Nông Kiều Có Phúc

Chương 257: Trêu chọc



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc cùng mấy người hài tử đều ăn xong, Sở Lệnh Tuyên và lão hầu gia còn đang uống rượu.
     
Mấy người xuống bàn, bọn nhỏ chơi đùa ở trong sân cùng động vật gia, Trần A Phúc ngồi ở dưới mái hiên nhìn bọn họ.
     
Nghe thanh âm Lộc Viên bên cạnh còn náo nhiệt hơn bên này, một nhà đại phòng trừ hai vợ chồng Trần A Quý ra, giống như lại đều đến Lộc Viên ăn cơm.
     
Hiện thời, Trần lão thái gần như ngày ngày đều đến Lộc Viên ăn cơm tối, mấy người Trần Nghiệp và Hồ thị cũng có gần một nửa thời gian ăn ở bên đó. Bọn họ lại thích ăn cơm tối ở dưới tàng cây trong sân, mát mẻ lại thông thoáng, cho nên thanh âm ăn cơm nói đùa cũng sẽ truyền tới bên này.
     
Nghe động tĩnh, Trần Nghiệp thấy Trần Danh mở tiệm lương thực ở thị trấn, bọn họ cũng có ý tưởng, muốn tự mình mở một gian cửa hàng. Trần Nghiệp cảm thấy, hiện thời nhị phòng và tam phòng đã rất có tiền rồi, nếu như nhà mình lại không thêm chút sức, chênh lệch giữa mấy phòng sẽ càng lớn...
     
Trần A Phúc rất may mắn mình có thể phân ra sống một mình, liên tục trộn lẫn cùng một chỗ thật rất đau đầu.
     
Chờ hai người kia sau khi ăn cơm xong, lão gia tử trước hết về Đường Viên, Sở Lệnh Tuyên đi theo Sở Hàm Yên cùng Sở Lệnh Trí còn chưa chơi đủ tiếp tục chơi đùa ở Phúc Viên. Thấy mấy hài tử lại chạy tới hậu viện, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên cũng đi theo.
     
Bọn nhỏ trực tiếp chạy tới khu vui chơi thiếu nhi, Sở Lệnh Tuyên bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, Trần A Phúc chỉ giống như ở đằng sau hắn đi lên phía trước.
     
Đi đến bên tường, nhìn thấy trên dây leo luống dưa chuột nở đầy hoa vàng, còn mọc ra rất nhiều quả cỡ ngón tay, mọc vô cùng tốt.
     
Sở Lệnh Tuyên dừng lại cười nói: "Nàng không chỉ dưỡng người được thủy linh, mà hoa, rau dưa, trái cây đều dưỡng được thủy linh."
     
Trần A Phúc nghe cười rộ lên, nhìn hắn một cái, cười giỡn nói: "Chàng thật đúng là khen người. Chỉ không biết trong đám người thủy linh, có bao gồm cả chàng cùng lão hầu gia không."
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Đương nhiên kể cả. Sắc mặt ông nội của ta càng thêm đỏ thắm, ta cũng trắng nõn một ít."
     
Người này còn thật không khiêm tốn. Trần A Phúc cười nói: "Thì ra là đại gia cũng không đen ha."
     
Thấy nàng cười đến mặt mày cong cong, trên mặt Sở Lệnh Tuyên có chút đỏ ửng. Nghiêm túc nói: "Ta nói là lời nói thật, dồng đội của ta đều nói ta càng ngày càng trắng nõn. Ta trước không tin, về sau đặc biệt soi kính thủy tinh, thật trắng nõn nhiều." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Ba chữ "kính thủy tinh" cắn được đặc biệt nặng.
     
Trần A Phúc cười ra tiếng khanh khách, người này bình thường tương đối nghiêm túc, có lúc nói chuyện cũng rất khôi hài. Nàng đương nhiên không muốn để cho người khác suy đoán mình có chỗ bất đồng, cười giải thích: "Cũng không phải là ta biết dưỡng người, chỉ là lúc nấu cơm dụng chút tâm tư mà thôi. Còn có, tâm tình tốt, thì đối với làn da cũng có chỗ ích lợi."
     
Sở Lệnh Tuyên đưa ra hai cánh tay kéo hai tay Trần A Phúc qua, nắm trong lòng bàn tay nói: "Ừhm, xác thực như thế, kể từ sau khi nhận biết nàng, tâm tình của ta thật tốt hơn rất nhiều. Nàng không biết rõ, ở trước khi gặp được nàng, ta có bao nhiêu năm đã chưa từng cười vui vẻ qua."
     
Trần A Phúc đỏ mặt nghiêng đầu đi.
     
Sở Lệnh Tuyên thấy đầu tóc nàng đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tú lệ, cái miệng nhỏ nhắn hồng đô đô gần trong gang tấc. Hắn hô hấp lại trầm, đáy mắt càng thêm nóng bỏng. Lớn như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn một nữ nhân như thế, lần đầu tiên tim đập nhanh chóng như vậy. Cho dù từng thành thân, có hài tử, hắn còn chưa từng hôn nữ nhân đâu.
     
Hắn có xúc động cúi đầu xuống hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Nhưng lúc này trời còn sáng, bị người nhìn thấy đối với danh dự của nàng không tốt, lại sợ bị bọn nhỏ nhìn thấy, lại không hay. Nghĩ tới liền hôn hôn gò nàng má, chỉ hạ một cái, tốc chiến tốc thắng...
     
Hắn đang do dự vừa muốn cúi đầu, liền bị một tiếng chim hót bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lên, trên nhánh cây, một con tiểu Yến Tử đang ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt lại vừa khinh thường lại gấp gáp, đúng là con Yến Tử gọi là Kim Bảo khuê nữ thích.
     
Sở Lệnh Tuyên nhìn thấy cái vẻ mặt của tiểu Yến Tử, chút tâm tình kiều diễm lúc trước bị đánh mất không còn một mảnh, cũng sững sờ nhìn nó.
     
Kim Yến Tử lại mất hứng, trừng tròng mắt miệng chửi ầm lên: "Chít chít chít chít tra, a thì thầm thì thầm phun..."
     
Trần A Phúc nghe hiểu, nó là đang chửi: "Ngươi có phải là nam nhân hay không hả, thiệt thòi ta ủng hộ ngươi như vậy, thì ra là nhìn được không ăn được. Đã lúc nào rồi, không biết đi ôm nữ chủ dùng sức gặm dùng sức gặm, ở chỗ này do do dự dự không hạ miệng. Ta nhìn nhiều nam chủ như vậy, chỉ mình ngươi vô dụng nhất. Thật sự là, nam chủ cái gì chứ, quá tức người. Không được, ta phải lại đi trong núi tìm gốc cây cầu ba màu lấy phòng ngừa vạn nhất..."
     
Sở Lệnh Tuyên nghe không hiểu nó nói, chỉ khó hiểu nhìn nó hung dữ điên cuồng la ó với mình một trận, sau đó mở cánh bay lên bầu trời.
     
Trần A Phúc nhịn không được cười ha hả, một người một chim đều ngốc đến đáng yêu.
     
Trước loại tình huống đó, nàng cũng cho rằng Sở Lệnh Tuyên sẽ hôn hôn nàng. Không biết hắn đang do dự cái gì, ngay cả Kim Yến Tử đặc biệt tưởng nhớ xem diễn tình yêu cũng bị chọc xù lông.
     
Nhìn lại một chút Sở Lệnh Tuyên khuôn mặt hồng hồng, nam nhân này mặc dù từng thành thân, có nữ nhi, nhưng ở dưới loại tình huống kia thú nữ nhân, có lẽ sẽ không quá thân cận. Thời niên thiếu trong nhà lại ra chuyện kia, càng không có tâm tình đi nói luyến ái.
     
Trần A Phúc không chỉ có một chút đồng tình hắn.
     
Sở Lệnh Tuyên lại có chút thẹn quá hoá giận, thấp giọng nói: "Không cho cười."
     
Thấy Trần A Phúc lập tức cắn cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm không dám cười, trong lòng Sở Lệnh Tuyên lại xao động lên, mới vừa cúi đầu muốn hôn gò má nàng, liền nghe được sau lưng truyền đến thanh âm Sở Hàm Yên: "Phụ thân, di di, hai người đang làm gì? Là trốn Miêu Miêu sao?"
     
Sở Lệnh Tuyên hù dọa vội vàng buông tay Trần A Phúc ra, đứng thẳng người nhìn về phía sau, Sở Hàm Yên, Đại Bảo, Sở Lệnh Trí đang đứng ở dưới cây chuốt tây nhìn bọn họ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
"Hả? Ực... ừ." Sở Lệnh Tuyên đáp.
     
Trần A Phúc liếc qua Sở Lệnh Tuyên cúi đầu ủ rũ, tên đáng thương, muốn làm chút chuyện lén lút lúc nào cũng có người quấy rối.
     
Nàng cười đi qua dắt tay Sở tiểu cô nương nói: "Đúng vậy, chúng ta muốn lặng lẽ trốn đi, xem tỷ muội có thể tìm được hay không. Nhưng không đợi chúng ta trốn kỹ, tỷ muội tìm đến rồi."
     
Sở Hàm Yên nghe vậy, cao hứng không thôi, nói: "Ca ca rất tài giỏi nha, là ca kêu tỷ muội tới nơi này tìm hai người." Bỗng chốc liền bán đứng Đại Bảo.
     
Sở Lệnh Trí kéo kéo bĩu môi một chút nói: "Ngây thơ, ngay cả lời nói này mà cháu cũng tin tưởng. Ở biên quan thời điểm trên thảo nguyên, cha ta và nương ta thường xuyên nói bọn họ trốn Miêu Miêu, luyện đánh quyền, có đôi khi còn luyện sẩy chân, kỳ thật căn bản không phải là chuyện này."
     
Đại Bảo rất cảm thấy hứng thú hỏi một câu: "Vậy là thế nào?"
     
Sở Lệnh Trí liền xòe hai bàn tay nói: "Về sau ta bị đầy tớ ôm đi rồi, cũng không biết chuyện gì xảy ra."
     
Lúc này trời đã tối đen, hai người cũng cũng không còn tâm tư đó, liền dẫn hài tử đi tới tiền viện.
     
Trần A Phúc dắt Đại Bảo đứng ở cửa, nhìn một lớn hai nhỏ đi đến Đường Viên. Đến dưới gốc cây liễu kia, bọn họ đều dừng lại xoay người lại, Sở Hàm Yên và Sở Lệnh Trí duỗi dài cánh tay ngoắc ngoắc với bọn họ. Mà Đại Bảo không giống như trước kia nhảy chân vẫy tay, chỉ lấy lệ nâng tay lên quơ quơ.
     
Trần A Phúc bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại đứng trong chốc lát, thấy bọn họ xoay người đi, mới dắt Đại Bảo đi về.
     
Tiến vào chính phòng, nàng ôm Đại Bảo ngồi vào trong ngực, nghĩ tới lại phải làm công tác cho hài tử này.

Hết chương 257.