Nông Kiều Có Phúc

Chương 271: Mùa thu hoạch



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Ào Ào mặc dù nhìn hung, có vẻ người lạ chớ dựa vào gần, nhưng nó đặc biệt thích hài tử, ánh mắt nhìn thấy hài tử đều phải ôn nhu hơn nhiều. Dần dần, bọn nhỏ cũng không sợ nó. Đặc biệt là Sở Hàm Yên càng ưa thích nó, bởi vì lông nó vừa trắng vừa mềm lại xinh đẹp, con bé rảnh rỗi liền ôm thân thể béo của nó, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lưng nó.
     
Cuối tháng bảy, Kim Yến Tử như cũ bay ra bên ngoài ngày ngày, nó phải nắm chặt thời gian đi cánh bên rừng chơi. Nhưng gần như mỗi ngày đều sẽ trở về, còn muốn chơi cùng Đại Bảo cùng Sở Hàm Yên, bởi vì bọn họ cũng không bỏ được nó.
     
Bởi vì nó muốn mỗi ngày trở về, cũng chỉ dẫn theo Thất Thất cùng Hôi Hôi ra ngoài, mà không có mang Truy Phong cùng Ào Ào. Cẩu cẩu mặc dù chạy được nhanh, nhưng đường đi rồi về xa như vậy lại bôn ba vẫn là quá cực khổ.
     
Mấy ngày nay Sở Lệnh Tuyên ngay cả nghỉ hưu mộc đều không trở về, hắn đi vùng khác làm việc.
     
Trần Danh cũng bận rộn, lúa nước sắp thu, hắn và Tằng Lão Đầu muốn đi Lão Hòe thôn Trung Ninh huyện. Chỗ đó hai trăm mẫu ruộng dùng mầm mống đều là mầm mống ưu tú bỏ ở trong không gian, chỉ là những lão nông không nghe Trần A Phúc dặn dò khi đó - - ngâm mầm mống. Mặc dù như thế, chỗ đó lúa nước vẫn mọc khả quan, nghe nói tỉ lệ hạ lép đặc biệt thấp, vỏ không rất ít, từng hạt no tròn, oằn cong cả cọng, những tá điền mừng đến mặt mày hớn hở.
     
Trước khi Trần Danh đi, Trần A Phúc vẫn nhắc nhở hắn, Trần Thế Anh là quan phụ mẫu một phương này, chỗ đó lúa mọc tốt hơn ruộng lúa khác nhiều, hắn và Huyện thái gia, còn có quan quản việc đồng áng nhất định sẽ đi Tuần sát.
     
Trần Danh vừa nghe không chỉ phải gặp được Trần Thế Anh, có lẽ còn sẽ thấy Huyện thái gia và quan viên khác, liền có chút sợ lên. Trần A Phúc kêu hắn đừng sợ, để Tằng Lão Đầu chủ yếu trả lời những người đó là được.
     
Hôm nay ngày hai tháng tám, phụ tử Lâm lão đầu Vượng Sơn thôn đến, hắn mang đến một giỏ trái bắp non. Hắn vui vẻ miệng cũng sắp đến sau mang tai, nói: "Đại cô nương, đây là hạt giống trái bắp ngài cầm từ phiên trồng ra được. Ông trời ơi, cây vừa dài vừa lớn, có một ít còn kết hai trái. Ta xem chừng, một trăm mẫu đất mỗi mẫu có thể thu hơn bốn trăm cân."
     
Ở chỗ này, giống nhau một mẫu đất ngô sản xuất ra, rất nhiều là hơn hai trăm cân, vùng núi khô cằn vẫn chưa tới hai trăm cân. Nếu là thật sự có thể một mẫu sinh hơn bốn trăm cân, cũng coi như vì dân chúng tạo phúc.
     
Trần A Phúc cũng cực cao hứng, kêu Tằng thẩm cầm ngô đi nấu, không biết hương vị như thế nào.
     
Ngô nấu xong sau, không giống như Trần A Phúc dự đoán ăn rất ngon, không quá ngọt, nước cũng không nhiều. Trần A Phúc thật là có chút thất vọng, nghĩ tới mầm mống ngô có phải nên để thêm vài ngày hay không. Thời gian để không đủ, cho nên làm cho khẩu vị kém một chút.
     
Nghĩ một lát lại nghĩ thông. Ở niên đại này rất nhiều người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chú trọng nhất là đầy bụng, mà không phải khẩu vị. Chỉ cần cao sản, liền coi như đạt tới mục tiêu dự trù.
     
Nghĩ thông suốt rồi, lại cao hứng trở lại. Kêu người đi thỉnh Vương thị cùng A Lộc tới nơi này ăn bữa cơm trưa, lại để cho người đưa một ít cho nhà La quản sự.
     
Ở người cổ đại, ngô non cũng coi như thức ăn hiếm có. Trừ người nhà cực có tiền, giống nhau rất ít ăn ngô non, cảm thấy lãng phí lương thực. Lão nông phải chờ tới ngô đều già đi, lại bẻ xuống, bán tất cả cho cửa hàng lương thực đều là bột ngô từ ngô già mài ra.
     
Trần A Phúc còn lưu lại quả ngô, nghĩ tới mấy con chim chóc Kim Yến Tử cùng Thất Thất, Hôi Hôi khẳng định thích ăn.
     
Đến ngày năm tháng tám, một ngày này Kim Yến Tử lại nên vào không gian. Nó không đi bên trong cánh rừng chơi, ban ngày treo ở trên vạt áo Sở tiểu cô nương, buổi tối Trần Đại Bảo trở về, lại đều treo ở trên người cậu.
     
Sở Hàm Yên ngây ngốc cực cao hứng, đắc ý không thôi, nói với Trần A Phúc: "Di di, hôm nay Kim Bảo rất ngoan, vẫn luôn chơi đùa cùng tỷ muội, đều không đi bên trong cánh rừng." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Đại Bảo thì tinh hơn nhiều, thấy Kim Yến Tử uể oải không phấn chấn, trong mắt hình như có ưu thương, liền lo lắng, hỏi Trần A Phúc: "Mẫu thân, Kim Bảo là sắp đi phía nam sao? Nhất định là như vậy, người xem nó đều không bỏ được con nha."
     
Trần A Phúc thở dài không lên tiếng. Có bỏ được hay không ngược lại là lthu17 yếu, Kim Bảo ở bên ngoài, nàng làm cái gì đều có sức mạnh hơn nhiều. Mà Kim Bảo đi vào, nàng liền có chút bận tâm. Đặc biệt là sau khi biết rõ thân phận chân thật của Đại Bảo, càng sợ gặp phải cái gì vạn nhất.
     
Ban đêm giờ tý, Kim Yến Tử tiến vào không gian, Trần A Phúc cũng đi vào theo nó. Kim Yến Tử trước còn có chút ưu thương, nhưng vừa ôm Kim Bối liền mặt mày hớn hở lên.
     
Đột nhiên, nó nói với Trần A Phúc: "Ma ma mau nhìn, bảo bối có phải có thay đổi gì hay không? Người ta cảm thấy màu sắc của nó không có trong suốt như lúc trước."
     
"Thật sao?" Trần A Phúc cũng đến gần đi qua cẩn thận nhìn coi, giống như màu sắc thoáng tối một ít, cũng không có óng ánh trong suốt như vậy, có xu hướng chuyển biến màu mật đèn cầy. Không thể tưởng tượng nổi nói: "Đúng nha."
     
Kim Yến Tử mặt mày hớn hở, ôm nó chơi không đủ. Trần A Phúc liền ra không gian.
     
Sáng sớm hôm sau, Trần Đại Bảo vừa đứng lên liền chống gậy đi ra ngoài, cũng chẳng quan tâm mặc áo ngoài, chỉ mặc cái yếm cùng quần ngắn, hù dọa Thu Nguyệt cầm lấy xiêm y của cậu đuổi theo ra đi.
     
Cậu tới trước phòng bên đi nhìn một vòng bên trong, thấy chỉ có Thất Thất cùng Hôi Hôi ở trong giỏ xách. Cậu lại lui ra ngoài, lần lượt nhìn một lần lồng chim dưới hành lang, không có. Cậu lại đến dưới tàng cây nhìn lên trên, vẫn không có bóng dáng Kim Yến Tử. Cậu biết rõ, Kim Yến Tử đi phía nam rồi.
     
Cậu cúi gằm đầu về thượng phòng, nói với Trần A Phúc: "Nương, Kim Bảo đi rồi, nó đi về phía nam."
     
Trần A Phúc cố kinh ngạc nói: "Thật sao? Hôm nay nó liền đi rồi?" Lại ôm Trần Đại Bảo nói: "Nhi tử đừng khổ sở, mùa xuân sang năm nó lại sẽ bay trở về."
     
"Chúng ta từ bên này đến phía nam có hơn vạn dặm, mà không gần giống như trong núi, nếu như nó không tìm về được nên làm sao?" Đây là vấn đề Đại Bảo lo lắng nhất.
     
"Sẽ không, Kim Bảo rất thông minh, mùa xuân năm nay không phải nó tìm trở về sao?" Trần A Phúc nói. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Sau khi ăn xong, đưa Đại Bảo buồn bực không vui ra cửa.
     
Sở Hàm Yên phản ứng chậm hơn nhiều, con bé chờ nửa ngày không đợi được Kim Yến Tử thì rất thất vọng, chờ đến trưa lúc Đại Bảo lại đây ăn cơm, nghe cậu nói Kim Yến Tử khả năng đã đi phía nam, mới khóc lớn lên.
     
Tiểu cô nương rầm rì nháo nửa ngày, Trần A Phúc cái gì cũng không làm, liên tục dụ dỗ con bé. Đến buổi tối, tiểu cô nương mới dễ chịu một chút.
     
Giữa tháng tám, lúa nước thu hoạch hết, Trần Danh và Tằng Lão Đầu mới từ Lão Hòe thôn trở về. Xem bọn họ mặt mày hồng hào, bộ dáng có vẻ được viên mãn, liền biết lúa nước mùa thu hoạch lớn.
     
Nghe bọn họ nói, lần này mẫu lúa nước đạt tới mỗi mẫu hơn năm trăm cân, hơn nữa hạt gạo dài nhỏ no béo, khẩu vị thơm hơn so với gạo bình thường, chỉ thiếu chút nữa so với Bích gạo tẻ.
     
Tri phủ đại nhân và quan viên Tư Nông phủ thành, còn có Huyện thái gia, huyện thừa đều đi, chứng kiến lúa nước tốt như thế thì cực cao hứng, còn khen ngợi Trần Danh cùng với mấy tá điền trồng trọt lúa nước. Khiến cho bọn họ giữ kỹ mầm mống, về sau muốn dốc sức mở rộng trồng lúa nước thế hệ này, nếu như thế hệ này trồng trọt tốt rồi, sẽ mở rộng cả nước...
     
Bởi vì có Tri phủ đại nhân trực tiếp tham dự, còn có hậu trường cường ngạnh Sở gia, thương nhân buôn gạo biết rõ tin tức, đại thương nhân bán lương thực chen vào không lọt, mà thương nhân còn có hậu trường lại không biết tin tức này. Cho nên, một ít gạo này, kể cả mầm mống liền trực tiếp bán ra từ cửa hàng Phúc Vận Lai cùng tiệm Trần Nhị lương thực.
     
Hết chương 271.