Nông Kiều Có Phúc

Chương 317: Xưng hô



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc lại nghĩ tới đến sáng hôm nay Sở Hầu gia cho hồng bao, mở ra vừa nhìn, là một ngàn lượng bạc.
     
Nàng cười tủm tỉm từ trong ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ tô hoa dương nước sơn, trong hộp chứa một xấp dày ngân phiếu cùng vài thỏi bạc, nàng đặt ngân phiếu vào, lại để cho Hạ Nguyệt ghi sổ.
     
Nàng có sáu ngàn lượng bạc đáy hòm đã kêu người đi ngân hàng tư nhân đổi thành ngân phiếu, đều cất vào trong cái hộp này. Còn có năm ngoái đại tửu lâu nồi lẩu Hồng Vận chia lợi nhuận bốn ngàn lượng bạc, Dương Minh Viễn cũng thỉnh Sở Lệnh Tuyên chuyển giao cho nàng.
     
Bên trong cái hộp này, chỉ ngân phiếu liền có hơn một vạn lượng bạc.
     
Sở Lệnh Tuyên cười trêu nói: "Tức phụ hiện tại cũng không thiếu tiền, sao cứ thấy ngân phiếu còn muốn cười thành dạng này?"
     
Trần A Phúc đặt hộp gỗ vào trong ngăn kéo, cười nói: "Đại gia chưa từng thiếu tiền, vĩnh viễn nhận thức không được cảm thụ người từng nghèo."
     
Sở Lệnh Tuyên bật cười, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ tử đàn nói: "Đây là một bộ phận riêng tư của ta, nàng thu, thích cái gì thì mua. Nhớ kỹ, nàng có phu quân không thiếu tiền, nàng cũng sẽ không thiếu tiền."
     
Trần A Phúc tiếp nhận cái hộp, nàng nhìn thấy cái hộp này là trước cơm tối hắn mang tới từ ngoại viện. Mở hộp ra, bên trong có một chút ngân phiếu, đếm, có bốn ngàn lượng, còn có năm thỏi vàng, mấy đỉnh bạc nhỏ.
     
Sở Lệnh Tuyên vốn muốn mua một ít đồ trang sức đeo tay cho Trần A Phúc nhiều, nhưng nghĩ đến tiểu thê tử hình như càng ưa thích bạc, liền lấy lợi nhuận tửu lâu Hồng Vận chia, lại thêm một ít nén vàng, trực tiếp cho nàng.
     
Hắn đã được như nguyện trông thấy tiểu thê tử cười đến mặt mày cong cong, đếm xong, lại bỏ vào trong ngăn kéo bàn trang điểm.
     
Hắn cố làm ra vẻ bị thương nói: "Ta như thế nào cảm thấy nàng nhìn ta không cười vui vẻ như nhìn cái hộp kia vậy?"
     
Trần A Phúc giận hắn một cái, nói: "Làm sao có thể! Đại gia có thể đẹp mắt hơn cái hộp kia nhiều, ta vừa nhìn thấy đại gia, không chỉ miệng đang cười, ngay cả lòng đều đang cười."
     
Sở Lệnh Tuyên cười ra tiếng, nhẹ mổ khuôn mặt nàng một cái, nói: "Ừm, lời nói này phu quân thích nghe." Lại nói: "Tam thẩm kêu tên Tam thúc ta, nương ta trước kia gọi cha ta là 'Sở lang', nàng cũng không nên gọi ta là 'Đại gia', xa lạ."
     
Trần A Phúc kinh ngạc nói: "Thì ra mẹ chồng cũng cũng gọi cha chồng là 'Sở lang' à, đó nhất định là một cái tên thân mật tràn đầy tình yêu. Chỉ tiếc Vinh Chiêu công chúa bắt chước bừa, nàng ta cũng gọi cha chồng là 'Sở lang'. Bị nàng ta vừa gọi, thiếp cảm thấy hai chữ 'Sở lang' đều khiến người ta chán ghét."
     
Nói xong, nàng còn ghét bỏ cau mũi.
     
Nàng là thật không thích nghe hai chữ "Sở lang", mỗi khi nghe được Vinh Chiêu nũng nịu gọi Sở Hầu gia "Sở lang", nàng đều muốn nổi cả da gà, cảm thấy Vinh Chiêu là ghê tởm chết người không đòi mạng. Rõ ràng là một người đàn bà đanh đá, lại già như vậy, còn càng muốn giả bộ nũng nịu.
     
Ánh mắt Sở Lệnh Tuyên trầm trầm xuống, nói: "Nữ nhân kia chính là học cùng nương ta... Thôi, không cần nhắc tới nữ nhân đó, nói ra chán ngán."
     
Trần A Phúc lại hỏi: "Vậy thiếp nên gọi đại gia cái gì đây? Lệnh Tuyên? Tuyên Tuyên?" Giống như triều đại này không thịnh hành có tên tự, nếu không gọi tên tự cũng không tệ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Sở Lệnh Tuyên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "A Phúc liền kêu talà Lệnh Tuyên đi." Kỳ thật, lúc trước hắn rất muốn cho A Phúc gọi hắn là Tuyên lang, nhưng sau khi nghe nàng nói chán ghét hai chữ "Sở lang" này, liền không muốn để cho nàng kêu như vậy.
     
Trần A Phúc gật đầu.
     
Hai người nằm xuống nghỉ ngơi, tất nhiên là một phen ân ái không đề cập tới.
     
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trần A Phúc liền rời giường, hôm nay nàng muốn làm bánh trứng quả xoài, muốn trước tiến vào không gian cầm chút "nguyên liệu".
     
Nàng nhìn Sở Lệnh Tuyên còn đang ngủ say, liền đi vào phòng tắm trước, khóa kỹ cửa, lách mình vào không gian.
     
Trong không gian im ắng, không thấy được Kim Yến Tử xù lông, Trần A Phúc kêu vài tiếng: "Cục cưng, cục cưng..."
     
"Người ta ở đây, ma ma không cần kêu." Kim Yến Tử từ bên trong một tiểu kim ốc đưa cái đầu nhỏ ra.
     
"Sao con không có..." Trần A Phúc vội vàng nuốt vào lời muốn hỏi.
     
Kim Yến Tử bỗng chốc bay ra, cười chít chít nói: "Ma ma là muốn hỏi người ta nghe góc tường sao không có chảy máu mũi đi? Nói cho người biết, người ta tìm được một biện pháp tốt, khi các ngươi nhất muốn bành bạch, người ta liền chui đầu vào trong nước, sau đó thì thanh âm gì cũng không nghe được."
     
Chứng kiến vẻ mặt tiểu tử tràn đầy mau khen ngợi người ta đi, nhìn người ta bao nhiêu thông minh, Trần A Phúc cho nó cái đại đại khinh khỉnh. Sẵng giọng: "Có mấy lời sao có thể nói được thẳng thắn dạng này chứ, có biết cái gì gọi là thẹn thùng hay không hả?"
     
Kim Yến Tử cũng dùng mắt đậu xanh treo ghèn mắt trợn mắt lên một chút, nói: "Các người có thể làm, người ta dựa vào cái gì liền không thể nói? Thật sự là chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."
     
Trần A Phúc cũng không cách nào, vật nhỏ có một số việc hiểu được quá nhiều, nhưng cố sự chuyện nhân tình lại hiểu được quá ít, kiến thức không công bằng khiến nó thành một thể thống nhất mâu thuẫn.
     
Nàng nghĩ tới mình là tới cầu người, lại hoãn khẩu khí nói: "Được, được, được, con nên nói, con nói đúng. Cục cưng, cho ma ma một chút gỗ vụn Yến Trầm Hương, ma ma làm điểm tâm cho thái hậu nương nương." Nàng vừa nói vừa móc khăn ra, lau ghèn mắt ba ba cho tiểu tử.
     
Kim Yến Tử cảm thấy tay nàng có chút nặng, dùng cánh đẩy ra tay nàng nói: "Ma ma, hai ngày nay người dùng Yến Trầm Hương có một ít chuyên cần nha. Hôm nay là làm điểm tâm cho thái hậu, người ta liền cấp người, lần sau cũng không thể gần như mỗi ngày cứ đòi hỏi với người ta."
     
Giống như mấy ngày nay là muốn có chút chuyên cần. Trần A Phúc nghĩ tới chờ rảnh rỗi lấy thêm một chén nước vào, muốn ngâm chút Yến Trầm Hương ở trong nước, đến khi cần dùng chén nước kia làm vị tinh là được.
     
Trần A Phúc như nguyện cầm đến một ít vụn Yến Trầm Hương. Nhìn đến công trình xây nhà trên mặt đất không tiến triển bao nhiêu, lại hỏ: "Cục cưng gần đây không làm việc à?"
     
Kim Yến Tử thở dài nói: "Chao ôi, người ta lớn lên rồi, hai ngày nay ngày ngày đều bận rộn thăm dò chân lý điểu sinh, nghĩ tới là có điểu trước hay là có trứng trước, nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra được, nơi nào có thời gian làm xây dựng nha."
     
Nói xong, lại bò tới bên cạnh Kim Bối, dùng một mảnh cánh bám lấy cái đầu nhỏ nghĩ tâm sự.
     
Trần A Phúc nhìn Kim Yến Tử một chút, nó không chỉ sinh lý thành thục, ngay cả tâm lý cũng thay đổi được cao thâm. Nàng không quấy rầy nó tìm tòi, ra không gian. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
     
Lần này nàng làm được lại nhiều hơn ngày hôm qua, mỗi chủ tử đưa hai khối, lại đưa cho Sở tam phu nhân nhiều bốn mươi khối.
     
Hết bận, Trần A Phúc đề xuất muốn đi nồi lẩu Hồng Vận xem một chút, cùng gặp mặt Trần A Ngọc và một nhà Dương Minh Viễn một lần. Nhưng Sở Lệnh Tuyên kêu nàng hai ngày nữa lại đi, hắn đã vì nàng thỉnh phong cáo mệnh, đại khái hai ngày này thánh chỉ sẽ đến.
     
Trông thấy Trần A Phúc có chút thất vọng, lại nói: "Ta phái người đi mời A Ngọc tới trong nhà."
     
Không đợi hắn phái người đi thỉnh Trần A Ngọc, bà tử ngoại viện liền đến báo, Thụy Vương cùng Thụy Vương Phi, nhị công tử đến phủ. Thụy Vương được trực tiếp thỉnh đi ngoài thư phòng, Thụy Vương Phi và nhị công tử đã ngồi kiệu đi tới Trúc Hiên.
     
Sở Lệnh Tuyên nghe, vội vàng đứng dậy đi đến phía ngoại viện.
     
Trần A Phúc cũng đứng dậy chuẩn bị đón khách. Vợ chồng Thụy Vương như thế, lại giống như tư thái phóng được có một chút thấp đi? Vốn Sở Lệnh Tuyên còn thương lượng cùng Trần A Phúc, hai ngày nữa thỉnh vợ chồng Thụy Vương đi tửu lâu ăn một bữa cơm, không nghĩ tới bọn họ ngược lại tự mình tới cửa.
     
Hết chương 317.