Nông Kiều Có Phúc

Chương 294: Mắc không đều



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Nghe nói Sở Lệnh Tuyên trở về, Sở tiểu cô nương kích động nhảy xuống bàn chạy đi phía ngoài, Đại Bảo theo sát phía sau, bị Tống mụ mụ cùng Thu Nguyệt chặn lại ở cửa: "Ai da, bên ngoài quá lạnh."
     
Sở Lệnh Tuyên đi vào nhà ăn, ôm một đứa dắt một đứa, tư thái như lão cha tốt thật sự có con trai, con gái.
     
Trần A Phúc cười nói: "Đại gia trở về rồi, tối hôm nay vừa vặn ăn thịt dê nhúng, trừ hàn." Sau đó, xếp bát đũa đặt Hạ Nguyệt đưa tới ở trên bàn, lại để cho người đi mang rượu tới.
     
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Ta vừa lúc đang nghĩ tới vị này."
     
Một nhà bốn người vô cùng náo nhiệt ăn cơm, đầy tớ đến đội lên áo choàng cho mấy người bọn họ, liền đều đi thượng phòng. Hiện tại lễ mừng năm mới, Đại Bảo cũng không cần viết chữ, cùng tiểu cô nương cùng nhau xem Trần A Phúc vẽ tranh liên hoàn, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ngồi ở một bên nói chuyện phiếm.
     
Sở Lệnh Tuyên lâu như thế không trở về, cũng không hoàn toàn là gấp rút công vụ, hắn còn dành thời gian về kinh thành một chuyến, xem bên trong Hầu phủ chuẩn bị được như thế nào, lại đề ý kiến kêu người chỉnh đốn và cải cách...
     
Hai người thấp giọng nói chuyện, Sở Lệnh Tuyên sẽ thừa dịp lúc hai đứa bé không chú ý, vụng trộm xoa bóp bàn tay nhỏ bé của Trần A Phúc. Đương nhiên, phòng bị chủ yếu vẫn là Trần Đại Bảo, bởi vì cậu không thành thật giống như Sở Hàm Yên, liên tục cúi đầu xem sách trong tay, mà tùy lúc ngẩng đầu nhìn sang bọn họ.
     
Sở tiểu cô nương đồng hồ sinh vật rất chuẩn, vừa đến giờ Tuất, con mắt liền lim dim. Sở Lệnh Tuyên chỉ đành đứng dậy nói: "Khuê nữ, nên về nhà nghỉ ngơi."
     
Sở Hàm Yên chu môi làm nũng nói: "Phụ thân, người tự mình về nhà nghỉ ngơi đi, dù sao người đều là ngủ một mình. Tỷ muội thích ngủ cùng di di, di di thơm thơm."
     
Tiểu cô nương nói là ngữ điệu vô tâm, Sở Lệnh Tuyên lại nghĩ đến mặt khác. Đặc biệt là nghe được mấy chữ "Di di thơm thơm", trong lòng rung động không thôi. Đợi thêm hơn hai tháng nữa, hắn cũng sẽ không ngủ một mình, người thơm thơm bên cạnh khuê nữ, sẽ liền ngủ ở bên cạnh mình ...
     
Hắn tốt tính tình cười nói: "Được, khuê nữ muốn cùng với di di, liền cùng nhau đi."
     
Trần A Phúc vẫn còn có chút buồn bực, thật vất vả đợi đến hắn trở về, cho là lão sư nhà trẻ nội trú mình đây có thể nghỉ, kết quả vẫn là buông không được. Hai cha con này, quả thực ăn đứt nàng.
     
Ngày hôm sau, Sở Lệnh Tuyên cũng đến Phúc Viên ăn điểm tâm. Hôm nay là đêm ba mươi, Trần A Phúc và Đại Bảo sẽ đi đại phòng ăn cơm đoàn niên. Buổi trưa, cha con Sở gia trở về Đường Viên, nói xong buổi chiều đi Lộc Viên ăn cơm tất niên.
     
Một nhà ba người Trần Danh đi trước trong thôn, bởi vì bọn họ phải đi giỗ tổ.
     
Mẹ con Trần A Phúc cùng Tiết Đại Quý cõng lễ vật cùng Thu Nguyệt đi đến đại phòng.
     
Đại Bảo và Đại Hổ, Đại Nha chơi ở trong sân, Trần A Phúc thì đi trong phòng tìm Trần A Mãn nói chuyện. Kể từ sau khi Trần A Mãn và Dương Minh Viễn đính hôn, hai vợ chồng Trần Thực liền không cho nàng làm việc, còn mua riêng cho nàng một tiểu nha đầu.
     
Hồ thị chua xót nói: "A, hai vị cô nương đều làm thiếu phu nhân, cũng không cần làm việc. Đáng thương A Cúc nhà ta, đồng dạng là cô nương Trần gia, lại là mệnh mệt nhọc. Chao ôi, quản gia của ta còn nhỏ tuổi liền bắt đầu nuôi huynh đệ, không được đọc sách, chỉ có thể kiếm ăn ở trong đất, không chỉ trì hoãn hắn, cũng bỏ lỡ nhi tử khuê nữ..."
     
Trên thân thể mụ hết bệnh, bệnh cũ lại phạm. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, những lời này là chân lý.
     
Trần lão thái và Trần Nghiệp vốn tâm tình đã không tốt lắm, nghe lời mụ nói càng khổ sở. Nói gần nói xa lộ ra hai người đệ đệ đều phát đại tài, hậu nhân đều có tiền đồ, nhà mình bị các huynh đệ quăng được quá xa.
     
Trên bàn cơm, Trần Nghiệp uống rượu say khóc lên. Trần lão thái nhìn đại nhi khóc, cũng dùng tay áo lau nước mắt. Sau đó, Hồ thị và Trần A Cúc đều khóc lên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Không hoạn nghèo mà hoạn không đều, ở trên người ba huynh đệ Trần gia thể hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.
     
Chứng kiến đại ca hiếu thắng khóc trước mặt mọi người, Trần Danh và Trần Thực cũng rất khổ sở, vội vàng nói bản thân liên tục nhớ kỹ đại ca trải qua tốt với bọn họ, nói các loại lời nói bọn họ cả đời sẽ không quên ân tình của ca.
     
Trần A Quý cũng khuyên nhủ: "Cha mẹ đừng khổ sở. A Phúc muội tử chochúng ta mầm mống tốt, con sẽ chăm sóc tốt hoa mầu, nhiều tiền, mua nhiều đất, làm một đại địa chủ, cũng có thể để muội tử gả được người nhà tốt, để cha mẹ trải qua ngày tốt lành."
     
Hồ thị khóc ròng nói: "Chờ con làm đại địa chủ, muội tử cảu con liền thành lão khuê nữ, hoa cúc vàng đều nguội lạnh."
     
Trần Danh và Trần Thực lại hứa hẹn, hai phòng mỗi phòng ra năm mươi lượng bạc cho đại phòng mua đất. Hơn nữa lần này đại phòng chia lợi nhuận chín mươi lượng bạc, còn có hai ngày trước cho đại phòng bốn mươi lượng bạc, có thể mua bốn mươi mấy mẫu đất.
     
Trước đại phòng có hai mươi lăm mẫu đất, về sau đại phòng trồng dưa hấu kiếm chút tiền, lại thêm một ít bạc đi vào, mua hai mươi mẫu đất. Như hơn nữa sau khi mua bốn mươi mấy mẫu đất, như vậy đại phòng cũng coi như một tiểu địa chủ, của cải ở Hưởng La thôn chỉ ở sau Cao Lý Chính, còn dày hơn Hồ lão ngũ...
     
Mọi người khuyên một trận, Trần Nghiệp mới dễ qua một chút.
     
Không chia đều cổ phần tửu lâu, cũng không thể kêu Trần A Phúc ra bạc, Hồ thị vẫn còn có chút không cam lòng. Nhưng nam nhân thu nước mắt, mụ cũng thông minh không lại làm ầm ĩ nữa.
     
Trương thị tức giận đến đều cắn răng vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng cũng không dám nháo, đứng dậy đi trong phòng mình khóc.
     
Vương thị cùng đi qua khuyên nàng, nàng khóc ròng nói: "Chúng ta không dám so với nhị phòng của tẩu, chín mươi lượng bạc cầm thì cầm. Chúng ta năm nay chỉ hơn ba trăm lượng bạc chia lợi nhuận này, hơn nữa nguyệt ngân quản gia nhà ta, còn có kiếm tiền nước sốt chuỗi, một năm này thu nhập hơn năm trăm lượng bạc. Nghe thì không ít, nhưng chúng ta phải trả tiền lúc trước mượn cha ta nhập cổ phần, còn muốn trả tiền mua sân nhỏ, đây cũng chỉ còn lại có hai trăm lượng bạc. Chúng ta muốn sống qua ngày, A Mãn nhà ta tháng tám liền phải xuất giá, ta còn phải đưa phần đồ cưới ra hồn cho nàng. A Ngọc không nhỏ, còn tích góp sính lễ cho hắn..."
     
Vương thị chỉ phải nói: "Nếu như nhà muội không đủ bạc, nhà ta ngược lại là có thể cho mượn một ít..."
     
Trương thị khóc ròng nói: "Trước kia xây nhà cho bọn họ là phải mượn tiền, bây giờ là mượn tiền mua đất cho bọn họ. Trước kia là Hồ thị khóc, bây giờ là cả nhà bọn họ khóc..."
     
Trần A Phúc chỉ cúi đầu ăn cơm không lên tiếng, nàng nên cho đại phòng đều cho rồi, đã không phụ lòng bọn họ. Còn như Trần Danh và Trần Thực muốn làm bánh bao, nàng cũng không có biện pháp.
     
Cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá. Nàng cho đại phòng mầm mống, cho tam phòng cách điều chế thức ăn, đều là muốn cho bọn họ thông qua cái này kiếm chút tiền, tự đứng lên. Duy nhất một lần cho không chính là cho đại phòng một thành cổ phần danh nghĩa tửu lâu kia, sớm biết như thế, thì ngay cả phần cổ phần danh nghĩa này cũng không nên cho.
     
Sau khi ăn xong, người nhị phòng về Lộc Viên. Trên đường, Đại Bảo và A Lộc lại lấy pháo nhà mình, chờ mấy hài tử Tiểu Thạch Đầu dẫn đi bên ngoài Phúc Viên chơi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Thời điểm bọn họ đến gần Lộc Viên, xa xa nhìn thầy Tống mụ mụ đang dắt Sở Hàm Yên đứng ở cửa lớn Đường Viên nhìn ra xa. Thấy bọn họ trở về, tiểu cô nương cao hứng chạy qua bên này.
     
Trần Danh cảm thấy Vương lão ngũ một mình qua lễ mừng năm mới thật là đáng thương, lại để cho người đi mời hắn đến.
     
Trong sảnh phòng chỉ xếp đặt một bàn, hiện thời Sở Lệnh Tuyên theo chân bọn họ quan hệ không tầm thường, cho nên cùng ăn cơm trên một cái bàn với người Trần gia. Trong phòng bếp xếp đặt hai bàn, vài hạ nhân Đường Viên, tất cả đầy tớ Phúc Viên cùng Lộc Viên cùng với Tằng Song cùng Vương lão ngũ chạy về đều ăn ở đây bên trong.
     
Hết chương 294.