Nông Kiều Có Phúc

Chương 297: Bất đồng



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sở Lệnh Tuyên ý tứ là, để Trần Danh giữ lại hai ngàn lượng bạc, vì chính mình đặt mua một chút sản nghiệp. Hắn cảm thấy, chỗ phụ cận có người đều biết rõ Trần A Phúc không phải là con gái ruột của Trần Danh, không thể khiến người khác cảm thấy hắn nuôi lớn khuê nữ gả đi người nhà có tiền hưởng phúc, còn để dưỡng phụ đặt mua nhiều đồ cưới như vậy. Như vậy, Sở gia và Trần A Phúc cũng dễ dàng dẫn tới bàn tán.
     
Trước Trần A Phúc còn nghĩ qua, trước xuất giá sẽ lại để lại cho Trần Danh hai ngàn bạc, để bọn họ lại sống khá hơn một chút.
     
Nàng rất nhiều tiền đều là lén lút cho Trần Danh, chủ yếu là sợ bị Trần Nghiệp và Hồ thị nhớ thương. Người ngoài chỉ biết là Lộc Viên cùng một trăm mẫu đất Trung Ninh huyện Lão Hòe thôn là Trần A Phúc cho, vật gì khác cũng không biết, kể cả bạc cổ phần tửu lâu, cùng với tiền Trần Danh đặt mua đồ cưới. Một nhà Trần Nghiệp tuyệt đối sẽ không nói cùng người ngoài, Định Châu phủ bạc cổ phần tửu lâu Hưng Long là Trần A Phúc ra giúp Trần Danh, thậm chí ngay cả đại phòng là được cho không cổ phần cũng chưa nói.
     
Không chỉ Hồ thị con mắt mở được thật to chú ý ở hà bao Trần Danh, con mắt tất cả hương nhân phụ cận cũng đều mở được thật to xem Trần A Phúc nàng biểu hiện, muốn xem xem nàng có phải "Tri ân đồ báo" hay không.
     
Một người nghèo rớt, trong lúc vô tình nhặt được một con "Kim phượng hoàng", tại thời điểm con "Kim phượng hoàng" muốn bay vào nhà người ta, sẽ cho nàng giữ người ta giữ lại cái gì...
     
Mình cho Trần Danh có nhiều nữa, chỉ cần người ngoài không biết, bọn họ liền sẽ thay Trần Danh không đáng giá, đây chính là tâm lý đại chúng. Nàng không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng thanh niên Sở Lệnh Tuyên bản địa lại không thể không để ý danh tiếng tức phụ bản thân.
     
Nhưng lần này Trần Danh đặc biệt cố chấp, chính là không giữ hai ngàn lượng bạc sính kim này. Hắn nói hắn làm một tấm gương cho tất cả người Trần gia, kể cả A Lộc, không nên cầm kiên quyết không thể cầm.
     
Hắn đương nhiên cũng không muốn để Trần A Phúc bị người chỉ trích. Nghĩ một trận, nói: "Nhất mã quy nhất mã (có qua có lại). Sở gia hạ sính kim ta không giữ một văn, nhưng A Phúc có thể lấy thêm bạc cùng cấp ra, để Tằng Lão Đầu đi mua một ít đất đai cho ta. Để cho tất cả mọi người biết, A Phúc trước khi xuất giá hiếu kính ta nhiều đất đai như thế, là đứa bé ngoan ký tình."
     
Trần A Phúc vừa nghe vậy thấy tốt hơn, dưỡng phụ dưỡng nữ, một người có tình, một người có nghĩa.
     
Buổi trưa, mẹ con Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên cũng sẽ ăn cơm ở Lộc Viên, Sở Lệnh Tuyên đưa xong sính lễ trở về Định Châu phủ, chuẩn bị đi kinh thành công việc.
     
Đại Bảo đến Lộc Viên, cậu trực tiếp không đếm xỉa đến sính lễ, không chỉ không hỏi nhiều một câu, ngay cả nhìn cũng không nhìn thêm một cái.
     
Lúc ăn cơm, Đại Bảo hứng thú tràn trề nói cùng Trần A Lộc sáng hôm nay tiên sinh nói nội dung gì. Tất cả mọi người nhìn ra được, cậu nhóc miệng là cười, nhưng vành mắt là đỏ, cậu là đang gượng cười.
     
Lúc ăn cơm ăn được một nửa, cậu nói cậu muốn đi nhà xí. Chờ cậu từ nhà xí đi ra, vành mắt càng đỏ.
     
Nhìn cậu như vậy, trong lòng Trần A Phúc cùng Vương thị, Trần Danh đều vô cùng khó chịu.
     
Vương thị vuốt ve đầu cậu nói: "Đại Bảo, nương con lập gia đình xong, không chỉ sẽ giống như trước kia yêu thương con, bà và ông ngoại, tiểu cữu cữu của con, cũng sẽ như trước kia mà yêu thương con, cuộc sống của con không khác nhau chút nào."
     
A Lộc nói: "Bất đồng duy nhất chính là, con có thêm một phụ thân, ta nhiều thêm một tỷ phu, tốt hơn." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Sở Hàm Yên lại vội vàng nói: "Còn có bất đồng, ca ca nhiều thêm một muội muội, tiểu cữu cữu nhiều một cháu ngoại gái."
     
Hai đứa bé này, một ngây ngốc, một đứa lại quá tinh.
     
Tất cả mọi người cười rộ lên.
     
Đại Bảo cũng cười. Thầm nghĩ, đâu chỉ là hai cái bất đồng này, là tất cả đều bất đồng được hay không. Cười sau đó, cậu để đũa xuống nói: "Mẫu thân, con có chút tiêu chảy, không muốn ăn cơm."
     
Trần A Phúc thở dài nói: "Vậy thì không ăn, đi về nghỉ đi. Buổi chiều cũng đừng đi học, nương kêu người giúp con xin phép."
     
Đại Bảo cuống giường, nói: "Được rồi, con trước hết trở về phòng. Mọi người từ từ ăn."
     
Nói xong, liền cúi đầu đi rồi.
     
Sở Hàm Yên còn muốn cùng đi, bị Trần A Phúc ngăn cản lại. Có lẽ Đại Bảo cần một mình suy nghĩ trong chốc lát, liền để nó suy nghĩ thật kỹ đi.
     
Sở Tiểu Ngưu và Thu Nguyệt biết rõ hôm nay tiểu chủ tử tâm tình không tốt, cũng không dám cách cậu thân cận quá, chỉ xa xa theo sát.
     
Trần Đại Bảo về phòng mình, khóa cửa lại, liền nằm ở trên giường dùng chăn mền che đầu nấc nghẹn khóc lên.
     
Khi cậu đi học liền nghe được động tĩnh, biết là Sở phụ thân đi Lộc Viên hạ sính.
     
Mấy ngày nay, nương nói rất nhiều với cậu, nói cho cậu biết nương xuất giá sẽ thích cậu như cũ, cuộc sống sau này cậu sẽ hạnh phúc hơn.
     
Mẫu thân muốn đi kinh thành thành thân cùng Sở phụ thân, không chỉ không thể dẫn cậu đi, cũng không mang muội muội đi theo, còn kêu cậu phải cẩn thận chăm sóc muội muội ở nhà chờ bọn họ...
     
Cậu biết rõ, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, cậu sợ hãi ngày nào đó lập tức liền muốn tiến đến. Nương cậu phải lập gia đình, nương cậu không sẽ lại là nương của một mình cậu, còn là nương của Yên Nhi muội muội, là tức phụ của Sở phụ thân, là nhi tức phụ của Trần Trụ Trì, là cháu dâu của Sở lão gia hầu...
     
Về sau, trong nhà không riêng gì hai người cậu và nương, mà là một đám người. Người thân nhất thân nhất của nương cậu cũng không phải là cậu, mà là Sở phụ thân.
     
Coi thường cậu không biết sao? Cậu biết rõ càng nhiều, thậm chí so với tiểu cữu cữu biết được còn nhiều hơn.
     
Trượng phu cùng thê tử, mới là hai người vĩnh viễn không phân ly. Thái mỗ mỗ cho dù cùng đại ông ngoại sống qua ngày trong một nhà, lại sẽ không ngủ một cái phòng, ngủ chung một phòng cùng đại ông ngoại chính là tức phụ Hồ thị của ông. Ngủ chung một phòng với A Quý Đại cữu cữu không phải là nương Hồ thị của cữu cữu, mà là tức phụ Cao thị.
     
Nghĩ đến bản vẽ cậu đưa tặng nương, trong lòng cậu càng khó chịu, sợ mình tiếng khóc quá lớn, vội vàng dùng chăn mền chặn lên miệng.
     
Cậu và mẫu thân không sẽ vĩnh viễn tay trong tay, cũng có một ngày nào đó buông tay. Mãi mãi có thể tay trong tay cùng nương, là Sở phụ thân.
     
Cậu biết rõ nương yêu thương cậu sẽ không thay đổi, cũng biết rõ Sở phụ thân là người tốt, nhưng cậu chính là không thích giữa cậu và nương lại chen vào một người đàn ông khác. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Nhưng mà, cậu không phải là tiểu con rể của nương, cũng không phải là con ruột của nương, chỉ là một đứa cô nhi bà ngoại nhặt ở trong rừng cây nhỏ! Cậu không có bất kỳ tư cách phản đối, cho dù mất hứng cũng không được.
     
Nương tốt với cậu như thế, đã đặc biệt đặc biệt không dễ dàng. Cậu nghe nói qua, trong thôn Thượng Thủy có một người đàn bà đanh đá trước đó đều cắt đứt chân con riêng của bà ta, còn biết mẹ kế của bà ngoại bán tiểu đệ đệ của bà năm lượng bạc. Một ít nữ nhân hư hỏng đối với nhi tử không phải là con ruột của mình có bao nhiêu ngoan độc, duy chỉ có nương cậu lại lương thiện như thế, đối với cậu một nghìn cái tốt, một vạn cái tốt.
     
Cậu không thể không thấy đủ, không thể lấy nương hiềm khích. Về sau, càng không thể lấy Sở phụ thân hiềm khích...
     
Trần A Phúc dắt Sở Hàm Yên về Phúc Viên, nhìn thấy Thu Nguyệt đứng ở bên cửa sổ phòng ngủ Đông Sương nghe động tĩnh bên trong.
     
Thu Nguyệt nhìn thấy Trần A Phúc trở về, rón ra rón rén chạy đến trước mặt Trần A Phúc, thấp giọng nói: "Đại cô nương, vừa rồi nô tỳ nghe được ca nhi che chăn mền khóc một hồi lâu, hiện không có động tĩnh, hẳn là ngủ rồi."
     
Trần A Phúc nghe mà lòng chua xót không thôi, kêu Xảo nhi mang Sở Hàm Yên đi thượng phòng nghỉ ngơi, nàng thì đi sảnh phòng Đông Sương.
     
Hết chương 297.