trên bồ đoàn dập đầu lạy ba cái cho Sở Lệnh Tuyên, nói: "Phụ thân trên cao, nhi tử dập đầu cho người. Chúc phụ thân thân thể kiện khang, mọi sự như ý." Nói xong, giơ lên chén trà nha đầu đưa tới.
     
Sở Lệnh Tuyên tiếp nhận trà đến nhấp một miếng, nói: "Đứa bé ngoan, về sau phải thật nỗ lực, làm người hữu dụng cho triều đình."
     
Nói xong, một người nha đầu bưng một khay có đựng một pho tượng trang trí Hồng Phỉ "Cá chép hóa rồng" tiến lên, Sở Lệnh Tuyên cầm lấy vật trang trí giao cho Đại Bảo. Đại Bảo đứng dậy tiếp nhận, nói: "Cảm ơn phụ thân."
     
Hạ Nguyệt phía sau cậu tiếp nhận vật trang trí.
     
Vật trang trí này vuông vức chừng mười mấy cm, thông thấu diễm lệ, vừa nhìn liền biết vô giá. Trần A Phúc có chút kinh hãi, Sở Lệnh Tuyên thế nhưng cầm đồ tốt như thế đưa cho một đứa nhỏ.
     
Đại Bảo lại phân biệt dập đầu cho Sở lão hầu gia cùng Sở tam phu nhân, sửa lại xưng hô, phân biệt gọi là "Thái gia gia", "Tam tổ mẫu".
     
Sở lão hầu gia cho cậu một vật trang trí ngựa phi bạch ngọc, Sở tam phu nhân cho cậu một vật trang sức ngọc mỡ dê cực phẩm.
     
Sau đó, Đại Bảo đứng ở nơi đó, Sở Hàm Yên lại đây khom gối phúc phúc cho cậu, kêu lên: "Ca ca."
     
Đại Bảo nhếch miệng lên vui vẻ, dáng tươi cười ngọt giống như những hoa nhi nở rộ ngoài cửa sổ. Cậu nâng cao bộ ngực nhỏ nói: "Muội muội ngoan, về sau phải ăn cơm thật ngon, như vậy thân thể mới có thể tốt hơn. Lại phải thật hiếu kính mẫu thân, phụ thân, còn có các trưởng bối."
     
Nói xong, lại từ trong tay Thu Nguyệt tiếp nhận kẹp tóc Tiểu Ngưu trước đó chuẩn bị tốt đưa cho Sở Hàm Yên.
     
Sở Hàm Yên đặc biệt thích cái kẹp tóc này, cười tủm tỉm tiếp nhận, nhờ Trần A Phúc đeo lên cho con bé.
     
Trần A Phúc cười nói: "Tỷ muội hiện tại chải đầu bánh bao, mang kẹp tóc này không đẹp. Chờ đến tối tỷ muội thả tóc ra, đeo lên mới đẹp mắt."
     
Sở Hàm Yên nghe lời nói gật đầu, lại buồn bực hỏi: "Di di, Đại Bảo... Ca ca đều gọi cha con làm phụ thân, tỷ muội cũng nên dập đầu cho di di, gọi di di làm mẫu thân."
     
Trần A Phúc đỏ mặt, Sở tam phu nhân cười to nói: "Yên tỷ muội sốt ruột rồi. Con phải chờ tới sang năm cha con đón dâu, mới có thể đổi giọng gọi di di làm mẫu thân." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Sở Hàm Yên chu cái miệng nhỏ nhắn tiếc nuối nói: "Còn phải đợi lâu như vậy à, tỷ muội thực vội nha."
     
Sở lão hầu gia ha ha cười nói: "Sốt ruột cũng phải chờ, đây là quy củ."
     
Sở Lệnh Trí thấy không còn chuyện của mình, sốt ruột, nói: "Còn có ta, Đại Bảo còn chưa hành lễ cho ta Ngũ thúc này đâu."
     
Đại Bảo lại khom người làm vái chào cho Sở Lệnh Trí. Sở Lệnh Trí còn có lòng tặng cho cậu một vật trang sức bằng ngọc, nói: "Chất nhi ngoan, về sau bồi thúc thúc ở khu vui chơi thiếu nhi nhà cháu chơi nhiều, thúc thúc rất thích."
     
Mọi người lại cười một trận. Sau đó bọn họ phải về Đường Viên nghỉ ngơi, nói buổi tối lại đến Phúc Viên ăn cơm tối.
     
Lão hầu gia và Sở tam phu nhân, Sở Lệnh Trí, cùng với một vài đầy tớ đi ở phía trước, Sở Lệnh Tuyên ôm Sở Hàm Yên đi ở phía sau.
     
Trần A Phúc dắt Đại Bảo tiễn bọn họ tới cửa, Sở Lệnh Tuyên từ trong lồng ngực lấy ra một cái hà bao cười nói với Trần A Phúc: "Tặng lễ sinh nhật cho nàng."
     
Trần A Phúc nói cám ơn, tiếp nhận hà bao.
     
Sở Hàm Yên cũng từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn tay nhỏ nói: "Di di, đây là lễ vật sinh nhật tỷ muội tăng cho dì. Hoa trên mặt đó tỷ nhi cũng thêu vài châm nha." Lại chu môi lắc lắc cái tay mập: "Còn đâm nhiều kim, đau."
     
Lòng Trần A Phúc mềm nhũn, tiếp nhận khăn tay nhìn nhìn, trên mặt thêu đơn giản vài đóa hoa, vài miếng lá. Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay nhỏ béo nói: "Cảm ơn tỷ muội, di di đều dùng tới khăn tỷ muội tự tay thêu. Nhưng mà, tỷ muội còn nhỏ, chờ về sau lớn lên lại thêu hoa. Đâm tay, di di rất đau lòng."
     
Sở Lệnh Tuyên đi đến bên cạnh gốc cây liễu, lại nghỉ chân quay đầu lại, thấy một lớn một nhỏ còn đứng ở cửa nhìn bọn họ. Hắn phất phất tay để bọn họ trở về, mình cũng xoay người đi đến Đường Viên.
     
Sở Hàm Yên buồn bực nói: "Phụ thân, vì cái gì không đứng thêm một lúc chứ? Tỷ muội muốn nhìn bọn họ."
     
Sở Lệnh Tuyên nói: "Hiện tại mặt trời đang nắng gắt, chúng ta đi rồi, bọn họ mới có thể trở về trong phòng.
     
Trần A Phúc về thượng phòng, Tằng Lão Đầu liền lấy ra danh mục quà tặng cùng lễ vật vào.
     
Thất hoàng tử đưa là một pho tượng phật gỗ tử đàn thỉnh ở Linh Ẩn Tự, nói là còn thỉnh cao tăng khai quang rồi. Trần A Phúc đoán hắn chỉ cao tăng hẳn là Quy Linh hòa thượng. Sở lão hầu gia đưa là một vật trang trí pho tượng mã não chạm trổ, Sở tam phu nhân đưa là một bộ đồ trang sức vàng khảm ngọc cùng hai thất gấm sa tanh, Trần Trụ Trì cũng đưa lễ, là một chuỗi tràng hạt gỗ trầm hương.
     
Trần A Phúc lại mở hà bao kia ra, Sở Lệnh Tuyên đưa là đôi vòng tay ngọc bích. Nàng đeo vòng tay ở trên tay, vòng tay nước thấu xanh biếc, tỏ ra cổ tay càng thêm trắng nõn như ngọc.
     
Nàng hé miệng cười cười, lấy vòng tay xuống, lại cất kỹ những lễ vật này cùng xiêm y Vương thị đưa tới sớm tinh mơ, trông thấy Đại Bảo chắp tay sau lưng đến ở trước mặt nàng. Nàng hỏ: "Sao con còn chưa lên trên giường nghỉ trưa?"
     
Đại Bảo xòe bàn tay ra, trong tay nâng một trang giấy, nói: "Mẫu thân, đây là lễ vật sinh nhật nhi tử tặng người."
     
Trần A Phúc có chút giật mình, nói: "Nhi tử cũng chuẩn bị lễ vật cho nương?"
     
Đại Bảo gật gật đầu nói: "Dạ, đây là nhi tử vụng trộm vẽ, vì muốn cho nương một cái ngạc nhiên mừng rỡ."
     
Trần A Phúc tiếp nhận tờ giấy kia lật qua, trên mặt vẽ là một nữ nhân chải tóc bánh bao, nữ nhân dắt một nam hài chải tóc thiên trùng pháo, nữ nhân cúi đầu nhìn nam hài, nam hài ngửa đầu xem nữ nhân. Còn viết hai cái chữ to thẳng đứng, vĩnh viễn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Đại Bảo cúi đầu lắc lắc đầu ngón tay nhỏ béo nói: "Mặc kệ nương bệnh hay có khỏe không, đều dắt nhi tử như thế. Trước kia vẫn là như vậy, nhi tử hy vọng về sau cũng sẽ như vậy. Vĩnh viễn, vĩnh viễn."
     
Bức họa này vừa có yêu thật sâu của cậu đối với mẫu thân, cũng có lo lắng cùng kỳ vọng sâu trong nội tâm của cậu.
     
Trần A Phúc ôm chầm cậu, mừng rỡ nói: "Nha, vẽ thật đẹp. Cảm ơn nhi tử, nương rất thích bức tranh này." Thanh âm lại thả mềm, nói: "Đúng vậy, trước kia, hiện tại, nương đều dắt nhi tử như thế này. Nhưng mà, chờ con lớn lên, lớn lên còn cao hơn nương, thì con phải dắt nương già nua. Khi đó, con không chỉ lại dắt nương, còn sẽ dắt tức phụ của con, trai gái, tôn bối, một chuỗi dài."
     
Đại Bảo nghĩ đến một màn kia, cũng bắt đầu cười, nói: "Dạ, chờ nương già rồi, con liền thú một tức phụ về nhà hiếu kính nương, lại để cho tức phụ của con sinh thêm vài đứa nhỏ, để nương ngậm kẹo đùa cháu."

Hết chương 250.